Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

phong luu vuong hau

Quyển 1: Tiềm Long vật dụng
Chương 1
Chuyển thế Vương hầu (thượng)
Dịch: Tây Môn Vũ
Nguồn: TuChanGioi


Đông Đô thành bề rộng chừng 10 dặm, đó chính là Trung Nguyên đệ nhất đại thành, trong thành phong cảnh phồn hoa, người qua lại thật tấp nập, náo nhiệt vô cùng, nhưng phía bên kia đường lại là hoàng cung trang nghiêm, quan binh đao kiếm chỉnh tề, thật là như hai thế giới trái ngược.

Từ sau thời kì Man Hoang, Đường triều Hoàng đế nhất thống thiên hạ, đưa văn hóa Trung Nguyên lên đỉnh cao, các tộc người nguyện trung thành Đường thất (ND: Hoàng thất Đường triều ý mà :D), tuy chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng dù sao đó cũng là thống nhất thiên hạ.

Sau thời kì đỉnh cao chính là loạn lạc khắp nơi, Đường triều đang trị vì ở đỉnh cao đột nhiên trở nên thất linh bát lạc (ND: nội chiến, tèn ten tén). Đầu tiên là Hán thất hưng khởi, Hán vương Lưu Càn trước tiên tại Đông Đô xưng đế, sau lại phái binh tiến hành Tây chinh, Đế quốc Đường triều tuyên bố kết thúc, bất quá Hán vương Lưu Càn cũng không có tài năng bình định thiên hạ, các lộ chư hầu đều tạo phản, cuối cùng trải qua hơn 20 năm chiến đấu kịch liệt, tình thế rốt cục rõ ràng, Minh Vương Lương bình định thiên hạ, lịch sử xưng là Nam Bắc triều thời kì. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Tại đầu đường Đông Đô xuất hiện một thiếu niên nghèo túng.

Nói hắn nghèo túng bất quá còn đỡ, y phục trên người đã rách không chịu nổi, một bên ống quần thì rớt xuống, bên kia thì giống như là mảnh vải được buộc lên hông, may mắn là hắn lấy tay giữ chặt.

Giờ phút này hắn lang thang mờ mịt ở đầu đường Đông Đô, không biết tiếp theo phải đi đâu.

Thành thị to lớn như vậy, khôg ngờ không có chỗ cho mình tồn tại, nếu biết mình không phải ở thời đại này, chỉ sợ người chung quanh ném cho ánh mắt khác thường, nghĩ đến đây thiếu niên cười khổ lắc đầu. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Hắn đang muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, hai tên khất cái đột nhiên đem hắn vây quanh ở ven đường, một người trong đó nói: “Tiểu thí hài này xem ra thật trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn thật không sai, chỉ là không biết có thể hay không chịu được nắm đấm của ta!” Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Thiếu niên đứng lên, cảnh giác nhìn hai người, nói: “Hai vị muốn làm gì?” Nhìn hai tên khất cái thần sắc bất thiện, ẩn hàm sát khí, thật giống như muốn đánh nhau!

“Không muốn làm gì, chí là nhìn ngươi không vừa mắt, nói cho ngươi biết, đây chính là địa bàn của lão tử, muốn làm ăn thì cút đi chỗ khác, trả địa bàn lại cho lão tử!” Tên khất cái hung tộn trừng mắt nhìn thiếu niên, thật giống như người ta cướp đi lão bà của hắn vậy. (ND: thêm đoạn cuối :D)

Thiếu niên ngẩn người, nguyên lai hai tên khất cái này đem hắn trở thành đồng loại, không khỏi vừa tức vừa cười, bất quá chính mình mặc thành như vậy, bị người người khác đem trở thành khất cái cũng không có gì là lạ. Trong lòng dâng lên một trận uể oải, cùng với những người này tranh đấu còn có ý nghĩa gì!

Hắn đứng lên cười nói: “Hai vị đại ca nếu nói như vậy, ta đây đành đi vậy!”

“Còn muốn chạy nào có dễ dàng như vậy, lão tử hôm nay một đồng tiền cũng chưa kiếm được, tiểu tử ngươi là tự đưa tới cửa…” Tên khất cái hung ác kia nghĩ đến hôm nay chính khí không thuận, liền một quyền xuất ra, mắt thấy như lập tức muốn đánh trúng bụng thiếu niên kia, thiếu niên đột nhiên chuyển thân, hai tay rất nhanh nắm lấy nắm tay tên khất cái, dưới chân vừa động, lập tức trượt tên khất cái trên lưng, sau đó nặng nề ngã xuống đất (ND: Judo nha! :D), lần rơi này không nhẹ, tên khất cái kia ngoại trừ lớn tiếng kêu thảm thiết, rốt cục không phát ra âm thanh khác nữa. Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Còn lại tên khất cái kia chứng kiến đồng bạn bi đánh ngã dễ dàng như thế, hơn nữa đến giờ còn chưa nhúc nhích, vốn định đến hỗ trợ, lại đột nhiên chứng kiến ánh mắt thiếu niên kia lộ ra một tia hung quang, sợ tới mức lui ra phía sau hai bước.

Thiếu niên trên mặt thay cái biểu tình lười biếng, bước chân bước đi thong thả. Chính mình dù sao cũng từng tu luyên qua võ công, đối phó những người này này thật dư dả, hắn thật không biết là mình có phải vô tình chọc phải cái gì không, hiện tại chính yếu là tìm một chỗ an thân, cũng không thê thật sự làm một tên khất cái được! Bất quá hiện tại thật mờ mịt, hoàn toàn không có mục tiêu. Nhất là vừa mới đi vào thời đại này, mình rốt cục nên làm từ đâu! Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Ánh chiều tà dần buông xuống Đông Đô, trong thành huyễn lệ vô cùng, ấm áp dần dần rời đi, cả tòa Đông Đô thành tựa hồ cũng dần yên tĩnh trở lại.

Đông Đô thành cũng dựa theo “Thanh Long”, “Chu Tước”, “Bạch Hổ”, “Huyền Vũ”tứ phương thần thú để đặt tên cho bốn cửa thành, bốn khối bảng hiệu đều dùng thể chữ lệ viết thành, tựa nhìn không có gì đặc dị, bút pháp không cao minh, thiếu niên đối với thi họa rất có nghiên cứu, cảm thấy tấm biển như vậy thật sự có chút kì quái, chẳng lẽ tại thời đại này thư pháp không cao minh! Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Trước mắt là một đường phố có chút cũ kĩ, mặt trên lộ ra một cái biển hiệu, tên là “Phong Hoa phố”, trong con phố toàn bộ là kinh doanh cửa hàng đồ cổ, nhưng cũng có vài nhà mở tửu lâu, hiện tại còn chưa có đóng cửa, thiếu niên chọn một cửa hàng có chút bình thường đi vào, ánh mắt lập tức rơi vào một bức họa treo trên tường, ánh mắt không khỏi sáng ngời.

Đây là một bức tranh lớn, cao chửng nửa người, mặt trên có ba ả cung trang cung nữ, trong tay cầm viên phiến (ND: quạt ý mà :D), mỗi người tư thái tao nhã, đẫy đà nhu mì xinh đẹp, áo choàng lụa mỏng, họa sĩ bút pháp hiển nhiên đã gần đến thuần thục, nét vẽ không có cảm giác miễn cưỡng, hiển nhiên đây là họa pháp của danh gia.

Dưới tranh đề: “Tiên quân tắc” ba chữ.

Thiếu niên dụng tâm thể hội ý nhị của bức họa, càng xem càng cảm thấy người này dụng bút không tầm thường, nhất là quần áo cung nữ, quả thật đủ để đón gió (ND: ý nói trông sống động như thật), nhịn không được duỗi tay vuốt thử một lần, hắn đối với thi họa thật là nhiệt tình yêu thương, thiếu niên đang lúc thưởng thức, đột nhiên nghe tiếng bước chân vang lên. Sáu giác quan của hắn khác với thường nhân, người phía sau cước bộ nhanh chóng, cũng không giống như khách nhân đến tham quan, thật như là hướng về phía mình đi tới!

Sau lưng một trận gió quét lại đây.

Thiếu niên thầm kêu không tốt, có người hướng hắn xuất thủ.

Hắn phản ứng cực nhanh, thân mình nhanh chóng cong lên, một cây mộc côn cỡ cổ tay vừa vặn đảo qua mặt hắn.

Một giọng nữ thanh thúy vang lên: “Vô sỉ dâm tặc!”

Thiếu niên vội vàng nói: “Cô nưong xin dừng tay, ta…” Hắn vừa định giải thích, rồi lại nhận tiếp thêm một côn, thiếu niên vừa mất mặt vừa chật vật, không biết như thế nào đắc tội nữ nhân này, không ngờ lai thống hận đối với mình như thế. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Người này dụng côn hiển nhiên cũng là một cao thủ, tại không gian nhỏ hẹp, không ngờ có thể động thủ mà không chạm đến đồ trong tiệm bài trí, chỉ là khổ cho thiếu niên, hắn chỉ có thể tránh trái né phải, vài lần né không kịp, đã bị mộc côn đáng trúng người. May mắn hắn da chắc thịt dày, hơn nữa võ thuật rất có tạo nghệ, bằng không chỉ bằng mấy côn cũng đủ để đem hắn đánh ngã xuống đất. Nhưng dù là như thế người nọ vẫn không chịu buông tha cho thiếu niên, khẽ kêu vài tiếng, côn gió càng hung hiểm hơn. Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thiếu niên cắn răng hạ lòng, dám lấy cánh tay đỡ một côn của đối phương, côn này chấn cánh tay tê dại, bất quá cũng khiến thế công của người nọ giảm xuống, thiếu niên lúc này mới đắc ý đứng lên, nào biết quần mình không ngờ vướng phải cái bạn bên cạnh, chỉ nghe “Tê” một tiếng, cảnh xuân toàn bộ lộ ra, mà ngay cả…

Thiếu niên lúc này cũng sửng sốt, vội mang thủ mang cước loạn động kéo quần lên, nghĩ đến không ngờ lại chật vật như vậy.

Một lục y thiếu nữ đứng ở cửa, mặt cười ẩn hàm sát khí: “Vô sỉ dâm tặc, hôm nay nhìn ngươi chạy đi đâu!”

Chương truyện hơi dài với lại mình dịch solo nên hơi lâu, mong các bạn thông cảm nha! 



Ngày gia nhập: 18.09.2008

Bài viết: 4294 / Điểm: 344

Tâm trạng:

Quyển 1: Tiềm Long vật dụng
Chương 2
Chuyển thế Vương Hầu (hạ)
Dịch: Tây Môn Vũ
Nguồn: TuChanGioi



Thiếu nữ này mặt như hoa đào, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé, loại hình điêu ngoa bốc đồng, bất quá dáng điệu uyển chuyển thon thả, cũng là thập phần động lòng người, chính là lòng dạ hung ác, quả thật khiến lòng người rét lạnh.

Thiếu niên nghĩ thầm, mình làm thế nào lại đắc tội nàng, thiếu nữ này nhất định là chứng kiến mình kìm lòng không đậu duỗi tay vuốt ve bức cung nữ đồ, bởi vậy mới chửi mình là dâm tặc, cái đó là còn dễ nói, nhưng lần này quần rớt xuống, xảnh xuân chợt tiết, chỉ sọ vị tất có thể cãi lại, hai chữ dâm tặc này xem ra dính trên người mình luôn rồi! (ND: xướng nhá :D)

“Tiểu dâm tặc còn có gì để nói!” Cô gái vẻ mặt lạnh như băng, bước đi vào nhà, nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng xem ra có thể giết chết thiếu niên cũng nên.

Thiếu niên vội vàng nói: “Cô nương xin nghe ta giải thích vài câu!” Mặc dù biết lời nói này không có bao nhiêu hiệu lực, bất quá việc đã đến nước này, thật cũng không có biên pháp khác.

“Bổn cô nương cũng muốn nghe xem ngươi còn cái gì để nói!” Cô gái đột nhiên duỗi tay giữ chặt cổ áo thiếu niên, đem hắn kéo đến ngoài cửa, giờ phút này ngoài cửa đã vây quanh mấy người, đang đứng chỉ chỉ trỏ trỏ, thiếu niên mặt xấu hổ, nói: “Tại hạ…”

“Hừ!” Cô gái một cước đem thiếu niên đá ngã, xách mộc côn lên, đang muốn tiếp tục trút giận, thình lình nghe xa xa có người nói: “Dừng tay!”

Cô gái nghe được đúng là thanh âm của phụ thân mình, hoảng sợ, nàng vốn yêu thích vũ đao lộng thương, cũng không biết cấp cho phụ thân mình bao nhiêu nhiễu sự, vội vàng đem mộc côn vụng trộm ném xuống mặt đất. Một lão giả vội vàng đi tới, đúng là chủ điếm Điền Dân, Điền Dân trách cứ nhìn nhìn nữ nhi của mình, Điền Nhu liếc mắt một cái, vội vàng đem thiếu niên kéo lên.

“Vuong gia!” Thanh âm ôn nhu tại bên tai thiếu niên nhẹ nhàng vang lên, một thiếu nữ xinh đẹp hiện ra bên cạnh người, đem thiếu niên đỡ lấy. Thiếu niên sửng sốt, Vương gia? Đây là gọi mình sao, nhưng nhìn thiếu nữ đang đỡ mình, thì dường như chính là như vậy, không khỏi nghi hoặc nói: “Cô nương, ngươi…” Thiếu nữ chứng kiến bộ dáng thiếu niên, lại chứng kiến quần áo thiếu niên, mắt đỏ lên làm như muốn rơi lệ, trông có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Một văn sĩ áo xám tiến đến, cẩn thận đem thiếu niên đánh giá một phen, kinh hỉ nói: “Quả nhiên là Vương gia, Phương Vịnh gặp qua Vương gia!” (ND: kiểu chào hỏi ah!)

Người chung quanh đồng loạt phát ra trận trận kinh hô, lúc ấy cùng quỳ xuống một tảng lớn. Mới vừa rồi bọn họ còn cười nhạo tiểu dâm tặc này bị Điền Nhu thu thập, giờ biết hắn có thân phận Vương gia, đây chính là tội lớn a.

Thiếu niên thoáng như trong mộng, nhưng là chứng kiến vẻ mặt của văn sỉ cùng với thiếu nữ xinh đẹp kia vô cùng xác thực, không khỏi cũng tin nửa phần, dù sao mình cũng không phải người của thời này, nói không chừng thật sự là Vương gia chuyển thế, thản nhiên nói: “Đều đứng lên đi!” Hắn nói những lời này vô cùng tự nhiên, ngay cả chính hắn cũng không thể tin được. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Không có một người nào dám đứng lên, liên tiếp những tiếng kêu vang lên: “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết…” Thiếu niên sửng sờ một chút, vốn định lặp lại lần nữa, lại bị Phương Vịnh ngăn cản.

Điền Nhu cũng bị Điền Dân cấp mệnh lệnh quỳ xuống, chính là cái miệng nhỏ nhắn cong lên, hiển nhiên cũng không phục.

Điền Dân sợ hãi nói: “Lão hủ quản giáo vô phương, tiểu nữ lại trẻ người non dạ, đắc tội tiểu Vương gia, xin Vương gia hãy thứ tội!” Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thiếu niên vừa định nói chuyện, Phương Vịnh lại nói: “Chuyện này ngày sau bàn lại, hiện giờ Vương gia nhà ta phải về phủ tu dưỡng!” Một chiếc xe ngựa cũ nát chạy lại đây, thiếu niên hồn nhiên không biết sao lại thế này, đi theo cô gái ngồi lên, Phương Vịnh đích thân lái xe, đợi cho xe ngựa đi xa, dan chúng vây quanh mới dám đứng lên, không tưởng được trên trán toàn mồ hôi lạnh, chỉ còn lại lão nhân giận dữ và cô gái thần tình không phục nhìn nhau. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Thiếu niên ngồi ở trên xe ngựa, cẩn thận đánh giá cô gái bên cạnh, cô gái kia vội la lên: “Vương gia tựa hồ không nhận biết Châu nhi!”

“Nga, này…” Thiếu niên trong tâm còn nghi vấn cùng mê hoặc, không đành lòng lừa nàng.

Châu nhi khóc nức nở hướng Phương Vinh nói: “Phương tiên sinh, ngươi xem Vương gia!”

Phương Vịnh ở phía trước thở dài nói: “Vương gia quả thật có chút khác thường, ai, để tìm đại phu nhìn xem, có khả năng nhất là bị sét đánh hỏng đầu rồi (ND: há há), nói không chừng đại bộ phận sự tình đều quên…” Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Bị sét đánh hỏng đầu? Như thế nào lại như vậy, thiếu niên trong lòng thầm nghĩ, đi vào thời đại này thật là một sự kiện thần kì, nếu thật sự là chuyển thế Vương gia, tự nhiên nên tìm chút chứng cớ, thật không ngờ Phương Vịnh lại giúp cho mình một cái đại ân, chỉ cần truyền ra là bị sét dánh hỏng đầu rồi, tự nhiên sẽ không có ai sinh ra hoài nghi.

Châu nhi đau lòng vuốt ve trán thiếu niên, vẻ mặt làm người ta cực kì cảm động.

Thiếu niên cảm thụ tư vị ôn nhu này, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng ấm áp lên, không quản Vương gia cũng tốt, khất cái cũng tốt, rốt cục cũng có người nhận biết chính mình, dù sao chuyện này cùng chuyện tốt, hơn nữa Châu nhi lại ôn nhu đa tình như thế, đến thế giới này cũng không sai, biết đâu chính mình thật sự là chuyển thế Vương hầu thì sao a!

Con thứ chín của Võ Đế, Phúc Vương Lưu Uyên bị lôi điện đánh trúng, đánh mất trí nhớ chính mình, bí mật này ngoại trừ Phúc Vương phủ quản gia Phương Vịnh, thị tỳ Châu nhi cùng với bản thân Phúc Vương tự mình biết ra, những người khác đều không thể biết. Lưu Uyên hướng ra ngoài cửa sổ xe ngựa nhìn lại, cảnh vật Đông Đô thành nhanh chóng vựot qua, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác thân thiết. 


Chương 3
Sơ kinh nhân sự (thượng)
Dịch: Tây Môn Vũ
Nguồn: TuChanGioi


Nội dung thu gọn


Phúc Vương phủ, kỳ thật còn không bằng kêu Phúc Vương tứ hợp viện thích hợp hơn, vốn Lưu Uyên còn cho là mình thân là một Vương gia, ít nhất cũng nên có một phủ viện lớn, về phần người hầu thành đôi thật ra cũng không là yêu cầu xa vời, thế nhưng Phúc Vương phủ này kỳ thật là một cái tiểu viện bình dân mà thôi, chỉ có bốn cái tiểu phòng, hơn nữa người hầu cũng chỉ có Châu nhi cùng Phương Vịnh, nếu không phải có Châu nhi ở bên dụng tâm thị hầu, nói không chừng tâm tình Lưu Uyên liền lập tức thất vọng. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Hiện tại đúng là đầu mùa xuân, Lưu Uyên ngồi ở trong thư phòng, nhìn trong tay mấy quyển sách sử Phương Vịnh tìm tới, bên cạnh có Châu nhi cố ý vì hắn chuẩn bị trà hương, đã nhiều ngày Phương Vịnh vì hắn mà tìm tới đại phu, mỗi ngày ngoại trừ uống thuốc Đông y do Châu nhi làm, thì là đọc sách viết chữ.

Kì thật thân thể hắn cũng không có gì không khỏe, bất quá dù sao cũng là bị sét đánh trúng, đành làm bộ làm dáng thôi. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Lưu Uyên đang đọc sử.

Hán triều rơi vào tay Võ Đế, nay đã là đời thứ tư, Võ Đế là một hoàng đế thích chinh phạt, lúc còn nhỏ đã mang binh đi chinh phạt Tây di, khiến cho biên cương bình tĩnh mấy chục năm, mà chiến tranh trong nội bộ Trung Nguyên cũng mấy lần chiếm được thượng phong, bất quá hiện tai Trung Nguyên chỉ là tạm thời bình lặng, muốn trong mười năm thống nhất mảnh đất này, thì đó chỉ là lý luận suông.

Phúc Vương là con thứ chín của Võ Đế, mẫu thân Cố thị vì bệnh mà chết, cho nên Võ Đế cũng chỉ là cấp cho Lưu Uyên cái danh hào Phúc Vương mà thôi, vẫn chưa phải là quan, không ngờ mấy tháng qua mà cũng không được tiến cung, chỉ sợ Võ Đế đã quên là còn có đứa con trai này. Hoàng tử có vận mệnh như vậy, cũng chỉ có một người là Lưu Uyên, chỉ cần không phải Thái tử, có thể an thân bảo mệnh, có thể chết già là xem ra đã là may.

Cả triều đình các đại thần cũng không có ai để ý đến sự tồn tại của vị Vương gia này, thậm chí xe ngựa ngày đó Phương Vịnh đi đón hắn cũng là phải đi mượn tới. Bằng không ngày đó hắn bị đánh ở Phong Hoa Phố, Phương Vịnh ngay cả rắm cũng không dám phóng.

Lưu Uyên cũng không cảm thán cảnh ngộ chính mình thật ra sao, hắn trời sinh là một người có tâm tính bình tĩnh, chuyện nên làm thì cố gắng làm, chuyện không nên làm thì tận lực tránh thoát giữ mạng, và phải có điều thu hoạch mới được, huống chi chính mình thân là Hoàng tử, thân phận như vậy đủ để cho rất nhiều người hâm mộ.

Hai tháng bất tri bất giác đã qua, đúng là thời khắc hạ tới, Lưu Uyên buông quyển “Quốc luận” trong tay, xoay thắt lưng một cái, đoạn thời gian này thật hết sức là mệt mỏi, hắn cơ hồ đem tất cả sách Phương Vịnh đưa tới nhìn qua một lần, trí nhớ hắn vô cùng tốt, đại bộ sách xem qua đều rất nhanh ghi nhớ, nhưng lại có chút chuyên tâm, đọc sách xong hắn đều tự hỏi lại một lần, để làm được từ một suy ra ba.

Lưu Uyên phát hiện một hiện tượng kì quái, lịch sử thời đại này cùng lịch sử mình biết thật không giống nhau, nhất là tại văn học, đây là khác biệt lớn nhất, thời Đường thịnh hành nhất chính là văn tự phú thể(?), nhưng là hiện tại là thời kì Nam Bắc triều chỉ xuất hiện thơ, từ cùng với khúc chưa từng thấy qua, hơn nữa một vài câu kinh điển so với mình biết đã ít lại càng ít, xem ra văn phong chưa kiện toàn a.

Hắn đang thưởng thức cảnh đẹp ở phía trứoc cửa sổ, Châu nhi cầm một đĩa điểm tâm đi vào, ôn nhu nói: “Vương gia, dùng chút điểm tâm đi nào!” “Ngươi cũng ăn đi!” Phúc Vương phủ mặc dù là một cái Vương phủ, nhưng là tiền cũng không nhiều, cho nên cũng không dư dả, Châu nhi cùng với Phương Vịnh đi theo chính mình cũng đã chịu rất nhiều khổ cực rồi. Lưu Uyên đem sách thu lại, liếc mắt nhìn Châu nhi một cái, Châu nhi hôm nay mặc một kiện váy dài màu xanh nhạt, mặt cười như xuân, Lưu Uyên trong lòng cừa động, nói: “Châu nhi, ngươi đi theo ta!” Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hắn đi vào trong viện, tại bồn hoa hái một đóa hoa nhỏ, nhẹ nhàng cài trên đầu Châu nhi, người và hoa cùng tôn lên vẻ đẹp của nhau, thật sự là đẹp không sao tả xiết, Châu nhi tuy rằng trên danh dự là tỳ nữ, nhưng là Lưu Uyên biết nàng sớm muộn gì cũng là người của mình, cho nên cũng không cố ky6 chuyện tình nam nữ, chỉ là dạo này quá mức bận rộn, thường đọc sách đến đêm khuya, tuy có lòng muốn nhận mỹ nữ này nhưng cũng không có đủ lực. (ND: kém thế :D) Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Đương nhiên quan trọng hơn là… Lưu Uyên chính mình cũng không có cái gì kinh nghiệm, vì vẫn còn là một xử nam.thân.

Châu nhi hơi hơi mỉm cười, chứng kiến Lưu Uyên nhìn mình không chuyển mắt, xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu khẽ gọi: “Vương gia…” Lưu Uyên ngón trỏ động đậy, bất quá chứng kiến Phương Vịnh đang đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: “Châu nhi nếu như là nguyện ý, buổi tối hôm nay phục vụ bổn Vương tắm rửa đi nha!” Lưu Uyên không biết Châu nhi cùng với Phúc Vương trước kia đến tột cùng có hay không thân mật qua, nếu là đường đột nói lời quá mức, sẽ làm nàng thất kinh, chẳng bằng uyển chuyển một chút, kỳ thật hiện tại trong lòng hắn cũng trận trận bất an, đến tột cùng Châu nhi có hay không tự nguyện nguyện ý. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Châu nhi thẹn thùng gật gật đầu, Lưu Uyên mừng rỡ trong lòng, nếu không phải cố kỵ bên kia còn có Phương Vịnh, nói không chừng hắn lập tức nhảy dựng lên, vừa nghĩ tới ôm được mỹ nhân, quả thật chuyện cơm nước không còn nghĩ tới, xem ra Châu nhi đối với mình hiển nhiên là hữu tình, bộ dáng xấu hổ kia thật là làm cho người ta động tâm.

Lưu Uyên thoải mái ngồi bên trong thùng tắm, nhắm mắt lại, hưởng thụ tư vị thân thể được thả lỏng.

Châu nhi quần áo khinh sam chậm rãi đi vào, ngồi ở bên cạnh thùng gỗ, hai tay đặt trên đầu vai Lưu Uyên, nhê nhàng xoa bóp vài cái, ôn nhu nói: “Vương gia, thoải mái không?” Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Lưu Uyên gật gật đầu, giọng nói Châu nhi tựa hồ có chút run rẩy, xem ra đối với chuyện này cũng không phải phi thường quen thuộc, có lẽ còn chưa bị mở bao cũng không chừng (ND: hắc he hé). Châu nhi nhẹ tay dọc theo đầu vai Lưu Uyên đè xuống, thủ pháp cũng không thuần thục, Lưu Uyên càng thêm khẳng định ý kiến của mình, xem ra chỉ có thể tự mình chủ động mà thôi, nghĩ đến đây hắn liền nói: “Châu nhi sợ có phải hay không!” Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Châu nhi định trả lời, Lưu Uyên hai tay đột nhiên bùng lên, lập tức đem nàng kéo vào bên trong thùng gỗ, nhất thời bọt nưóc văng khắp nơi, Châu nhi ưhm một tiếng, đã bị Lưu Uyên ôm vào trong lòng, không khỏi phân trần liền hôn lên cặp môi thơm của mỹ nhân. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Đó quả là một tư vị thực cốt say lòng người, Lưu Uyên vốn không có kinh nghiệm gì, Châu nhi lại là một cô gái chưa hiểu chuyện, bất quá trong lòng Lưu Uyên dục hỏa lan tràn, nhưng lại cảm thấy rất bình tĩnh, cũng không biết mình làm sao có thể bình tĩnh được như vậy, bắt đầu thử nhẹ nhàng tiến vào môi Châu nhi, Châu nhi hơi chống cự một lần, rốt cuộc mở ra cái miệng nhỏ nhắn, mặc cho Lưu Uyên trong hơi thở mùi đàn hương quét qua quét lại trong miệng nàng, cô gái nhỏ này đại khái cũng hưởng thụ tư vị say lòng người này, không ngờ cũng phối hợp phun ra đinh hương.

Rời môi.

Hai người đồng thời hít mãnh liệt vài hơi không khí, lần hôn mới vừa rồi chút nữa làm cho hít thở không thông, Châu nhi duyên dáng gọi to một tiếng, lại đưa môi thơm lên, Lưu Uyên đương nhiên muốn còn khơng được, lập tức lần này so với khi nãy là toàn bộ quang cảnh, Châu nhi nhẹ nhàng khẽ động thân thể trong làn nước, liền làm cho Lưu Uyên dục hỏa lan tràn, nếu không phải hắn còn có thể cố gắng giữ tỉnh táo, nói không chừng sẽ lập tức ập tới, đoạt đi tấm thân xử nữ của Châu nhi.

Lưu Uyên cực lực giữ thanh tỉnh, quan sát phản ứng của mỹ nữ trong lòng, hắn biết chuyện nam nữ kỳ thật trọng yếu nhất là cảm giác của nữ nhân, chỉ có thể làm cho nữ nhân khoái hoạt thì nam nhân mới chân chính là nam nhân, cũng chỉ có nam nhân như vậy mới có thể đạt tới khoái cảm chân chính. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Đại thủ của hắn chậm rãi chu du trên thân thể Châu nhi, lại không có cởi quần áo trên người nàng.

Thân thể lai tách ra, Châu nhi mị nhãn như tơ, bị Lưu Uyên vuốt ve thân thể đến mất hết khí lực, liền ngã vào trong lòng nam nhân. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

“Châu nhi!” Lưu Uyên nhẹ giọng nói: “Để Vương gia kiến thức qua thân thể ngươi một lần!”

Châu nhi xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, hai tay lại mất đi khí lực, hơn nữa quần áo lại ướt sũng nước, làm sao có thể dễ dàng cởi được.

Lưu Uyên nhẹ nhàng hôn lên trên môi nàng, sau đó chậm rãi hôn đến mặt nàng, tới lỗ tai, mãi cho đến cổ, hai tay đồng thời nhẹ nhàng mà giúp nàng đem áo khoát rút đi, chỉ còn lại bên trong áo lót màu phấn hồng.

Thân mình Châu nhi trắng noãn như ngọc hiện ra trước mặt Lưu Uyên, tựa như đóa sen làm động lòng người.

Lưu Uyên ôm cả người nàng ra thùng gỗ, ngồi xuống trên cái ghế bên cạnh, lấy một tư thế giao hoan tiêu chuẩn rồi đem Châu nhi toàn thân tê dại tới bên người mình, nhẹ nhàng tách hai chân của nàng ra, tại bên tai của nàng nhỏ giọng nói: “Ta yêu ngươi, Châu nhi!”

Châu nhi làm sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, ngón tay run rẩy cởi bỏ áo lót, hai tòa nhũ phong nhất thời hiện ra trước mặt Lưu Uyên, Lưu Uyên rốt cục không còn giữ tỉnh táo được nữa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên…



Ngày gia nhập: 18.09.2008

Bài viết: 4294 / Điểm: 344

Tâm trạng:

Chương 4
Sơ kinh nhân sự (hạ)
Dịch: Tây Môn Vũ
Nguồn: TuChanGioi


Nội dung thu gọn

Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Từ sau khi “ăn” Châu nhi xong, Lưu Uyên tựa hồ càng thêm thích ý, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài mà thôi, trong lòng hắn thật sự là rất bình tĩnh. Đoạn thời gian này, hắn đem toàn bộ thời gian đặt lên việc đọc sách, mỗi khi đọc sách xong thì không sai biệt lắm hắn đều muốn đi ra ngoài, nếu hắn không phải người của thời đại này, đương nhiên cũng không thể giống như Phúc Vương trước kia trốn tránh để giữ mạng. Loạn thế trong đế quốc, dù sao cũng có vị trí của mình. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Ở phía đông nam Đông Đô có một cái tiểu hồ, được xưng là Trung Nguyên đệ nhất thắng cảnh, diện tích mặt hồ ước chừng khoảng vài mẫu, cảnh đẹp ở đây đại bộ phận đều tập trung ở trên mặt hồ. Ở giữa hồ có “Ngự phong quang lộc tự”, “Xuân phong tháp” đều là các quang cảnh nổi tiếng, bởi vậy mỗi khi xuân đến, nơi này du khách đông như nước.

Lưu Uyên mang theo Châu nhi đi lên “Xuân phong tháp”, từ đỉnh tháp thưởng thức toàn bộ quang cảnh mặt hồ quả thật phi thường xinh đẹp, khó trách cổ nhân có nói đến thập đại cảnh hồ (ND: mười hồ đẹp), tại đây nhìn lại, chỉ sợ nói “thập đại” là còn hơi ít.

Lưu Uyên đột nhiên trong lòng ngực dâng lên vạn trượng hào hùng, nói: “Thật sự là giang sơn như thử đa kiêu!”

Châu nhi trí tuệ dị thường, nói: “Vương gia, có phải hay không là muốn làm phú! Muốn hay không Châu nhi thị hầu văn chương!”

Lưu Uyên lắc lắc đầu, chính mình đối với văn phú dốt đặc cán mai, đang lúc muốn xuống tháp, lại chứng kiến tại chỗ nghỉ ngơi của du khách đang nằm một cái bạch y nhân, trong lòng tò mò đi qua xem thử.

Bạch y nhân này khuôn mặt thanh tú, bất quá trên người đầy bụi đất, bộ dáng nhìn cũng không tốt chút nào, Châu nhi nhẹ nhàng tiến lên kêu hắn vài tiếng, hắn cũng không có mở mắt, liền có chút sợ hãi nói: “Vương gia, vị công tử này, chẳng lẽ đã chết sao!”

“Ta xem vị tất như thế, chóp mũi hắn còn có hô hấp, chỉ sợ là đang ngủ thôi!” Lưu Uyên cẩn thận đánh giá một lần, cảm thấy được không cần quấy rầy người ta, nên chuẩn bị rời đi.

Nào biết thư sinh kia xoay nhẹ người, miệng mơ hồ nói không rõ: “Phương Hoa…Ngươi, không cần…rời đi ta…”

Châu nhi hoảng sợ, nguyên lai hắn đang nói mớ.

Xem ra Phương Hoa có lẽ là tình nhân của hắn, đang ở trong mộng mà cũng gọi tên nàng, xem ra trong chuyện này có nguyên nhân sâu xa a, Lưu Uyên cười cười nói: “Nói không chừng là người si tình, chúng ta đi thôi! Đừng kinh động giấc mộng đẹp của người ta!” Bất quá hắn hiện tại khẳng định không có cái gì mộng đẹp, nói không chừng gã kia đang thương tâm muốn chết. Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hai người xuống tháp, dọc theo bờ hồ thưởng thức cảnh sắc, đột nhiên Châu nhi chỉ vào xa xa, nói: “Vương gia, ngươi xem người kia, không phải là vị bạch y nhân khi nãy sao?”

Lưu Uyên hướng theo Châu nhi nhìn tới, quả nhiên là bạch y thư sinh khi nãy, y đang đứng tại bên hồ, tâm thầm kêu không tốt, chẳng lẽ hắn muốn nhảy xuống sông tự vận! (ND: hồ mà, sông đâu? :D) Mắt thấy khoảng cách khá xa, cứu viện không kịp, Lưu Uyên vội vảng kêu lên: “Vị bằng hữu kia, có cái chuyện gì gấp gáp, mất mạng rồi không ai bồi thường được đâu!” Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Thư sinh thân mình chấn động, hướng bên này nhìn lại.

Lưu Uyên vội vảng mang theo Châu nhi qua tới, nói: “Vị bằng hữu kia, có gì thì ngồi xuống nói chuyện!”

Thư sinh kia thở dài một tiếng, làm như trong lòng có vô vàn khổ sự: “Tiên sinh không cần lo cho ta, ta vạn niệm công tâm, duy chỉ có tìm chết là giải thoát được rồi!” Một cái nữ tử có hể làm cho người ta vạn niệm công tâm, Lư Uyên không biết nên tán thưởng hắn hay châm biếm hắn, đột nhiên cười lạnh nói: “Hảo một cái vạn niệm công tâm! Trên cái thế giới này làm sao còn có cái gì vạn niệm, có một niệm cũng đã phi thường khó được rồi, chẵng lẽ vị bằng hữu này chỉ vì một niệm, đã đem toàn bộ sinh mạng chấm dứt hay sao?” Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Thư sinh sửng sốt, làm gì có ai nói chuyện mà hàm nghĩa này cơ chứ.

Lưu Uyên chứng kiến lời nói của mình có chút hiệu quả, vội hỏi: “Phú quý như mây bay, chẵng lẽ vị bằng hữu này vì nghèo tùng mà thất vọng khôn cùng nên muốn chấm dứt tánh mạng!” Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thư sinh lắc lắc đầu, nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, lúc chết đi rồi cũng không mang theo được, ta nào có thấp hèn như vậy chứ!”

Lưu Uyên biết hắn đã bắt đầu hồi tâm, cười nói: “Hay là như vây đi, ai, hỏi thế gian tình là gì, ngươi thật ra chết rất có ý nghĩa! Ta xem ra cái hồ này đủ sâu, bằng hữu ngươi hay là nhảy xuống đi, chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ! Đến lúc đó ta sẽ đem thi thể ngươi lên, sau đó tại chỗ này lập một cái bia kỉ niệm cho hậu nhân chiêm ngưỡng, cũng coi như là một đoàn mỹ sự tài tử giai nhân!” (ND: mỹ sự ah :D)

Châu nhi khẩn trương lôi kéo vạt áo Lưu Uyên.

Thư sinh thống khổ cúi đầu, qua một lúc lâu mới nói: “Tiên sinh nói rất đúng, phú quý như mây bay, chuyện gì cũng đã qua rồi, ta còn lưu luyến làm gì nữa!”

Lưu Uyên trong lòng quái lạ, thư sinh này thật sự không tầm thường, lòng dạ to lớn, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể thông suốt đạo lý quả thật không đơn giản, thật là một nhân tài, cười nói: “Bằng hữu quả nhiên không phải là một thư sinh ngoan cố, lấy chừng này ý chí của bằng hữu, sau này lo gì không được phong Hầu thành nghiệp, nghèo tắc chỉ lo thân mình, đạt tắc kiêm tế thiên hạ…” Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Thư sinh ngẩng đầu lên, rồi đột nhiên cúi đầu, nói: “Tiên sinh lời tựa châu ngọc, nghèo tắc chỉ lo thân mình, đạt tắc kiêm tế thiên hạ, đệ tử biết sai rồi!”

Lưu Uyên nở nụ cười, xem ra thư sinh này thật có kiến giải, hỏi: “Triều đình hiện tại đang chiêu nạp nhân tài, bằng hữu học thức cao siêu, lại có ý chí như thế, thật có thể đi thử xem!” Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Nói xong liền mang Châu nhi rời đi, thư sinh ở phía sau kêu lên: “Tiên sinh có ân cứu mạng, thỉnh lưu lại danh tính, đệ tử nhất định sẽ báo đáp ân tình tiên sinh!”

Lưu Uyên cười nói: “Hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại!”

Thư sinh nhìn Lưu Uyên cùng Châu nhi chậm rãi đi xa, thở dài một tiếng, nói: “Kiêm tế thiên hạ, đây là ý chí bậc nào chứ?”

Chương 5
Trộm ái (thượng)
Dịch: Tây Môn Vũ
Nguồn: TuChanGioi


Nội dung thu gọn

Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Uyên cùng Châu nhi tản bộ dọc theo bờ hồ, có mỹ nhân bên cạnh, người chung quanh đều quẳng đến đây ánh mắt hâm mộ, Châu nhi ngượng ngùng cúi đầu, Lưu Uyên nhìn vậy liền ngẩng đầu tự đắc không thôi, nhỏ giọng nói: “Châu nhi, có thể hay không tìm nơi khác, như là khách điếm, hoặc là, nếu là có thể…” Nói những lời này xong, Lưu Uyên liền nóng mặt lên.

Châu nhi sửng sốt, thần tình lập tức đỏ bừng, nhưng là vẫn gật đầu. Bộ dáng kia thật sự là khiến người ta yêu thương.

Lưu Uyên cảm thán nhân sinh quả là thú vị, bất quá chỉ là như thế, từ khi cùng với Châu nhi giao hoan tới nay, hai người có chút ăn ý, đối với chuyện nam nữ thật ra cũng có dục vọng, chỉ là Phúc Vương phủ thật sự quá nhỏ hẹp, không thể hành động tự nhiên được. Khó khăn mới ra khỏi nhà một lần, Lưu Uyên lúc này mới sinh ra ý tưởng dã chiến, nhưng không biết con người thời này có thích ứng không, bất quá chứng kiến phản ứng của Châu nhi, thật ra là thập phần tình nguyện. Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói: “Châu nhi, ngươi thích không?” Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Châ nhi mặt đã sớm đỏ hồng, cũng không dám ngẩng đầu lên, hết sức mê người nói: “Ta biết Vương gia rất tốt với ta, Châu nhi sao có thể không cảm ân Vương gia, năm đó nếu phu nhân không cứu mẫu thân ta, Châu nhi cùng với mẫu thân cũng không biết đã chết ở đâu…”

Lưu Uyên nhìn nàng đôi mắt đỏ bừng, vội vàng nói: “Châu nhi…”

Châu nhi xoa xoa mắt, lộ vẻ tươi cười nói: “Vương gia đi theo ta, Châu nhi mang ngươi đi một chỗ!”

Lưu Uyên đành phải đi theo phía sau.

Hai người đi tới một cái ngõ hẻm nhỏ bé, Châu nhi nhẹ nhàng bước tới một gian nhà gỗ, qua một lúc, một trung niên phụ nhân đi ra. Người trung niên phụ nhân này đáng người cao gầy, tuy rằng không chút son phấn, nhưng lại có một khí chất độc đáo, nhất là đôi mắt của nàng làm cho người ta có cảm giác khôn khéo. Lưu Uyên cảm thấy được người này không tầm thường, không biết vì cái gì mà lưu lạc đến nơi này, mà nàng cùng Châu nhi có quan hệ như thế nào, hắn hướng nàng lễ phép gật gật đầu.

Châu nhi tiến lên cùng với nàng nói nhỏ vài câu, nhìn thần thái tiểu nữ nhi không xót gì, Lưu Uyên vốn định nghe lén vài câu, bất quá thanh âm Châu nhi thật nhỏ, muốn nghe cũng không phải dễ dàng như vậy, bất quá nói gì đi nữa Châu nhi cũng sẽ không nói là muốn tìm một địa phương để cùng mình hoan hảo ah.

Trung niên phụ nhân đem Lưu Uyên cao thấp đánh giá một phen, cuối cùng gật gật đầu, cũng không nói lời nào, để hai người đi vào, ở đây có một khoảng sân không lớn, nhưng mà phi thường sạch sẽ, Lưu Uyên vừa bước vào nhà, chứng kiến trong buồng có một cái giường nhỏ. Thầm nghĩ hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm, chỉ là ủy khuất cho Châu nhi.

Qua một lúc, Châu nhi bưng trà đi vào, rồi mới đem cửa khép lại, Lưu Uyên duỗi tay lôi kéo, Châu nhi ưhm một tiếng rồi ngã vào lòng Lưu Uyên, hiển nhiên là vẫn chưa chuẩn bị tốt, nhẹ giọng nói: “Vương gia…”

Lưu Uyên lập tức đưa môi lên, đem lời của nàng đổ trở về, hai người môi liền môi được một lúc, Lưu Uyên liền hôn chiếc cổ trắng ngần của Châu nhi. Châu nhi thân mình mềm mại, mặc cho hắn hồ lộng, hai mắt nhắm chặt, hơi thở hổn hển, Lưu Uyên giúp nàng bỏ quần áo, duỗi tay vuốt ve ngọc thể nhu mì, nhẹ nhàng đem từng tất thân thể của nàng vuốt ve. Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Châu nhi thân mình bắt đầu nóng lên, miệng phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ.

Lưu Uyên tự biết cấp bách, nhẹ nhàng bỏ quần áo, bước lên…

Một thời gian cả gian phòng đều là xuân sắc nhộn nhạo, nếu không phải Châu nhi gắt gao nín thở, nói không chừng tình cảm mãnh liệt của hai người đủ để kinh động cả ngõ nhỏ.

Chương 6
Trộm ái (hạ)
Dịch: Tây Môn Vũ
Nguồn: TuChanGioi


Nội dung thu gọn

Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cũng không biết qua bao lâu, hai người rốt cục bình ổn trở lại, Lưu Uyên nhẹ nhàng đem Châu nhi ôm vào trong ngực, cảm thấy mỹ mãn nói không nên lời, so với lần đầu tiên còn muốn vui vẻ hôn nhiều, hơn nữa nghĩ đến đây không phải là nhà mình, lại làm cho người ta hưng phấn không thôi, nhân sinh đắc ý bất quá chỉ là như thế.

Vào giờ khắc này, Lưu Uyên quyết định nhất định phải nói Châu nhi kiến tạo một gian nhà thật lớn, cuộc sống bất quá cũng như thế, đến lúc đó Châu nhi nhất định sẽ cảm thấy mỹ mãn.

Châu nhi trong bất tri bất giác hai giọt nước mắt rơi xuống, Lưu Uyên còn đang đắm chìm trong ảo tưởng, chứng kiến thần thái Châu nhi như thế nhất thời cả kinh, nói: “Châu nhi, ngươi làm sao…”

Châu nhi lắc lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì, Châu nhi chỉ là cao hứng thôi! Dương đại thẩm tựa như mẫu thân Châu nhi, nàng nói là Vương gia đáng giá cho Châu nhi phó thác cả đời người, Châu nhi sao mất hứng được?”

Lưu Uyên thầm thở phào, thì ra là như thế, khó trách nàng hôm nay đặc biệt bất đồng, bất quá Châu nhi không ngờ lại nghĩ đến đem mình đến nơi này, đúng là hơi nổi bật, bất quá trong lòng cũng cảm thấy cảm động, Châu nhi làm như thế, hiển nhiên còn để cho Dương đại thẩm nhìn thấy ý tứ của mình, cho thấy rằng nàng đối với mình quả thật là tình thâm ý trọng.

Châu nhi nhỏ giọng nói: “Vương gia, ngươi có phải hay không cảm thấy Châu nhi rất …tùy tiện!”

Lưu Uyên cười nói: “Như thế nào lại thế? Ta biết Châu nhi là vì vui hoan với ta nên mới như thế, thâm tình của ngươi, bổn Vương đời này sẽ mãi không quên, tại thiên nguyện vi chim liền cánh, tại địa nguyện vi tình vợ chồng, trên đời này chúng ta là một đôi đẹp nhất!” Mỹ nhân ân trọng, từ xưa chính là để nam nhân si tâm đến hồ ngôn loạn ngữ, nói tiếp Lưu Uyên hiện tại quả thật động tấm chân tình, tự nhiên sẽ không keo kiệt lời ngon tiếng ngọt.

Châu nhi đôi mắt đẹp sáng lên, nói: “Vương gia ngươi nói thực hay, cái gì gọi là chim liền cánh, cái gì lại bảo là tình vợ chồng!”

“Này…” Lưu Uyên chính mình còn không biết hai cái đồ vật nọ là gì, bất quả để lừa tiểu cô nương này thật là quá dễ dàng, nhân tiên nói: “Chim liền cánh chính là một đôi chim có cùng hai cánh, chính là ý tứ vợ chồng ân ái, về phần tình vợ chồng, như là hai nhánh trên cùng một cây, ta cùng với Châu nhi chính là đôi chim liền cánh, hai nhánh cùng cây, vĩnh viễn đều không xa rời nhau.” Truyện "Phong Lưu Vương Hầu " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Thiên nhai nơi xa có khi hết, hận này kéo dài vô tuyệt kỳ!” (ND: câu này để nguyên nghe hay hơn :D”

Lưu Uyên thầm nghĩ trong cuộc đời này chính mình không thể cô phụ Châu nhi, không quản thế nào đều phải mang đến cho nàng cuộc sồng khoái hoạt.

Châu nhi rốt cục không chịu đựng nổi lời nói thâm tình của hắn, lập tức nhào tới trong lòng Lưu Uyên (ND: ôi! Ước gì mình đc như anh ý :D)

Ôm Châu nhi một lúc, Lưu Uyên đột nhiên nhớ tới Điền Nhu điêu ngoa bốc đồng kia.

Cô bé này cũng có chỗ đáng yêu, bất quá nghĩ lại lại cười, chính mình đang ôm một người trong lòng, như thế nào lại nghĩ đến người khác, chẵng lẽ chính mình là trời sinh phong lưu! Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Bất quá ở thời đại này, có được ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện cực kỳ bình thường. (ND: ba vợ bốn nàng hầu: một chính thê, hai bình thê, bốn tiểu thiếp :D) Truyện Phong Lưu Vương Hầu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới - TuChanGioi.com

Nghĩ đến Điền Nhu, Lưu Uyên trong lòng đột nhiên dâng lên một cái chủ ý, muốn kiếm tiền, vì cái gì không bắt đầu từ thư họa?

15 đa tạ sẽ có chương kế tiếp 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #sfsdf