Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG BA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa xuân lất phất, rả rích, rửa sạch oi nồng trong không khí, không khí ở vùng quê lại càng trong lành hơn. Vì trời mưa đường trơn, vẫn người lái xe ấy, xe ấy, cùng một khoảng cách và cùng một con đường, nhưng phải mất thêm hai mươi phút so với hai lần trước. Tôi đến hơi muộn, trong lòng hoang mang, sợ bà Cố trách mắng. Đồng thời, cũng có chút hân hoan không kìm nén được, không xóa đi được,... Trên đường, tôi chỉ nghĩ, hôm qua bà Cố đã mở ra trình tự trong mới tiểu thuyết của tôi, hôm nay nhất định sẽ tiến vào sâu hơn. Sẽ như thế nào đây? Tính tò mò khiến hôm nay tôi tràn ngập hy vọng và hưng phấn, giống như không phải tôi sắp được gặp một bà cụ đến từ quá khứ, mà là một người ngoài hành tinh đến từ tương lai.

Thời tiết đẹp đã mang tới cho bà Cố tinh thần tốt hơn, bước đệm đã có, thúc giục chúng tôi nhanh chóng đi vào vấn đề chính ‐ Cầu trang. Dù gì cũng là đương sự, từ nhỏ đã lớn lên trong một trang viên tương tự như Cầu trang, bà Cố giới thiệu về Cầu trang 60 năm trước, đương nhiên cụ thể hơn, sinh động hơn so với ông Phan hay những người khác biết về Cầu trang. Bà có thể liệt kê một cách chính xác phong cách kiến trúc, vật liệu, bố cục của Cầu trang, những cây cối hoa lá trong vườn, cũng như những bức tượng đá dưới mái hiên, những món đồ trang trí bày biện bên hành lang giếng trời. Tất cả, mỗi thứ đều có tên có họ, có hình có dạng, có thể cảm nhận, có thể biết rõ, cứ như là đang ở trong Cầu trang vậy. Máy ghi âm ngay bên cạnh, khi cần tôi có thể nhấn nút mở và chép lại. Nhưng khi nghe kỹ, tôi cảm thấy nó chỉ như một miếng thịt thừa, quyết định tua qua. Phía sau có một số việc sự việc dài dòng, nhưng có thể nói gọn lại. Cũng như là cắt bỏ chỗ thịt thừa.

Bà Cố bảo, mặc dù bà thấy Tư lệnh nửa đêm triệu tập mọi người đến Cầu trang là rất lạ, nhưng suy đoán thế nào vẫn chỉ là mù tịt, không có kết quả. Bà thừa nhận, khi còn chưa dịch được bài thơ xoàng mà Tư lệnh Trương dương dương tự đắc, bà vốn không nghĩ tới sự việc sẽ như thế này. Cho nên, trước đó cũng không có gì đáng nói, còn sau đó, bà nghĩ ngay Lý Ninh Ngọc là người của Đảng Cộng sản.

[Ghi âm]

Này này, mặc dù lúc ấy tôi cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, với mấy con người ấy ‐ bốn người Ngô, Kim, Lý, Cố ai là phỉ, tôi nghi ngờ chính là bà ấy. Sau đó (buổi chiều), tại cuộc họp, Trương Nhất Đỉnh xác định rõ sự việc có liên quan tới bức điện mật từ Nam Kinh, tôi càng khẳng định là bà ấy, đó là cái bẫy tôi gài cho bà ấy. Tôi có phần đắc ý, trong lòng nghĩ cuối cùng thì phép thử của mình đã có kết quả, tìm ra thân phận của Lý Ninh Ngọc, nhưng nhiều hơn hết lại là nước mắt buồn đau, bởi vì tôi dự cảm lần này bà ấy khó mà thoát được.

Nói thực, kéo Ngô Chí Quốc vào cuộc trước, đây là kiệt tác của Lý Ninh Ngọc. Tôi quả thực lúc ấy không thể nào xác định được Ngô Chí Quốc có vào phòng làm việc của bà ấy hay không. Tôi không nhìn thấy, không chú ý. Nhưng theo bà ấy nói, Ngô Chí Quốc tìm bà ấy là dò hỏi xem nội dung bức mật điện có liên quan gì tới vấn đề bãi miễn nhân sự hay không, chỉ ở điểm này thôi thì tôi đã nghĩ ngay là bà ấy đang nói dối. Tại sao ư? Bởi vì ai cũng biết Lý Ninh Ngọc rất kín miệng, tính cách khác người, không dễ trò chuyện, Ngô Chí Quốc quả thực muốn dò hỏi thì cũng không nên tìm bà ấy, mà là tìm tôi. Đấy là điều thứ nhất. Thứ hai nữa, kể cả Ngô Chí Quốc vào phòng làm việc của bà ấy, hỏi bà ấy, theo tôi hiểu về bà ấy, thì bà ấy cũng không nói. Lúc ấy nội dung bức mật điện còn do tôi đang chép lại, còn chưa báo lên trên, làm sao bà ấy có thể nói được? Nếu nói, cũng phải đợi tôi báo lên cấp trên rồi mới nói, như thế may ra còn được. Tóm lại, khi đó tôi dường như đã chắc chắn một trăm phần trăm là bà ấy đang nói dối, vì thế tôi cũng khẳng định bà ấy là Lão Quỷ.

Sau đó cậu thử nghĩ xem, biết bà ấy là Lão Quỷ rồi thì tâm trạng tôi thế nào? Nói cho cậu biết, bất luận là công hay tư, tôi đều không mong muốn bà ấy bị bại lộ. Tôi muốn giúp bà ấy, tuy khả năng này xem ra rất nhỏ, nhưng tôi vẫn muốn thử xem, dù chỉ là cơ hội mong manh. Vậy tôi có thể làm được gì? Nói thực, bảo tôi vô cớ tố cáo Ngô Chí Quốc hay Kim Sinh Hỏa, tôi không dám. Bởi vì ngộ nhỡ tố cáo không thành, không hại được họ, cuối cùng vẫn là Lý Ninh Ngọc bị bọn họ bóc mẽ, tôi không ăn nổi mà bỏ đi cũng không xong, không khéo còn rước họa vào thân, ngay cả thân phận của tôi cũng bị bại lộ. Đúng là đùa với lửa, rủi ro quá lớn, tôi không chơi nổi và không dám chơi. Vậy tôi có thể làm gì? Là thế này, như trong bản thảo sách của cậu đã viết: Cố tình bộc lộ tính cách của tiểu thư con nhà giàu, không chấp nhận thẩm vấn, cãi chày cãi cối với Thư ký Bạch, nói xằng nói bậy. Sau đó, buổi trưa tôi cố tình không đi ăn cơm, tìm cách tiếp cận lính canh, để gã họ Giản đến tìm tôi v.v... Mục đích tôi làm những việc này là để tung hỏa mù, để Kawa Hihara nghi ngờ tôi. Tôi không sợ bị nghi ngờ, vì tôi biết mình không phải là Lão Quỷ, là thật thì không thể là  giả, còn là giả thì không thể là thật. Tôi chỉ nghĩ làm như vậy để cho Lý Ninh Ngọc có một cơ hội, để bà ấy thừa cơ bỏ trốn.

Đã là có mục đích để Lý Ninh Ngọc thừa cơ bỏ trốn, Cố Tiểu Mộng tất nhiên phải hợp tác, bàn bạc với Lý Ninh Ngọc. Nhưng thật không thể ngờ, lòng tốt của Cố Tiểu Mộng bị Lý Ninh Ngọc xem như thứ bỏ đi.

* * *

Đấy là sự việc xảy ra sau buổi trưa, Lý Ninh Ngọc ăn cơm trưa xong về thấy Cố Tiểu Mộng vẫn nằm dài trên giường, bèn hỏi sao không đi ăn.

Cố Tiểu Mộng ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc nói: "Tôi cũng đang muốn hỏi chị đây, đến nước này mà vẫn còn ăn được sao!".

Lý Ninh Ngọc an ủi Cố Tiểu Mộng: "Cô yếu đuối quá, Tiểu Mộng à, trong chuyện này, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, cô sợ cái gì chứ".

Cố Tiểu Mộng cười lạnh lùng: "Tôi đúng là cây ngay không sợ chết đứng".

Lý Ninh Ngọc cũng cười: "Cho nên, cô không cần phải sợ".

Cố Tiểu Mộng trợn mắt nhìn Lý Ninh Ngọc: "Nhưng còn chị?".

Lý Ninh Ngọc hỏi lại: "Tôi thì làm sao?".

Cố Tiểu Mộng với giọng thành khẩn bảo: "Chị Lý, chị đừng lừa tôi nữa, tôi biết cả rồi.".

Lý Ninh Ngọc nổi giận trợn mắt quát: "Cô biết cái gì, lẽ nào cô nghi ngờ tôi? Hoang đường! Thật uổng cho cô chơi với tôi lâu như vậy, tôi còn xem cô như chị em nữa, tôi đúng là có mắt như mù!". Nói xong xắn tay áo bỏ đi, ra đến cửa còn quay lại nói với Cố Tiểu Mộng: "Cô hãy mở to mắt ra mà xem, đợi mọi việc sáng tỏ, tôi xem đến lúc ấy cô sẽ nghĩ thế nào!".

[Ghi âm]

Nghĩ thế nào? Tôi lúc ấy đúng là lú lẫn hoàn toàn, nhìn vẻ phẫn nộ của bà ấy, cứ như đúng là tôi đã nghĩ oan cho bà ấy. Nhưng cậu biết đấy, tôi không đổ oan cho bà ấy, mà là bà ấy đang đóng kịch, diễn rất tốt! Thật đấy, tôi làm công tác bí mật đã ngần ấy năm, chưa gặp ai lại có bản lĩnh đến thế. Sau đó bà ấy bảo tôi, khi ấy sở dĩ bà ấy làm như vậy, không nhận tình cảm của tôi là có lý do: Thứ nhất, bà ấy liệu trước được Kawa Hihara sẽ cho tra xét nét bút, mà tra xét nét bút thì bà ấy đã có kẻ thế mạng, bà ấy không sợ; thứ hai bà ấy đã nhận ra xung quanh bốn bề đều được canh phòng cẩn mật, muốn trốn cũng không thoát, chỉ còn cách kháng cự, chống chọi đến cùng. Chưa hết, vì sao khi đó bà ấy không muốn nói nhiều với tôi, cố ý giả vờ tức giận bỏ đi, là bởi vì bà ấy đã phát hiện trong phòng có đặt máy nghe trộm. Cậu xem, bà ấy thật giỏi, đáng kính nể, mọi việc đều có thể thấy, đều có thể tính toán được trước.

Lại nói, đến tối, hôm tiến hành kiểm tra nét bút, quả nhiên Kawa Hihara đã mắc lừa, đưa Ngô Chí Quốc đi. Lúc đó quả thực tôi nghĩ là mình đổ oan cho bà ấy. Cho nên sau đó tôi cũng không tung hỏa mù nữa, trong bản thảo của cậu viết Kawa Hihara là người đầu tiên loại trừ tôi, cơ bản đúng là như vậy.

Sau đó, khi tôi phát hiện là Ngô Chí Quốc, căn bản tôi không muốn giúp anh ta, tôi cũng không vì anh ta mà làm chuyện gì. Lúc đó, tại Hồ Châu, Ngô Chí Quốc vừa giết hại mấy chục anh em đồng chí của chúng tôi, giả sử anh ta là Lão Quỷ, chứng tỏ căn bản anh ta không coi Quốc dân đảng chúng tôi là người cùng một nhà kháng Nhật chống Uông, mà là đang lợi dụng quyền lực, mượn đao giết người. Sau biến cố miền Nam An Huy, mối quan hệ giữa Quốc dân đảng và Đảng Cộng sản đã bị rạn nứt, sự việc như thế không phải là chưa từng xảy ra. Hầy, giai đoạn lịch sử ấy quá phức tạp, đừng nói lớp trẻ các cậu đây, đến chúng tôi là những người trong cuộc có một số sự việc cũng không sao hiểu nổi.

Tôi sợ bà Cố chuyển sang chủ đề mới khác, nhân lúc bà thở dài than vãn, tôi vội hỏi: "Bà ạ, vậy sau đó bà làm thế nào phát hiện ra Lý Ninh Ngọc là Lão Quỷ?".

"Tôi đã nói rồi, là thật thì không thể giả nổi, là giả muốn thật cũng không xong." Bà Cố hình như còn chưa muốn đi vào vấn đề chính nhanh như vậy, thản nhiên nói.

"Vâng đúng, nhưng bà làm thế nào để tìm ra sự thật?" Tôi vẫn không từ bỏ hỏi tiếp.

"Hoàn toàn là ngẫu nhiên." Bà Cố gượng cười đáp, "Có lẽ do ông trời sắp đặt, tôi phải giúp bà ấy".

"Đấy là vào ngày nào ạ?" Tôi không buông tha hỏi.

"Chính là ngày hôm đó", bà Cố nhìn tôi, đành nói, "ngày mà bà ấy giở trò đau dạ dày".

* * * Mặc dù hơn nửa thế kỷ đã trôi qua, nhưng bà Cố vẫn nhớ rất rõ mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm ấy, tất cả từng chi tiết đều có thể kể ra được, cứ như hồi tưởng mọi chuyện mây mưa của cái đêm ban đầu.

Sự việc xảy ra trên đường từ nhà ăn trở về, Lý Ninh Ngọc bị đau dạ dày, cơn đau chưa dứt, đi rất chậm. Lúc đầu Cố Tiểu Mộng khoác tay Lý Ninh Ngọc dìu đi, sau đó, khi gần đến đoạn rẽ vào cổng chính, Lý Ninh Ngọc cười đẩy tay Cố Tiểu Mộng ra nói: "Không sao đâu, tôi tự đi được". Vừa nói vừa tiện tay vứt hai vỏ nhựa đựng thuốc đau dạ dày hiệu Hồ Tự đang cầm trên tay xuống đất, trong đó một chiếc vỏ nhựa lăn ra vệ đường.

Cố Tiểu Mộng cười nói: "xem ra loại thuốc dạ dày này rất công hiệu, chỉ cần uống vào là thấy tác dụng ngay".

Lý Ninh Ngọc đáp: "Đúng vậy, mỗi lần tôi đau đều uống loại thuốc này, rất công hiệu".

Hai người cứ thế vừa đi vừa trò chuyện, đi sau bọn người Kawa Hihara. Thực ra bọn họ cũng không đi nhanh để còn giúp hai chúng tôi, nhưng hai chúng tôi vẫn rớt lại sau cùng. Khoảng cách cũng không xa, chỉ là ba bốn mét là cùng.

Bà Cố bảo tôi, thuốc chữa dạ dày Hồ Tự là thuốc Đông y, dạng viên tròn, bột thuốc có chứa dầu ôliu, cho nên thuốc hơi ướt, hơn thế phải giữ ẩm, nếu thuốc khô sẽ không còn tác dụng. Ngày trước chủ yếu là dùng giấy dầu gói để giữ ẩm, nhưng hiệu quả không cao, thời gian dài sẽ bị khô. Sau đó người Nhật đưa đồ nhựa vào Trung Quốc, thiết kế vỏ nhựa cho loại thuốc này, viên thuốc được đựng trong vỏ nhựa, bên ngoài được phủ kín bằng sáp nến, nên tác dụng giữ ẩm rất tốt, để một hai năm cũng không vấn đề gì, khi uống chỉ việc cạo lớp sáp nến ấy đi, tách đôi vỏ nhựa là có thể dùng được, còn vỏ nhựa có thể ghép lại hoàn chỉnh như ban đầu.

"Cậu xem, chính là nó." Bà với tay xuống cái hộp đen bằng tre cầm lên một vỏ nhựa đựng thuốc, huơ huơ trước mặt tôi nói: "Hồi ấy tôi thường xuyên thấy người ta uống thuốc, nên mới giữ lại vỏ này, cảm thấy cái vỏ đẹp như thế vứt đi thật tiếc. Nhưng thực ra giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, cùng lắm là cho bọn trẻ con chơi, vì thế nhìn thấy bà ấy vứt vỏ thuốc đi cũng chẳng lưu tâm gì".

Thực ra, Lý Ninh Ngọc không phải là tiện tay vứt vỏ thuốc đi, mà là cố tình chọn đoạn đường mọi người đều phải đi qua, hơn nữa còn phải chọn chỗ dễ trông thấy nhất để vứt. Lúc đó có một vỏ lăn ra vệ đường, bà ấy còn vờ như vô tình đá nó lăn ra giữa đường. Bà cần phải làm như vậy đặt chúng vào chỗ dễ nhìn thấy nhất, để ngày mai khi Ba Ba đến liên lạc với bà ấy sẽ dễ dàng nhìn thấy. Đúng như cụ Phan đã nói, Lý Ninh Ngọc và Ba Ba có ám hiệu và mật ngữ liên lạc riêng, ví dụ như buổi trưa hôm ấy trong nhà ăn, Ba Ba xuất hiện lần thứ nhất là mang tính chất đánh tiếng, là cố ý để Lý Ninh Ngọc thấy. Nói chính xác là thông báo cho Lý Ninh Ngọc: Tôi ở đây, cô có tin tình báo thì hãy chuẩn bị để chuyển đi, lát nữa tôi sẽ còn xuất hiện. Nhưng vì sao lần xuất hiện sau, Ba Ba chỉ thò đầu ra ngó qua rồi đi? Đấy là vì ông ấy nhìn thấy ở túi áo bên trái trước ngực Lý Ninh Ngọc có cài cây bút máy có nắp màu trắng. Cây bút máy ấy chính là ám hiệu, mách bảo ông ấy rằng: Có người đang theo dõi, đừng liên lạc với tôi. Cho nên, Ba Ba nhìn thấy cây bút liền lánh đi, không quay lại nữa.

Vỏ nhựa đựng thuốc chữa đau dạ dày hiệu Hồ Tự cũng là ám hiệu.

[Ghi âm]

Sau đó Lý Ninh Ngọc bảo tôi, tin tức tình báo của bà ấy thông thường được chuyển đi theo ba cách. Cách thứ nhất cũng là cách an toàn nhất, là buổi trưa nhân tiện về nhà thăm con sẽ đem tin tức tình báo về nhà, ông Phan chuyển cho Lão Hổ. Cách này an toàn thì an toàn thật, nhưng thời gian tính lại kém, bởi vì ông Phan làm việc ở toà báo, về nhà muộn, thường thì chín mười giờ tối mới về đến nhà, cho nên chỉ thích hợp với loại tin tình báo không có yêu cầu cao về thời gian. Nếu như có tin tình báo gấp rút về thời gian, ví dụ tin khẩn hay thượng khẩn, thường do Ba Ba nhận và chuyển đi. Những tin khẩn là chỉ những thông tin yêu cầu nội trong ngày hôm đó phải đến được tay Lão Hổ, phương thức chuyển loại tin tình báo này là: Lý Ninh Ngọc sẽ giấu tin tình báo lẫn vào rác, vứt vào thùng rác ở dưới tầng, túi đựng rác có đánh dấu, Ba Ba nhìn là nhận ra ngay đâu là rác của Lý Ninh Ngọc vứt. Thời gian thu gom rác của Ba Ba là trước hoặc sau khi ăn cơm tối, khoảng sáu bảy giờ tối, sau đó đến cửa công viên Cầm Đài giao cho bà Hai của Tiền Hổ Dực, chính là Lão Hán, cuối cùng do bà Hai chuyển tới lão Hổ. Buổi tối hôm đó thuộc hạ của Vương Điền Hương bắt được chính là loại tin tình báo này: Tin khẩn, đúng lúc Lão Hán vừa nhận xong tin tình báo, đang trên đường đến chuyển cho Lão Hổ thì bị kẻ thù bắt.

Còn nữa, tin tình báo thượng khẩn lại có một cách chuyển khác. Những tin thượng khẩn yêu cầu phải được giao cho Lão Hổ trong thời gian ngắn nhất, nhưng thời gian Ba Ba thu gom rác là cố định, hai người lại không thể trực tiếp tiếp xúc, khi có tin thượng khẩn thì Lý Ninh Ngọc làm thế nào để báo cho Ba Ba? Chính là nhờ vỏ đựng thuốc chữa đau dạ dày hiệu Hồ Tự này đây! Lý Ninh Ngọc đúng là bị bệnh đau dạ dày, thuốc dạ dày hiệu Hồ Tự là loại thuốc Đông y đặc trị, không có tác dụng phụ, lại sản xuất tại chỗ, giá rẻ chất lượng tốt, Lý Ninh Ngọc thường xuyên dùng loại thuốc này, nên có rất nhiều vỏ thuốc. Cậu xem, cái vỏ chỉ bằng cỡ quả nhãn, lại có màu sẫm, vứt trên đường, người chủ tâm sẽ nhất định nhìn thấy, còn đối với người vô tâm thì nó chẳng qua chỉ là rác thải mà thôi, sẽ không ai thèm để ý đến nó. Ngay cả khi để ý đi chăng nữa cũng chẳng sao, bởi vì bên trong chẳng có gì ‐ nếu có cũng chỉ là cát và sỏi, để tăng thêm trọng lượng cho nó, tránh bị gió thổi bay mất. Tóm lại, bên trong không có tin tức tình báo gì cả, nó chỉ là để nhắc nhở, mách cho Ba Ba biết là: Có hàng, nhanh chóng đi nhận hàng.

Vậy hàng ở đâu? Bên trong vỏ thuốc.

Nhưng vỏ thuốc này không phải là vỏ thuốc vứt trên đường, mà là vỏ thuốc được vứt trên thành thùng rác. Vỏ thuốc trên đường chỉ có tác dụng thông báo, không giấu hàng, hàng được giấu trong vỏ thuốc vứt trên thành thùng rác.

* * *

Lúc ấy, tôi ngắm nhìn cái vỏ thuốc đã bị khoảng thời gian sáu mươi năm làm cho cũ kỹ, không đừng được thốt ra lời thán phục cách thức chuyển tin tình báo độc đáo, mưu trí của Lý Ninh Ngọc. Chỗ mở của vỏ thuốc có nẫy cài, tiện cho việc tách ra và đóng lại, mở ra là hai nửa hình tròn, đóng lại khít chặt nguyên vẹn, tránh mưa, tránh nước, rất thích hợp giấu hàng, hơn nữa Ba Ba lấy nó cũng rất tiện. Do là tin tức thượng khẩn, cần phải lấy ngay, nếu giấu lẫn trong rác quả là không thích hợp ‐ bởi vì không thể lúc nào cũng đi thu gom rác được, nhưng đổ rác thì có thể vào bất cứ lúc nào. Mỗi ngày, Ba Ba đi làm, trước tiên là quan sát các ngã rẽ, trên đường cũng liên tục quan sát. Có thể hình dung thế này, nếu thấy chỗ ngã rẽ có vỏ thuốc, Ba Ba sẽ kiếm một ít rác đi đổ, sau đó sẽ tiện tay lấy vỏ thuốc (vỏ thuốc có giấu tin tình báo) mà Lý Ninh Ngọc vứt trên thành thùng rác. Đây là tin tức thượng khẩn, Ba Ba nhận xong sẽ lập tức đi tìm Lão Hán, thậm chí có thể trực tiếp gọi điện cho tổ chức, thông báo cho Lão Hổ trong thời gian nhanh nhất. Việc đặc biệt phải làm theo cách đặc biệt là thế.

Không cần nói, hai cái vỏ thuốc mà Cố Tiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc vứt trên đường thực ra là ám hiệu Lý Ninh Ngọc gửi cho Ba Ba ‐ thông báo ‐ thông báo có hàng ‐ đến thùng rác để nhận. Lúc ấy Cố Tiểu Mộng không thể để ý đến điều này, cả sau đó, họ đi thêm được một đoạn đường nữa, khi Lý Ninh Ngọc giả vờ bị tuột dây giày, cố tình đi đến bên một thùng rác, ghếch chân lên thùng rác cột lại dây giày, Cố Tiểu Mộng vẫn không cảm thấy có gì khác thường cả. "Có gì khác thường nào?" Bà Cố vừa tự hỏi vừa tự trả lời: "Bởi vì bà ấy trong người không được khỏe, tìm một thùng rác ghếch chân lên để tránh phải cúi người quá thấp, hợp lý quá đi chứ, quả thật tôi không nghĩ còn có bí mật ẩn nào chứa trong đó".

Cho nên, khi Lý Ninh Ngọc dừng lại cột dây giày, Cố Tiểu Mộng không để ý tiếp tục bước đi. Sau đó ngoái đầu lại nhìn, cũng không phải là nghi ngờ gì Lý Ninh Ngọc, hay muốn nhìn trộm, mà chỉ hoàn toàn là vô tình quay lại nhìn thôi. Nhưng chính cái nhìn vô tình ấy lại khiến Cố Tiểu Mộng nhìn thấy bí mật của Lý Ninh Ngọc.

"Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy một vỏ thuốc từ trong tay Lý Ninh Ngọc lộ ra, rơi xuống, lăn trên thành thùng rác." Bà Cố hùng hồn nói với tôi, "Bà ấy rất tinh tế, không phải là cố tình để rơi, mà là vừa cột dây giày vừa thả xuống, cứ như là không may bị rơi vậy".

Có thể tưởng tượng, trong tay Lý Ninh Ngọc đã sớm có vỏ thuốc ấy, nhân lúc cột dây giày thì lỏng tay, vỏ thuốc sẽ tự nhiên lăn xuống thành thùng rác.

Bà Cố nói: "Những gì tôi chứng kiến đúng là chỉ trong khoảnh khắc, chừng một giây".

Chính là trong khoảng một giây ấy, khoảnh khắc ấy, Lý Ninh Ngọc đã đánh mất niềm tin của Cố Tiểu Mộng.

"Bởi vì quá kỳ lạ", nét vẻ mặt bà Cố lộ rõ vẻ xem thường, "chỉ là mấy cái vỏ thuốc bỏ đi, sao không vứt luôn một thể lại phải vứt làm hai lần. Hơn nữa, lần này rõ ràng là không muốn cho tôi nhìn thấy".

Không muốn cho người ta xem, người ta nhất quyết phải xem bằng được. Về đến nhà, Cố Tiểu Mộng lấy cớ bảo là để quên chìa khóa ở nhà ăn, phải quay lại lấy, trên đường đi bèn nhặt hết cả ba vỏ thuốc. Bà không mở xem ngay, mà đi về trước đã, mở cửa phòng, để Lý Ninh Ngọc vào, còn bà thì đi ra nhà vệ sinh. Khi ấy trời đã nhá nhem, trong nhà vệ sinh quá tối, bà bật đèn, dùng móng tay lần lượt tách ba vỏ thuốc ra xem.

Vỏ thứ nhất không có gì.

Vỏ thứ hai vẫn không có gì.

Vỏ thứ ba ‐ là vỏ trên thành thùng rác ‐ khiến bà kinh sợ ngây người ra! Bên trong có một mẩu giấy, có nội dung như sau:

Khẩn!!!              Hành tung của Lão K đã bị địch phát hiện, tôi cũng bị nghi ngờ, bị giam lỏng ở đây. Tình thế hết sức nguy cấp! Phải hủy ngay Quần anh hội!

Lão Quỷ.

Cứ như thế tất cả mọi bí mật của Lý Ninh Ngọc giống như một đứa bé sơ sinh, trần như nhộng trước mắt Cố Tiểu Mộng.

Nhưng sự việc không ngờ đến còn ở phía sau. Mặc dù dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Tiểu Mộng vẫn phát hiện ra được bí mật lớn hơn của Lý Ninh Ngọc! Lúc ấy, Cố Tiểu Mộng đã hoàn toàn đoán được chuyện gì đã xảy ra với Ngô Chí Quốc: Đây chính là kết quả hãm hại của Lý Ninh Ngọc, bà ấy đã mạo chữ của Ngô Chí Quốc viết ra mẩu giấy ấy. Nhưng hiện giờ Ngô Chí Quốc đang bị giam, thậm chí có thể đã chết (Kawa Hihara lừa Lý Ninh Ngọc rằng Ngô Chí Quốc đã tự sát, hơn nữa còn lấy cái chết để tố cáo Lý Ninh Ngọc là Lão Quỷ), nếu lại dùng nét bút của Ngô Chí Quốc để viết thì không hợp lý, Cố Tiểu Mộng nghĩ rằng lần này chắc Lý Ninh Ngọc chỉ có thể dùng nét chữ của chính mình để viết, nhưng nét chữ trên mẩu giấy ấy nhìn thế nào cũng không giống chữ của Lý Ninh Ngọc.

Vậy thì là của ai?

Qua rất nhiều lần xem đi xét lại, Cố Tiểu Mộng khẳng định đây là nét bút của chính mình!

"Trời ạ, tôi thực sự không dám tin vào mắt mình, bà ấy có thể đem tôi ra làm bia đỡ đạn!" Thời gian không thể ăn mòn sự kinh tởm và phẫn nộ của bà Cố, bà than trời kêu đất, như đang sống lại khoảng thời gian của năm ấy.

Cố Tiểu Mộng như bị sét đánh, nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Bà hoàn toàn bị đánh gục, không làm chủ được mình, mơ hồ mông lung ngồi bệt xuống đất, rất lâu không nhúc nhích, cho đến khi Lý Ninh Ngọc cảm thấy có điều gì không ổn, đi đến nhà vệ sinh tìm, bà mới lấy lại được tinh thần. Sau khi tỉnh lại, trong đầu Cố Tiểu Mộng chỉ có duy nhất một chữ: Căm!

Bà Cố nói: "Lúc ấy tôi căm bà ấy muốn chết, chị em gì chứ, tình cảm gì chứ, xổ toẹt tất cả. Tôi chuẩn bị đi tố cáo bà ta!".

Có thể Lý Ninh Ngọc đã nhận ra có điều gì đó không ổn, ngăn Cố Tiểu Mộng ngay trước cửa, hỏi có chuyện gì vậy.  Cố Tiểu Mộng chửi rủa Lý Ninh Ngọc và quát tránh ra. "Đừng động vào tôi!" Cố Tiểu Mộng đẩy Lý Ninh Ngọc ra, "Tay cô quá bẩn! Tim cô quá đen! Chỉ hợp với cái chết thôi!".

Vì thế, Lý Ninh Ngọc đã cơ bản đoán được chuyện gì đã xảy ra, cô ôm chặt Cố Tiểu Mộng, không cho đi. Phẫn nộ khiến Cố Tiểu Mộng mệt mỏi, cô vùng vằng chống đỡ yếu ớt rồi lại ngồi phịch xuống đất, vỏ thuốc và mẩu giấy khi nãy nắm chặt trong tay lỏng ra, rơi xuống trước mặt Lý Ninh Ngọc.

* * *

Giấy trắng mực đen, chứng cứ rành rành.

Lý Ninh Ngọc biết rõ giờ phút này chối cãi cũng chẳng có nghĩa lý gì. Chối cãi là sự lựa chọn thiếu sáng suốt, chỉ khiến chọc giận thêm Cố Tiểu Mộng. Lý Ninh Ngọc đã lựa chọn thừa nhận và tỏ ra yếu thế. Chỉ thừa nhận cũng chẳng có tác dụng gì, quan trọng là phải giải thích, xin tha thứ. Lý Ninh Ngọc nói sở dĩ cô làm như thế là vì biết rõ Cố Tiểu Mộng không phải là Lão Quỷ, Kawa Hihara chắc chắn sẽ không nghi ngờ Cố Tiểu Mộng; cho dù Kawa Hihara có nghi ngờ, cha Cố Tiểu Mộng có đủ bản lĩnh để cứu cô ấy thoát v.v...

Lôgic kiểu gì thế!

Nhưng thực ra khi ấy cũng chẳng quan tâm là nói gì, mà là phải nói ra, nói không ngừng, không có gì nói cũng phải tìm ra cái để nói, biện hộ cũng được, nói dối cũng được, đều phải thể hiện sự yếu thế, cầu xin nể tình, cầu xin tha thứ. Tất nhiên cách thể hiện sự yếu thế tốt nhất là khóc, khóc nhưng không được khóc to, chỉ có thể khóc thút thít. Lý Ninh Ngọc ôm chặt lấy Cố Tiểu Mộng, vừa khóc vừa thầm thì bên tai Cố Tiểu Mộng:

"Hãy nể tình chị em giữa chúng ta, tha lỗi cho tôi một lần... Cô không tha thứ cho tôi, tôi chỉ còn một đường chết, cô nhẫn tâm nhìn tôi chết sao?... Tôi chết, hai con tôi sẽ trở thành những đứa trẻ mồ côi, bọn chúng đều rất yêu mến cô, suốt ngày vòi vĩnh tôi cho đi gặp dì, gặp dì... Tiểu Mộng. Tôi có lỗi với cô, cũng là tôi không còn cách nào khác... Hãy thương hai đứa con tôi, cô tha lỗi cho tôi lần này..."

Cứ như thế, bà ấy khóc, bà ấy nói, nước mắt giàn giụa, khẩn khoản cầu xin Cố Tiểu Mộng tha thứ.

Nước mắt đã làm mềm tâm trạng bị kích động của Cố Tiểu Mộng, nhưng khoảng cách đến tha thứ dường như vẫn còn đến mười vạn tám nghìn dặm. Thế là Lý Ninh Ngọc lại giở chiêu khác: Lừa gạt.

[Ghi âm] Bà ấy ngỡ rằng tôi và gã Giản yêu nhau thật lòng, nên lừa tôi bà ấy và gã họ Giản kia là đồng chí.

Mới đầu tôi không tin, nhưng bà ấy nói có lý có tình, từ gia cảnh đến lai lịch của gã họ Giản, kể từ quá trình chúng tôi quen nhau đến những chuyện hiếm người biết về gã, một là một, hai là hai, từng chuyện từng chuyện như bày ra trước mắt, khiến tôi cảm thấy giữa họ thật gần gũi, còn gần gũi hơn cả tôi nữa. Những chuyện bà ấy kể phần lớn tôi đều chưa từng nghe bao giờ, nhưng cũng có vài chuyện tôi biết là có thật. Ví dụ, chuyện gã họ Giản kia từng bí mật đi Trùng Khánh, điều này tôi biết là thật. Còn cả chuyện thường ngày gã hay xem các loại sách tiến bộ như "Ngữ ty" hay "Tiểu thuyết nguyệt báo", gã thường lén mua và lén đọc. Tôi không rõ bà ấy từ đâu biết được những chuyện này, tôi nghĩ chắc cũng chỉ có hai con đường: Thứ nhất gã họ Giản khi ấy được coi là đại minh tinh trong thành Hàng Châu, là đại Hán gian trong giới văn nghệ sĩ, các báo thường xuyên đăng tải thông tin liên quan tới gã, trong xã hội cũng có không ít các lời đồn đại về gã, Lý Ninh Ngọc có thể là đọc được trên báo, hoặc được nghe nói thế. Còn một khả năng nữa là có thể do tôi vô tình nói ra với bà ấy, tôi đã quên nhưng bà ấy vẫn nhớ.

Bà ấy còn nói, gã họ Giản sở dĩ làm bạn với tôi, mục đích là muốn phát triển tôi thành đồng chí của họ.

Thực ra sau này tôi mới biết, gã họ Giản kia không phải là đồng chí của bà ấy, bà ấy sở dĩ dám tạo dựng bịa đặt câu chuyện là do tôi lúc đó không thể đi tìm gã họ Giản để đối chứng, nói linh tinh là muốn trấn tĩnh tôi. Hầy, bà ấy đâu biết rằng nói với tôi những lời này có tác dụng gì, tôi không yêu gã thư sinh mặt trắng ấy, càng không thể là đồng chí của bọn họ ‐ cả khi gã họ Giản kia có là đồng chí của bà ấy chăng nữa.

Hoang đường hơn là ngay lúc đó, bà ấy còn dám động viên tôi trở thành đồng chí của bà ấy, để tôi giúp bà ấy chuyển tin tức tình báo. Bà ấy nói với tôi từ lý lẽ lớn đến lý lẽ nhỏ, từ Nhạc Phi[1] đến Tần Cối[2], từ sự nhục nhã làm quân ngụy đến sự vô liêm sỉ làm bọn Hán gian, cứ thế nói một mạch, như thể chỉ có làm đồng chí của bà ấy mới là con đường đúng đắn duy nhất. Lúc đó tôi nghe mà cảm thấy rất phản cảm, tôi thẳng thừng chửi mắng và chế nhạo bà ấy. Tôi không nhớ rõ lúc ấy đã nói những gì, nhưng chắc chắn là để chứng tỏ tôi không phải là loại vô liêm sỉ như bà ấy nói, tôi nói hơi quá lời, khiến bà ấy giật mình nghi ngờ thân phận thực sự của tôi.                               [1] Nhà chiến lược, quân sự nổi tiếng của Trung Quốc thời Tống 960 ‐ 1279.

[2] Tên Hán gian nổi tiếng thời Nam Tống 1127 ‐ 1279.

Lý Ninh Ngọc có được cơ hội để xoay chuyển tình thế. Từ những lời mắng chửi và chế nhạo không có trật tự của Cố Tiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc đã phát hiện ra miền đất mới, thế là lại đưa ra một chiêu khác: Đe dọa.

Lý Ninh Ngọc nói: "Được rồi, cô không cần phải nói thêm gì nữa, tôi biết rồi, biết tất cả rồi. Bây giờ tôi nghĩ cô càng nên giúp tôi, Đảng Cộng sản và Quốc dân đảng là người cùng một nhà, cô không giúp tôi mà còn định tố cáo tôi, trời không dung đất không tha cho cô đâu".

Cố Tiểu Mộng nhận thấy có điều không ổn, muốn chối đẩy đi: "Chị biết gì chứ! Ai cùng một nhà với chị!".

Lý Ninh Ngọc từng bước từng bước lấn tới, hùng hổ dọa: "Cô từ trước đến nay dám làm dám chịu, công việc vinh quang như vậy có gì mà không dám nhận. Cô đừng có ép tôi, nếu cô dám tố cáo tôi, tôi cũng sẽ tố cáo cô, tôi sẽ theo cô đến cùng!".

Cố Tiểu Mộng nói cứng: "Chị đi mà tố cáo, đi ngay đi!".

Lý Ninh Ngọc cười lạnh lùng: "Cô đồng ý, nhưng e là bố cô cũng không đồng ý đâu? Cô chỉ là con cá nhỏ, bị bắt bị giết thì Kawa Hihara cũng không thấy vui, nhưng bắt được con cá lớn bên cạnh tên giặc Uông, nhất định hắn sẽ rất vui đấy".

Sự việc đã đến nước này, Cố Tiểu Mộng đâu phải đối thủ của Lý Ninh Ngọc, chỉ sau mấy hồi Cố Tiểu Mộng đã mất hết khí thế. Cô không biết mình vừa nói gì mà đến nỗi thân phận của cha cô cũng bị Lý Ninh Ngọc biết hết. Thực ra cô không nói điều gì, cùng lắm chỉ là hơi để lộ đuôi một chút mà thôi, chỉ tại Lý Ninh Ngọc quá nhạy cảm, nghe gió đoán mưa, nắm chặt lấy đuôi của cô, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, vừa tâng bốc vừa dối gạt, kiên quyết không buông tha khiến cô thất bại dưới tay Lý Ninh Ngọc hoàn toàn, không còn đường lui. Cuối cùng, Cố Tiểu Mộng không thể không hạ vũ khí đầu hàng, cùng Lý Ninh Ngọc đi đến một thỏa hiệp: Không tố cáo cũng không giúp. Như vậy Lý Ninh Ngọc càng có cơ sở nghi ngờ những phán đoán của mình là chính xác.

Nói đến đây, bà Cố cảm khái rất nhiều: "Này nhé! Bà Lý Ninh Ngọc ấy, rõ ràng là hồ ly đầu thai, rất tinh quái! Bà ấy quá sắc sảo, lắm mưu nhiều kế! Người bình thường trong tình cảnh nguy cấp như vậy, nhất định sẽ tâm  thần hoảng loạn không biết phải làm sao, nhưng bà ấy thì khác, chỉ cần nắm được một chút sơ hở của tôi, đã ngay lập tức phản công lại tôi ngay, hơn nữa chỉ trong chốc lát đã nắm được điểm yếu của tôi, khiến tôi trước sau đều thấy khó xử, tố cáo hay không tố cáo đều không được, lui hay không lui đều không xong. Cho nên, tôi bảo bà ấy trời sinh ra là để làm công tác tình báo, tố chất tâm lý cực tốt, bẩm sinh đã có được bản lĩnh khi loạn không hoảng, khi nguy không sợ".

Tôi nhìn thấy cốt lõi của câu chuyện đã giống như nụ hoa khoe phần tươi đẹp nhất, bà Cố cũng đang rất hưng phấn, chẳng để ý đến thời gian đã hết, tôi giục bà kể tiếp. Nhưng chị Trần không chịu, với con mắt nghề nghiệp, chị đã thấy khóe mắt bà Cố đùn rỉ, bảo tôi đấy là dấu hiệu bà Cố đã mệt mỏi, khuyên tôi nên rời khỏi đây. Tôi hơi do dự, chị Trần như một học giả chỉ bảo và giảng giải cho tôi: "Một đứa trẻ mệt mỏi chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là khỏe lại, anh mệt mỏi có thể chỉ cần ngủ một giấc là lấy lại sức, nhưng bà Cố mệt mỏi thì ít nhất cũng phải vài ngày mới hồi phục được".

Ý tứ đã rõ ràng, tôi cũng không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn.

Sẩm tối hôm ấy, tôi quay lại thành phố với không gian tưởng tượng khổng lồ, những giả thuyết vô hạn khiến tôi cả đêm không ngủ.

Tôi chủ yếu nghĩ đến hai vấn đề. Thứ nhất, trong hoàn cảnh như thế (Lý và Cố chuyển từ bạn thành thù), thì lý do gì khiến Cố Tiểu Mộng cuối cùng lại quyết định giúp đỡ Lý Ninh Ngọc? Thứ hai, Cố Tiểu Mộng đã giúp Lý Ninh Ngọc chuyển tin tình báo như thế nào? Đối với câu hỏi thứ hai, tôi còn hơi có cảm nhận, trong lòng nghĩ cách thực tế nhất là đem ba vỏ thuốc lần lượt đặt lại vị trí cũ, đợi hôm sau Ba Ba đến lấy là xong. So sánh một chút, vấn đề thứ nhất tôi thấy phức tạp hơn nhiều, bởi vì hai người khi ấy đã thù hận nhau, với tính tình của Cố Tiểu Mộng, muốn cô ấy nhanh chóng thay đổi ý định, e rằng rất khó. Đến đây chúng ta biết, Cố Tiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đi đến thỏa hiệp không tố cáo lẫn nhau là do không còn cách nào khác, chứ không phải là đã giác ngộ. Vậy thì, cuối cùng điều gì đã khiến Cố Tiểu Mộng thay đổi? Câu hỏi này khiến tôi cả đêm trằn trọc không ngủ, nỗi khổ sở mất ngủ cả đêm còn in đậm trên mắt tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top