Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Án Thanh Viện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T/giả: Kiếm hình cho truyện khổ quá mọi người ạ. Mà không chèn thì tôi thấy trống trống thế nào ấy. Thôi cố gắng lần mò vậy.

Mọi người nghĩ anh trên hình là công hay thụ nào? Tôi là yêu nghiệt tạc mao ngạo kiều thụ nhé =))))

********

Hoàng cung Tiên Lạc nguy nga tráng lệ, một vẻ hào nhoáng cao sang. Khắp nơi rực rỡ một màu vàng sáng chói. Từng vật dụng từng họa tiết đều dát vàng nạm đá quý. Sàn nhà lát đá hoa hiếm, bậc thềm trải thảm nhung lụa.

"......" Mộ Tình hơi nhăn mày vì vẻ phô trương trước mặt. Dẫu biết Tiên Lạc quốc rất giàu, nhưng như vậy cũng quá đáng quá rồi đi.

Kiếm Lan và Tuyên Cơ đi trước dẫn đường. Kiếm Lan vén bức màn đỏ ra, một thân ảnh nam nhân dần xuất hiện. Gương mặt anh tuấn trẻ tuổi, hoàng phục cao quý ngự trên ngai vàng.

Phong Tín nhìn Kiếm Lan và Tuyên Cơ đã về, trong miệng vẫn còn ngậm bánh bao đang ăn dở. Tầm mắt bắt thêm được một nhân ảnh khác, hắn cắn một miếng bánh rõ to, nhai rôm rốm, nhướng mày nhìn Mộ Tình: "Hmmm..."

Mộ Tình: "......."

Y quay sang hỏi Kiếm Lan: "Hắn thật sự là hoàng thượng?"

Kiếm Lan cười gượng: "Ừ...."

Mộ Tình rũ mắt, mỉm cười đầy thâm ý: "Ta hiểu sao các ngươi lại gấp rút tìm nhân tài rồi."

Kiếm Lan và Tuyên Cơ đồng loạt thở dài. Phong Tín ngồi phía trên tuy không hiểu chuyện gì, nhưng cũng biết là bọn họ đang nói xấu hắn. Nhét phân nửa cái bánh bao còn lại vào miệng, hắn vừa vuốt ngực vừa cố nhai, nói:

"Ai đây?"

Kiếm Lan: "Tổ tông của ngươi đó."

Phong Tín: "......."

Kiếm Lan thôi không đùa cợt nữa, nàng đổi thành giọng điệu nghiêm túc, nói: "Mỹ nam sủng tài đức vẹn toàn bọn ta vừa mới kiếm được đó." Nàng đẩy Mộ Tình lên "Y sẽ giúp ta trong việc phá án."

Phong Tín tỏ vẻ nghi ngờ, hắn nhìn nhận Mộ Tình một lúc, giở giọng khinh thường: "Yếu đuối như kia thì làm được gì cơ chứ?"

Đuôi mắt Mộ Tình giật giật.

Kiếm Lan: "Người ta còn biết sử dụng cái đầu. Yếu đuối như nào cũng được việc hơn ngươi. Hai năm qua đi tới đi lui nhìn muốn nát cái hiện trường, vậy mà cũng không moi ra dù chỉ là một ít manh mối. Vô dụng!!!!"

Tuyên Cơ nhàn nhạt bổ sung: "Ngu."

Phong Tín: "......"

Mộ Tình nghe Tuyên Cơ nói cũng gật gù đồng ý. Tận hai năm mà không tìm ra manh mối, tên hoàng thượng này đúng là ngu thật.

Kiếm Lan: "Nói gì đi nữa, từ nay y sẽ dưới danh phận nam sủng mà ở lại trong cung, âm thầm điều tra phá án."

Nàng rũ mắt thành một đường mỏng tan, nói giọng đe dọa: "Ngươi mà ăn hiếp hay giở thói bắt nạt y, đảm bảo cái mạng ngươi sẽ không còn đâu."

Phong Tín: "....." Ta nhớ chúng ta mới là thanh mai trúc mã mà a. Sao giờ ngươi lại đi bênh người ngoài như thế?

Phong Tín từ lúc Mộ Tình vào đã thấy chướng tai gai mắt. Từ nãy đến giờ chỉ toàn trưng ra bộ mặt khinh bỉ người khác. Một cái nhếch môi cũng chẳng thèm. Khắp người toàn tỏa ra sát ý "không được đến gần ta", không hiểu sao Kiếm Lan và Tuyên Cơ lại chọn tên này nhỉ? Nếu là hắn, chắc chắn nãy giờ đã lao vào đánh nhau với y rồi.

( T/g: Anh cứ thích chơi trò tự vả mới chịu cơ. )

Phong Tín: "Ta không chấp nhận việc y làm nam sủng cho ta đâu."

Kiếm Lan phất tay: "Đến thông báo cho ngươi một tiếng thôi. Ai mượn ngươi đồng ý? Y là ta tìm được, là ta đem về, là người của ta, không tới phiên ngươi, nhá!"

Nàng kéo tay Tuyên Cơ và Mộ Tình đi, nói vọng lại: "Còn nữa, từ nay Án Thanh viện ta sẽ giao cho Mộ Tình, sẵn tiện phong y lên làm Quý Phi, chủ quản hậu cung. Vậy đi, không nói nhiều."

Phong Tín nghe thế định cãi lí, chưa kịp nói câu nào đã bị Kiếm Lan ngắt lời: "Ấy ấy ấy, ta đã bảo ngươi không được nói mà. Ý này ta đã quyết. Bất mãn thì ra ngoài đường ngủ, chức hoàng đế này ta giao lại cho Mộ Tình."

Nàng hất cằm: "Đi thôi."

Phong Tín cảm thấy thực bất lực.....

Cả ba người bước vào Án Thanh viện. Nới này bày trí đơn giản, tuy vậy lại khá bắt mắt. So với những viện khác lại được lòng Mộ Tình hơn.

Kiếm Lan nói: "Án Thanh viện này nằm khá khuất so với hậu cung. Xung quanh đây chỉ toàn cây cối là chính. Chỗ của ta ở gần đây, khi nào có việc sẽ qua tìm ngươi. Ở nơi như vậy hành động sẽ tiện hơn một chút. Tạm thời trong khoảng thời gian này khoang hãy hành động, chờ mọi việc trong hậu cung ổn thỏa rồi mình sẽ tiến hành."

Mộ Tình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Kiếm Lan chìa một tay ra: "Vậy, hợp tác vui vẻ."

Mộ Tình bắt tay nàng: "Hợp tác vui vẻ."

*******

Mấy ngày sau đó cứ chậm rãi trôi qua.

Cuộc sống trong cung tuy vậy lại nhàm chán khác xa với Mộ Tình vẫn tưởng. Y cứ nghĩ rằng nơi đây theo như mấy lời đồn đại của nhân gian sẽ là một nơi tranh chấp đấu đá lẫn nhau, âm mưu thủ đoạn khôn lường.

Mộ Tình nằm thảnh thơi trên giường, cắn một miếng táo mà Tiểu Nhi vừa cắt cho. Tiểu Nhi là nô tì mà Kiếm Lan đặc biệt tặng riêng cho y. Nhìn nàng trông có vẻ yếu đuối vậy thôi, chứ thực ra lại là một cao thủ võ thuật, thủ lĩnh đội ám vệ ngầm của hoàng cung.

Tiểu Nhi ngồi xuống ngay cạnh Mộ Tình, bộ dáng hết mực tự nhiên. Mộ Tình cũng không có ý kiến, chính y là người đã kêu nàng thoải mái như vậy.

Nàng nhìn Mộ Tình: "Trông ngươi có vẻ thảnh thơi quá nhỉ?"

Y nhún vai, đưa dĩa táo qua cho nàng: "Vậy giờ ngươi muốn ta làm sao?"

"Ngươi đang ở trong hậu cung đấy. Đây được coi là nơi nữ nhân, à không, bây giờ phải gọi là cả nam lẫn nữ mới đúng, vạch ra những âm mưu còn thâm hơn cả chiến trường chinh sự đó biết không. Ngươi không lo bọn họ sẽ tính kế ngươi à? Dù gì ngươi cũng là Quý Phi..." Nàng cắn một miếng táo.

"Không." Mộ Tình thản nhiên đáp "Chừng nào họ tới hẵn hay. Chẳng phải còn ngươi ở đây à, ngươi chỉ cần làm tròn nhiệm vụ của ngươi là bảo hộ ta cho tốt là được."

Tiểu Nhi bĩu môi: "Ta chưa từng thấy tên nam sủng nào thảnh thơi như ngươi."

Mộ Tình xoay mặt không đáp.

Thảnh thơi?

Y cắn một miếng táo nữa.

Đây có được coi là bình yên trước cơn bão không?

Trảm Mã Đao được y giấu kĩ dưới nệm giường đến nay vẫn chưa bị phát hiện. Ngoài mặt lúc nào cũng bảo Tiểu Nhi không cần dọn nhà, lấy lý do không thích người khác chạm vào đồ của mình cũng không thể duy trì được lâu.

Võ công cũng phải giấu nhẹm đi. Nếu khiến bọn hắn tò mò, chắc chắn sẽ cho người đi điều tra lý lịch. Đến lúc đó danh phận Huyền Chân sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ.

Mộ Tình nằm ngửa trên giường, mắt vẫn chăm chăm nhìn trần nhà.

Cũng may tên đó đã ra ngoài biên cương lãnh thổ Tiên Lạc, nếu không e rằng đã gây ầm ĩ một trận to. Trong vòng một năm trước khi hắn về, phải tìm ra manh mối rồi đào tẩu khỏi đây trước.

Trong lúc đó, cứ tận hưởng khoảng thời gian yên bình còn sót lại đi đã.

Dòng suy nghĩ chưa kịp trôi qua hết trong đầu, Mộ Tình liền nghe thấy một loạt âm thanh đang tiến về viện của mình.

Tiểu Nhi mau chóng thu liễm động tác, quay lại làm một nô tì ngoan ngoãn biết nghe lời. Mộ Tình thấy nàng thay đổi bộ dạng nhanh chóng hoàn toàn khác xa so với hồi nãy liền không nhịn được mà trợn mắt một cái. Tiểu Nhi cũng không vừa mà liếc xéo lại y.

Đá đểu nhau một hồi, bên ngoài cửa liền truyền đến âm thanh của một nữ nhân:

"Mộ phi? Người có đó không?"

Nghe hai tiếng "Mộ phi" đầy miễn cưỡng của nữ nhân nọ, càng khiến y tởm đến không chịu được. Mộ Tình chính thức trợn trắng mắt, quâng bơ đáp: "Có."

"Ta vào được chứ?"

Mộ Tình tính đáp "Không." Nhằm mong muốn đuổi người đi cho khỏe. Lại bị Tiểu Nhi đá chân tỏ ý không được, y cắn rắng đáp:

"Vào đi."

Nữ nhân mở cửa ra. Dung mạo cũng được tính là xinh đẹp, nhưng vì trang điểm quá mức mà nhìn mất hết vẻ tự nhiên vốn có. Nụ cười của ả vừa nhìn thấy Mộ Tình mà trở nên cứng ngắt, lông mày cũng thầm cau lại.

Ả nói: "Bái kiến Mộ phi. Ta là Tần Dương, nhi út của trưởng quan Văn_ Tần Phúc. Nay mới vào hậu cung, liền muốn đến tìm đến người chào hỏi, có gì nương tựa lẫn nhau."

Mộ Tình thầm nhổ bọt trong lòng. Tần Dương thấy vẻ mặt chán ghét của Mộ Tình với hàm ý "Ta hiểu rồi ngươi mau mau về đi." mà vẫn mặt dày coi như không hiểu mà nói tiếp:

"Ta có một ít lễ vật mang đến tặng Mộ phi kết thân, mong người nhận cho ta vui lòng."

Chưa kịp để y đáp, ả đã phất tay. Mấy người tay bưng đầy lễ vật mau chóng ùa vào phòng, chẳng mấy chốc đã chất kín một góc.

Mộ Tình: "......." Một ít? Ngôn ngữ nhận thức của đám nhà giàu thích khoe của quả nhiên y vẫn không tiếp thu nổi.

Tiểu Nhi liếc Mộ Tình, trao đổi ánh mắt:
"Mau mau nói gì đi. Ả chờ ngươi nói muốn rớt lòi con mắt ra luôn rồi kìa!"

Mộ Tình theo ý nàng: "Đa tạ Tần phi đã quan tâm đến ta. Giúp nhau thì đương nhiên ta sẽ giúp, nhưng nếu giúp mà bị chó cắn lại mình thì ta cũng không ngần ngại mà đánh chó đâu."

Mộ Tình đã nói rõ ra như thế, Tần Dương đương nhiên hiểu ý. Ả cắn môi, thủ lễ ôm quyền:

"Cảm tạ lời dặn dò của Mộ phi. Ta xin cáo lui trước."

Ả nói xong liền mau chóng rời khỏi. Tiếng cửa đóng vang lên một lần nữa, Tiểu Nhi lại quay về bộ dáng thảnh thơi mà nằm ườn ra giường, cười sặc sụa:

"Ha ha, Mộ phi. Trời ơi cười chết ta! Ha ha ha ha!!!"

Mộ Tình ném gối vào mặt nàng: "Cười cái gì?! Cấm ngươi nhắc lại hai cái tiếng đó. Mau đi kiểm tra xem đống đồ ả đưa cho có độc hay không đi!"

Tiểu Nhi vẫn còn cười, lắp bắp nói:

"Được được. Đều theo ý Mộ phi. Ha ha."

Mộ Tình cũng không thèm chấp nhất, y lại nằm ngửa người ra giường. Tiểu Nhi vừa lục được mấy bao đồ huân hương nhang đốt ra đã thốt lên:

"Ái chà."

Mộ Tình: "Có độc?"

Tiểu Nhi: "Ừ. Ả bỏ độc vào nhang đốt này. Chỉ cần ngươi đốt nó lên là khí độc sẽ thoát ra ngay."

Nàng tặc lưỡi: "Mới mấy ngày đầu đã bỏ độc người khác. Ả Tần Dương này cũng không phải dạng vừa. Rồi đống đồ này làm sao?"

Mộ Tình: "Vứt hết đi."

Tiểu Nhi nhún vai: "Được thôi."

*******

Thanh Hồ viện.

"Thật tức chết ta mà!!!"

Tần Dương bực tức hất đổ bộ chén trà sứ xuống sàn.

Nữ tì bên cạnh cúi đầu càng thấp: "Tần tiểu thư, mong người bớt giận."

Tần Dương quát lớn: "Câm miệng!!! Ngươi thì biết cái gì mà nói?! Phụ thân ta đường đường là trưởng quan Văn của triều đình, vậy mà ta nhập cung chỉ được phong làm Quý Nhân?! Trong khi đó tên nam nhân thối kia chỉ dựa vào chút nhan sắc thấp kém chẳng bằng ai đã được phong Quý Phi! Ngươi nghĩ có phải y đã chuốc mê hoàng thượng rồi hay không?"

Nữ tì vội đáp: "Mong tiểu thư bớt giận. Hoàng thượng đây là chưa được chiêm ngưỡng nhan sắc tuyệt thế của tiểu thư thôi ạ!"

Tần Dương: "Hay. Nói hay lắm. Chắc chắn là y đã bỏ mê hoàng thượng rồi. Đợi đến khi ngài thấy được dung nhan kiều diễm chim sa cá lặn của ta, thì tên kia sớm muộn cũng bị ta đá ra khỏi hoàng cung thôi."

Tại nơi nào đó trong cung điện....

"Hắt xì!!!"

Phong Tín đưa tay lên quẹt mũi.

Nam nhân dung mạo xuất chúng cưỡi ngựa tiến lại gần hắn:

"Cảm rồi sao? Hay chúng ta quay về?"

Phong Tín: "Không sao. Tiếp tục đi, hôm nay chưa luyện được đến đâu hết."

Nam nhân ẩn nhẫn nở nụ cười, giương cung lên bắn. Mũi tên lao vút lao ngang qua tấm biển, cắm vào mặt đất đằng sau.

Phong Tín: "Trình độ bắn cung của ngươi vẫn tệ như ngày nào."

"Bệ hạ quá khen."

"Không có ai không nhất thiết phải nói năng như thế." Phong Tín nhắc nhở "Hơn nữa, ta không có khen ngươi."

"À mà đúng rồi." Nam nhân đó nói "Ngươi không định đến chỗ Tần Dương xem sao à?"

"Tần Triển." Phong Tín gọi "Ngươi biết ta vốn sợ nữ nhân."

"Nhưng đó là muội muội ta..."

"Ta thích tính cách của ngươi không có nghĩa là thích luôn tính của muội muội ngươi."

"....." Tần Triển "Được. Đúng là muội ấy có hơi...."

Tần Triển tặc lưỡi: "Chậc, vậy thì không đến, ta cũng không có ép. Mà vị Quý Phi mà Kiếm Lan và Tuyên Cơ kiếm cho ngươi như thế nào?"

Phong Tín giương cung bắn, mũi tên cắm phập vào hồng tâm, hắn hất cằm kiêu ngạo: "Khó ưa."

Tần Triển thấy hắn đang khinh thường mình cũng chỉ đành đảo mắt: "Đừng nói thế. Biết đâu sau này ngươi thương người ta còn không hết."

"Ngươi câm mồm được rồi."




_ Hoàn chương 4 _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top