Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Mấy hôm sau Trịnh Tú Nghiên cũng không còn nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi xuất hiện ở trước mặt mình nữa, có lẽ những lời nàng nói ra đả thương nội tâm của Lâm Duẫn Nhi, như vậy cũng tốt, sau này sẽ không ai làm phiền đến nàng nữa, Trịnh Tú Nghiên phảng phất cảm thấy mất mát, bây giờ bên tai cũng an tĩnh hơn, không còn nghe thấy ai đó cả ngày gọi mình là cục cưng nữa, Trịnh Tú Nghiên một mình lặng lẻ đi ra ngoài vườn thượng uyển, an tĩnh ngồi bên ghế ngắm nhìn những đóa hoa xinh đẹp đủ màu sắc ở nơi này.

"Cục cưng thì ra ngươi ở đây, làm cho ta đi tìm khắp nơi"

Trịnh Tú Nghiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy một thị nữ đang đối với con mèo nói chuyện, con mèo kia cũng gọi là cục cưng, Trịnh Tú Nghiên khẽ nhíu mày xinh đẹp, âm thầm mắng chửi Lâm Duẫn Nhi đáng chết đặt cho nàng cái biệt hiệu giống như là đang gọi sủng vật, bất quá hai từ cục cưng này nghe vào cũng rất êm tai, Trịnh Tú Nghiên đi trở về phòng nhìn thấy một đĩa điểm tâm, Trịnh Tú Nghiên nghĩ đây là của thị nữ mang đến cho mình, mùi hương của điểm tâm tựa như hoa đào, bởi vì nàng rất thích hoa đào, bất kể là mục dục canh y hay điểm tâm cũng thường có hoa đào bên trong.

"Cục cưng ăn có ngon không ?, bọn họ là do ta tự tay làm đó"

Trịnh Tú Nghiên vẻ mặt ngu ngơ nhìn xung quanh căn phòng nhưng không thấy ai, không lẽ nàng thật sự bị Lâm Duẫn Nhi ám ảnh đến sinh ra bóng ma trong lòng hay sao, vì cái gì luôn nghe thấy tiếng đối phương quanh quẫn bên tai, nàng thở dài một tiếng đang định rót ly trà uống lại nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi nhỏ xíu đang ngồi kế bên cái ly trà, vừa nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên phát hiện ra mình Lâm Duẫn Nhi nhanh chống chạy đến bên cái bình trà ẩn núp, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy buồn cười, tên ác ma không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ nàng hay sao.

"Ngươi làm gì lại trốn ở chổ này ?, mau đi ra ngoài"

"Cục cưng nói không muốn nhìn thấy ta, cũng không có nói không muốn nghe thấy thanh âm của ta, ngươi cứ coi như ta tàn hình là được rồi, đừng để ý đến ta làm chi"

Lâm Duẫn Nhi đứng phía sau cái bình trà buồn bả than vãn vài câu, Trịnh Tú Nghiên ghét nàng đến ngay cả tên của nàng cũng không muốn gọi, mỗi lần cũng đều xưng hô ta và ngươi không có chút thân thiết nào, mấy hôm nay nàng cũng vẫn luôn đi theo Trịnh Tú Nghiên, bất quá lúc nào cũng tàn hình không để cho đối phương nhìn thấy mình, nàng cũng sắp cảm giác mình biến thành không khí, cho nên mới biến mình thành nhỏ xíu như bây giờ, như vậy cảm thấy mình coi như có tồn tại, Trịnh Tú Nghiên lắc đầu mấy cái, cảm thấy Lâm Duẫn Nhi là tên ngốc tử, vừa háo sắc lại còn đần độn khó ưa nhất mà nàng từng gặp qua, nàng nắm lấy cổ áo của Lâm Duẫn Nhi nhấc bỏng lên đặt vào lòng bàn tay mình, Trịnh Tú Nghiên híp mắt nhìn đối phương.

"Ngươi lại bày trò quỷ quái gì nữa nga ?, không phải ngươi đã rời đi rồi hay sao?"

"Ta từng hứa sẽ giải thoát cho ngươi, chuyện đó còn chưa thực hiện ta thế nào có thể rời đi"

Lâm Duẫn Nhi từ trên bàn tay Trịnh Tú Nghiên bò lên vai nàng, nhón chân hôn lên mặt nàng một cái, Lâm Duẫn Nhi thật là tưởng niệm đến cục cưng của mình, bây giờ chỉ muốn ôm đối phương vào lòng hung hăng ăn sạch sẽ, Trịnh Tú Nghiên hơi đỏ mặt kéo đối phương đặt xuống bàn, giơ lên ngón trỏ quơ mấy cái ý nói không được như thế, Lâm Duẫn Nhi mỉm cười, cảm thấy cục cưng thực là đáng yêu, mỗi lần nàng biến thành nhỏ bé thì Trịnh Tú Nghiên liền cũng ôn nhu hơn, bởi vì Trịnh Tú Nghiên thích những con sủng vật nhỏ bé dáng vẻ khả ái, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy Lâm Duẫn Nhi thật ngu ngốc bị nàng mắng chửi cũng không nổi giận, ngược lại còn muốn thực hiện lời hứa với nàng, hôm trước nàng mắng chửi đối phương nặng lời cũng là vì nàng nghĩ Lâm Duẫn Nhi lừa gạt mình, nguyên nhân cũng là xuất phát từ Ly Viên, Ly Viên biết Lâm Duẫn Nhi khuynh tâm Trịnh Tú Nghiên, sau một lần "vui vẻ" với Lâm Duẫn Nhi thì Ly Viên ám chỉ việc này trước mặt Trịnh Tú Nghiên.

Mà Trịnh Tú Nghiên cũng là vì nghĩ Lâm Duẫn Nhi yêu mình nhưng lại có thể đi gần gũi cùng nữ nhân khác, làm như vậy chẳng khác nào đang lừa gạt nàng, cho nên nàng mới buồn bực trong lòng, nàng không hề nhận ra mình đang ghen tỵ, nữ nhân chính là như vậy, cái vật vốn cho là của mình, cho dù mình không dùng đến nhưng đột nhiên có một ngày nó bị người khác cướp đi mất thì trong lòng cũng sẽ không được thoải mái, nếu Lâm Duẫn Nhi biết được Trịnh Tú Nghiên ghen tỵ nên mới như vậy có lẽ nàng sẽ càng thêm vui mừng, cục cưng của nàng đã bị nàng làm cho rung động, chỉ cần tiếp tục cố gắng tin tưởng có một ngày Trịnh Tú Nghiên cũng sẽ động tâm, bất quá việc này cũng không hẳn là tốt đối với Trịnh Tú Nghiên, vì nàng là thánh nữ động tình liền không thể như trước đây, đến lúc đó Hạ Hầu Dương sẽ lần nữa phong ấn ký ức của nàng như hắn đã từng làm khi nàng động tâm vì Hạ Hầu Đinh Quân.

Trịnh Tú Nghiên cũng không phải lãnh diễm vô tình như vẻ ngoài của mình, nàng cũng có cảm xúc của riêng mình, nếu không phải vì Hạ Hầu Dương phong ấn ký ức thì nàng cũng không sớm như vậy đã quên đi Hạ Hầu Đinh Quân, Hạ Hầu Đinh Quân dùng hai ngàn năm để làm cho một nữ tử vô tâm như Trịnh Tú Nghiên động lòng, nhưng chỉ vì sự ngăn cấm của Hạ Hầu Dương mà Trịnh Tú Nghiên cam nguyện bị phong ấn ký ức, tất nhiên Hạ Hầu Đinh Quân sẽ không cam lòng để nàng vĩnh viễn quên đi việc từng yêu mình, hắn vẫn luôn tìm đủ mọi cách đánh thức ký ức của nàng.

Hiện tại tuy Hạ Hầu Đinh Quân vẫn đối tốt với Trịnh Tú Nghiên, nhưng nàng lại có tâm hồn băng giá khi đối diện với hắn, cũng không biết là vì ký ức của nàng bị phong ấn hay là do tự nàng từ bỏ tình cảm đó, những gì Lâm Duẫn Nhi dành cho Trịnh Tú Nghiên quả thật còn thua kém xa Hạ Hầu Đinh Quân, cho dù có dùng thiên lý mã đuổi theo sợ là cũng không kịp, Lâm Duẫn Nhi hiểu được mình cần phải cố gắng nhiều hơn, nàng sẽ dùng cả đời này để yêu Trịnh Tú Nghiên, dùng cả đời để bảo vệ cho đối phương, bởi vì yêu là không hối tiếc, người trong thiên hạ cho là Lâm Duẫn Nhi đa tình, chẳng qua là do nàng chưa tìm thấy chân tình thật sự, kỳ thật nàng là kẻ si tình.

Trịnh Tú Nghiên ngắm nhìn Lâm Duẫn Nhi nhỏ bé ngủ say trong lòng bàn tay của mình, nàng không biết Lâm Duẫn Nhi đối với mình là thật lòng hay giả dối, nàng vẫn mong là Lâm Duẫn Nhi chỉ lợi dụng mình, nàng không muốn làm tổn thương người khác, nếu như Lâm Duẫn Nhi có lòng lợi dụng nàng thì vẫn tốt hơn là yêu nàng, Trịnh Tú Nghiên mơ hồ cảm thấy vui vì Lam Duẫn Nhi vẫn chưa rời đi, còn làm điểm tâm cho mình ăn, nàng không hề biết món điểm tâm mà mình mới vừa ăn bên trong có cả máu của Lâm Duẫn Nhi, từ đây về sau Trịnh Tú Nghiên cũng liền trở nên bất tử như Lâm Duẫn Nhi, trải qua vạn năm thì nàng cũng không tiêu tán.

Lâm Duẫn Nhi muốn Trịnh Tú Nghiên vĩnh viễn không biến mất,Trịnh Tú Nghiên chính là thiên hạ của nàng, thiên hạ biến mất thì cũng đồng nghĩa với việc không còn sự tồn tại của nàng nữa, mấy ngày nay nàng cũng là vì việc này cho nên không thể chợp mắt, nàng ở trong phòng dùng nguyên khí và máu của chính mình để tạo nên sự sống vĩnh hằng cho Trịnh Tú Nghiên, bây giờ cho dù Hạ Hầu Dương chết đi thì Trịnh Tú Nghiên cũng không chết đi, bất quá hóa giải phong ấn của kết giới đang giam cầm ma ảnh chính của Trịnh Tú Nghiên thì vẫn phải làm, cho nên Lâm Duẫn Nhi mới không giết Hạ Hầu Dương vào lúc này, nàng muốn giữ lại tính mạng của hắn đề phòng mình không thể tìm cách hóa giải phong ấn.

Thật ra phương pháp thì Lâm Duẫn Nhi đã sớm tìm ra được, bất quá không thể thực hiện, hôm trước ở Linh Thư tháp nàng đã nhanh chống sao chép lại quyển cổ thư về việc tạo ra Trịnh Tú Nghiên, muốn hóa giải phong ấn của kết giới ngoài việc do người tạo ra kết giới hóa giải thì còn biện pháp khác, đó chính là lấy đi thân xử nữ của Trịnh Tú Nghiên, khi nàng đã không còn là xử nữ thì nàng cũng sẽ mất đi ma pháp hiện tại, trở thành một phàm nhân, lúc đó kết giới cũng sẽ tự động được hóa giải, biện pháp này tất nhiên sẽ không có lợi cho Trịnh Tú Nghiên, nếu để cho Hạ Hầu Dương hóa giải phong ấn thì ma pháp của nàng sẽ không mất đi, thân xử nữ lại càng nguyên vẹn.

Khó trách Hạ Hầu Dương dù muốn trường sinh bất tử cũng không chịu sai Trịnh Tú Nghiên đi "hầu hạ" cho Lâm Duẫn Nhi, nếu Hạ Hầu Dương làm vậy sợ là hắn chưa kịp trường sinh bất tử thì đã bị dân chúng ở Thiên Nguyệt quốc làm cho hắn tử không siêu sinh, Lâm Duẫn Nhi không thể hóa giải phong ấn của kết giới bằng phương pháp lấy đi thân xử nữ của Trịnh Tú Nghiên, vì nàng biết Trịnh Tú Nghiên sẽ không nguyện ý cho nàng làm vậy, nàng càng không muốn ép buộc làm tổn thương Trịnh Tú Nghiên, ân ái mà không có cảm xúc sẽ làm tổn thương nữ nhân, lúc đó cục cưng sẽ hận chết nàng, nàng chỉ muốn cục cưng yêu mình chứ không muốn hận mình, cho nên việc này cũng liền quên đi, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy may mắn vì trước đây mình chưa động đến Trịnh Tú Nghiên, nếu không có lẽ bây giờ cả hai đã trở mặt thành kẻ thù không đội trời chung.

Mấy hôm trước Hạ Hầu Dương sai Trịnh Tú Nghiên đi câu dẫn Lâm duẫn Nhi, để cho Lâm Duẫn Nhi tình nguyện hiến máu cho hắn, chỉ có điều hắn căn dặn nàng không được để cho Lâm Duẫn Nhi động đến, Trịnh Tú Nghiên cho dù không được hắn căn dặn thì cũng sẽ tự biết đề phòng tên quỷ háo sắc như Lâm Duẫn Nhi, chẳng qua là nàng không thể hèn hạ lợi dụng Lâm Duẫn Nhi, cho nên nàng mới đuổi Lâm Duẫn Nhi đi, như vậy nàng coi như không có phản lại sự sai khiến của Hạ Hầu Dương, càng không làm hại Lâm Duẫn Nhi.

Trịnh Tú Nghiên biết Lâm Duẫn Nhi không phải phàm nhân, càng không thể nói hiến máu là có thể hiến máu, rút đi một lượng máu lớn thì thân thể sẽ bị mất đi một phần ma pháp, nhưng ma pháp Lâm Duẫn Nhi mất đi sẽ được người sở hữu máu thừa hưởng nó, cần rất nhiều thời gian để khôi phục ma pháp đã mất đi, Lâm Duẫn Nhi có rất nhiều kẻ thù xung quanh, nếu ma pháp suy yếu rất dễ bị kẻ thù sát hại, chuyện này cũng liền gần giống lấy đi tính mạng đối phương, Trịnh Tú Nghiên không muốn mình lợi dụng tình cảm của người khác, Lâm Duẫn Nhi xảy ra việc gì nàng càng thêm áy náy, hiện tại thì trong thân thể Trịnh Tú Nghiên đã có năm phần ma pháp của Lâm Duẫn Nhi, chỉ cần năm phần này thì nàng đã đủ hùng bá thiên hạ rồi, bất quá nàng lại không biết được việc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: