Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Sáng hôm sau Trịnh Tú Nghiên tỉnh lại nhưng không nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi ở bên cạnh, nàng hốt hoảng chạy khắp nơi tìm kiếm, nàng không biết Lâm Duẫn Nhi hai mắt không nhìn thấy được gì có thể đi nơi nào đây, hỏi qua mấy thị vệ hay thị nữ cũng không ai biết, Hoàng Mĩ Anh và Thôi Tú Anh càng thêm lo lắng, bọn họ chia nhau ra đi tìm Lâm Duẫn Nhi, tìm khắp cả Quang Thánh điện cũng không nhìn thấy, Trịnh Tú Nghiên biết Lâm Duẫn Nhi sẽ không đi được bao xa nên nàng bay xung quanh Thiên Nguyệt quốc để tìm kiếm, nàng lo lắng Lâm Duẫn Nhi gặp phải kẻ thù.

Lâm Duẫn Nhi hai mắt vô thần lang thang trên đường, y phục dính đầy bùn đất vì không cẩn thận bị vấp ngã, nàng cũng không biết mình đang muốn đi đâu, nàng chỉ biết mình cần phải rời đi, có lẽ như vậy nàng mới cảm thấy nội tâm bớt đau đớn, bàn tay rướm máu vẫn nắm chặt hình nhân cũng không biết là của Trịnh Tú Nghiên hay của bản thân, bây giờ nàng không phân biệt được cái nào là cái nào nữa rồi, nàng biết Trịnh Tú Nghiên là vì áy náy cho nên muốn trả ơn cho mình, nhưng nàng không cần điều đó, càng không cần sự thương tiếc của đối phương, cả đời này nàng phải chìm trong bóng tối, nàng đã là kẻ vô dụng, nghĩ đến đây tuấn mi bất giác tuông rơi giọt lệ bi thương, nàng đang mong chờ một cơn mưa có thể cuốn trôi đi nỗi đau trong lòng.

Ái tình là gì để cho kẻ cuồng ngạo này luân hãm vào không cách nào thoát ra được, có lẽ ái tình chính là một loại độc dược không có thuốc giải, Lâm Duẫn Nhi thất thần đứng trên vách núi, nàng cảm nhận được chỉ cần một bước nữa thôi thì có thể giải thoát cho chính mình, từ đây về sau thiên hạ sẽ thái bình, sẽ chẳng còn ai gây hại nhân gian, cũng không còn ai quấy nhiễu tâm tư của Trịnh Tú Nghiên nữa, Lâm Duẫn Nhi khóe miệng gợi lên tia bi thương, nàng đã không còn lưu luyến nhân thế, nàng chỉ lưu luyến nữ tử để cho mình động tâm, trong lúc Lâm Duẫn Nhi muốn lao mình xuống vực sâu thì bị ai đó kéo lại.

Lâm Duẫn Nhi nghe được có người kêu gọi mình, nhưng nàng chỉ có thể bất động thanh sắc nét mặt vẫn không có bất kỳ biểu tình gì, trong lòng dâng lên một cổ chua xót, Trịnh Tú Nghiên nắm chặt cánh tay Lâm Duẫn Nhi, may mắn nàng kịp thời đến đây nếu không hậu quả thật khó hình dung, Trịnh Tú Nghiên mi mắt phiếm lệ, nàng tức giận lớn tiếng mắng chửi.

"Ngươi vẫn chưa sống hết kiếp này tại sao lại muốn từ bỏ, ngươi rời đi như vậy có biết mọi người sẽ lo lắng cho ngươi hay không, ngươi không cảm thấy hành động này là rất ích kỷ hay sao ?"

Lâm Duẫn Nhi biết dương thọ của mình là vô tận, nàng có thể sống vạn năm không tiêu thất, điều đó cũng đồng nghĩa với việc nàng phải mang theo nỗi đau này sống trong bóng tối, nếu như sống mà làm liên lụy đến người khác chi bằng sớm giải thoát cho bản thân.

"Từ trước đến nay ta yêu ngươi vì có thể nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của ngươi, bây giờ ta không nhìn thấy được gì nữa, vậy thì ta càng không cần phải yêu ngươi nữa, huống chi ta vốn là tiêu diêu tự tại, không thích trói buộc, nếu ngươi muốn trả ơn cho ta thì vang xin ngươi hãy để cho ta được tự do"

"Đó không phải là tự do, đó chỉ là trốn tránh, ngươi không thể nhìn thấy ta nhưng ngươi vẫn có thể cảm nhận"

Trịnh Tú Nghiên nắm lấy bàn tay Lâm Duẫn Nhi đặt lên mặt mình, nàng biết Lâm Duẫn Nhi nói ra những lời này là vì muốn nàng chán ghét mà để cho đối phương rời đi, từ trước đến nay mỗi một lời Lâm Duẫn Nhi nói với nàng thì nàng đều hiễu rõ, chẳng qua là do nàng nhẫn tâm giả bộ không hay biết, Lâm Duẫn Nhi biến thành như vậy cũng là do nàng gây nên, nàng làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm đến Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi lãnh đạm rút tay ra khỏi mặt Trịnh Tú Nghiên.

"Chạm đến được thì đã sao, nó vốn không thuộc về ta, ta đã...sớm từ bỏ, ngươi cũng đừng đi theo ta nữa"

Lâm Duẫn Nhi xoay người tiếp tục bước đi, bước chân càng lúc càng nhanh, nàng muốn mau chống biến mất trước ánh mắt thương hại của Trịnh Tú Nghiên, nàng đi chưa được bao xa đã bị Trịnh Tú Nghiên đánh cho ngất xĩu, Trịnh Tú Nghiên nhanh chống mang theo Lâm Duẫn Nhi trở về Quang Thánh điện, nàng biết Lâm Duẫn Nhi cả đời kiêu ngạo, nay trở nên như vậy sẽ rất thống khổ, nhưng nàng làm sao có thể vô tâm để cho đối phương rời đi.

Hoàng Mĩ Anh chạy đến phòng nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đang ở bên trong nắm lấy bàn tay Lâm Duẫn Nhi, nếu không phải Thôi Tú Anh khuyên nàng nên để cho Lâm Duẫn Nhi ở nơi này với Trịnh Tú Nghiên thì nàng đã sớm mang Lâm Duẫn Nhi trở về Huyễn Không, Thôi Tú Anh cũng là vì biết Lâm Duẫn Nhi rất yêu Trịnh Tú Nghiên cho nên hắn mới làm ra quyết định này, nhưng hắn làm sao hiểu Lâm Duẫn Nhi hiện tại càng thêm thống khổ khi phải để cho Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy mình trong bộ dáng thảm hại này.

Trịnh Tú Nghiên ôn nhu lau đi vết thương trên lòng bàn tay của Lâm Duẫn Nhi, chỉ mới bỏ đi chưa bao lâu đã tự mình làm cho bản thân bị thương thành như vậy, thử hỏi nàng làm sao có thể an tâm để cho Lâm Duẫn Nhi rời đi, Trịnh Tú Nghiên cảm giác có vật gì đó nghẹn ở cổ họng, làm cho nàng có muốn hô hấp cũng khó khăn, loại cảm giác này chính là đau lòng, rất muốn khóc nhưng lại cố gắng kiềm chế, Lâm Duẫn Nhi cảm nhận được sự ấm áp mà mình từng tha thiết mong chờ, nhưng vẫn không biểu lộ bất kỳ tâm tình gì, Trịnh Tú Nghiên lấy ra sâu kẹo hồ lô lúc nãy nàng sai thị nữ đi mua giúp mình đặt vào tay Lâm Duẫn Nhi.

"Duẫn Nhi đây chính là kẹo hồ lô mà ngươi thích ăn"

Lâm Duẫn Nhi cố gắng mỉm cười gật đầu, hé miệng cắn lấy một viên kẹo, tuy ăn kẹo ngọt nhưng trong lòng đầy chua xót, nàng vốn dĩ không phải tiểu hài tử "chung tình" với kẹo hồ lô, chẳng qua là khi ở bên cạnh Trịnh Tú Nghiên thì nàng muốn mình trở nên khờ khạo để đối phương quan tâm đến mình mà thôi, nàng vốn chính là dã lang cải trang thành cừu non để cho Trịnh Tú Nghiên không phòng bị mà ngã vào cái bẩy do mình tạo ra, bất quá hiện tại không cần phải làm vậy nữa, Lâm Duẫn Nhi giơ tay lên không trung muốn tìm xem miệng của Trịnh Tú Nghiên đang ở nơi nào, Trịnh Tú Nghiên nắm lấy bàn tay Lâm Duẫn Nhi đặt lên mặt mình, Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng vuốt ve môi mỏng mềm mại của Trịnh Tú Nghiên, đặt sâu kẹo đến bên khóe miệng đối phương.

"Cục cưng ngươi cũng ăn một miếng đi"

"Ân"

Trịnh Tú Nghiên hơi đỏ mặt mỉm cười ôn nhu cắn một miếng kẹo hồ lô, trước đây nàng không hề nhận ra kẹo đường khiến cho mình cảm thấy ngán không muốn ăn thế như nay nó lại ngọt ngào đến vậy, Lâm Duẫn Nhi đã giữ lời hứa mang đến cho nàng cuộc sống tiêu diêu tự tại mà nàng từng khao khát, đáng tiếc hiện tại Lâm Duẫn Nhi lại không thể nhìn thấy được gì, nàng sẽ cố gắng tìm cách chữa lành đôi mắt cho Lâm Duẫn Nhi, đến khi nhìn thấy đối phương đã ngủ nàng mới an tâm đi ra ngoài.

Nghe được thanh âm đóng cửa Lâm Duẫn Nhi chậm rãi ngồi dậy, Trịnh Tú Nghiên còn cả một đời người, Lâm Duẫn Nhi không muốn nàng phải vì mình mà vướng bận, chi bằng để cho nàng ra đi, tìm đến nam nhân mà nàng yêu thương, Lâm Duẫn Nhi không muốn Trịnh Tú Nghiên phải thống khổ khi nghĩ đến người mình yêu, loại cảm giác tương tư này rất khổ sở, Lâm Duẫn Nhi vốn đã quen với việc phải sống cô độc, nàng tự nhũ với bản thân mình sẽ làm được, mình sẽ không sao cả, mình sẽ chịu đựng được, chỉ cần Trịnh Tú Nghiên có thể tìm thấy hạnh phúc thì có bao nhiêu đau thương Lâm Duẫn Nhi vẫn sẽ tự mình nhận lấy mà không oán trách nửa lời, chưa có bao giờ nàng nghĩ mình sẽ buông bỏ vật mình yêu thích, nhưng hiện tại vì người mình yêu nàng đã học được cách buông tay.

"Mĩ Anh"

"Thân ái ngươi gọi ta có việc gì ?"

Hoàng Mĩ Anh từ bên ngoài đi vào ngồi ở bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, nàng nắm chặt bàn tay Hoàng MĨ Anh, ngữ điệu trầm thấp áp chế cảm xúc trong lòng.

"Chúng ta trở về Huyễn Không đi, đừng làm cho nàng nhìn thấy ta nữa"

"Hảo, chỉ cần ngươi muốn, nơi nào ta cũng sẽ cùng ngươi đi"

Hoàng Mĩ Anh vuốt ve dung mạo tuấn mỹ mang theo nét ưu buồn trước mắt, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một Lâm Duẫn Nhi không ưu không phiền nay lại biến thành như vậy, làm cho lòng của nàng càng thêm đau khổ, có lẽ rời đi nơi này sẽ làm nội tâm của Lâm Duẫn Nhi bớt thống khổ hơn, buổi tối mọi người đã ngủ say Hoàng Mĩ Anh mang theo Lâm Duẫn Nhi rời khỏi Thiên Nguyệt quốc, Thôi Tú Anh cùng đám người của Lâm thần giáo đến Huyễn Không trước một bước, bọn họ hết lòng vì Lâm Duẫn Nhi, bây giờ cũng nên báo đáp cho họ, Thôi Tú Anh trở về Huyễn Không căn dặn mọi người ở Huyễn Không thánh điện cho dù có nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi bị mù cũng phải giả bộ như không hay biết, tránh làm cho nội tâm của nàng càng thêm thống khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: