Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

Sáng sớm khí hậu cũng rất lạnh lẻo, sương mù bao phủ khắp hư không, Lâm Duẫn Nhi không ngại khí hậu lạnh giá hay nóng bức, mỗi buổi sáng nàng thường có thói quen đi tắm, như vậy tinh thần mới thanh tĩnh hơn, nàng ngăm mình trong hồ nước để cho tỳ nữ hầu hạ mình tắm, từ trước đến nay vẫn vậy không chỉ riêng sau khi ánh mắt bị mù mới để cho người ta hầu hạ mình, Lâm Duẫn Nhi nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên cảm giác được nhiều hơn một bàn tay đang đặt trên lưng mình, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua bờ vai nàng, ôn nhu giúp nàng chà lưng, Lâm Duẫn Nhi nhíu mày nghi hoặc.

"Người nào ?"

"...Trịnh Tú Nghiên"

Trịnh Tú Nghiên hai má phiếm hồng đang đứng phía sau Lâm Duẫn Nhi, hiện tại trong phòng chỉ còn lại nàng và Lâm Duẫn Nhi, nàng muốn chiếu cố cho Lâm Duẫn Nhi cho nên mới tiến vào đây, lúc nãy cứ nghĩ hai cái nữ nhân cho dù đối phương lỏa thể trước mặt mình cũng không sao, nhưng không ngờ khi nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi lỏa thể để lộ vóc người cao gầy hoàn mỹ làm cho nàng ngượng ngùng không dám nhìn, nhưng đã lở vào đây chỉ đành quên đi sự xấu hổ của bản thân.

"Ngươi...ngươi vào đây làm gì, mau đi ra ngoài cho ta"

Lâm Duẫn Nhi bất giác đỏ mặt, tỳ nữ nhìn nàng lỏa thể thì không có gì đáng ngại, nhưng bị người mình yêu mình làm cho nàng căng thẳng, Trịnh Tú Nghiên hơi chu cái miệng nhỏ nhắn vì ủy khuất, thật không nghĩ đến tên quỷ háo sắc này sẽ có lúc biết ngượng ngùng, trước đây thường hay chiếm tiện nghi của nàng cũng không biết xấu hổ, bây giờ nàng chỉ là chiếu cố cho đối phương chứ không nghĩ là sẽ chiếm tiện nghi, không cảm tạ nàng thì thôi còn đi quát nàng, Trịnh Tú Nghiên buồn bực mắng một câu.

"Người xấu..."

Lâm Duẫn Nhi thật không biết ai mới là người xấu, cảm thấy Trịnh Tú Nghiên cũng thật bại hoại, vừa ăn cướp vừa la làng, Lâm Duẫn Nhi bán thỏa thân ngồi bất động trên bật thềm trong hồ nước, sắc mặt có chút khổ sở.

"Lưng của ta sắp bị ngươi chà chóc da rồi"

"Nga thật xin lỗi"

Trịnh Tú Nghiên ngượng ngùng dời khăn tắm đến nơi khác, trước đây khi còn nhỏ cũng là do Nhiễm Song tắm cho nàng, đây là lần đầu nàng tắm cho người khác, từ nãy đến giờ nàng chỉ dám dùng khăn tắm lau phía sau, không có can đảm chuyển sang phía trước, nếu như Lâm Duẫn Nhi có thể nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên một thân trung y màu trắng ướt đẫm nước, mơ hồ bao quanh lấy vóc người đầy đặn quyến rũ, có lẽ Lâm Duẫn Nhi sẽ không nhịn được mà hung hăng cuồng loạn nàng một phen, Trịnh Tú Nghiên nhận ra chiếu cố cho người khác cũng là một việc đầy gian nan và thử thách, hai má của nàng đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, nàng tiến về phía trước hai mắt nhìn thẳng vào mắt Lâm Duẫn Nhi, nàng không dám nhìn lung tung, đang giơ tay lên muốn lau tỏa cốt cho đối phương lại bị nắm chặt bàn tay, Lâm Duẫn Nhi khóe miệng gợi lên tia tà mị, nàng thì thầm bên tai Trịnh Tú Nghiên.

"Ngươi có biết hành động của ngươi vô tình khơi dậy dục vọng của người khác hay không, nếu ngươi còn tiếp tục ta sợ là ta sẽ ăn ngươi, còn không mau đi ra ngoài"

"Là do tâm của ngươi có quá nhiều tà niệm, lỗi không phải do ta"

"Thật ngượng ngùng thì ra lỗi là do ta a"

Lâm Duẫn Nhi đứng dậy làm cho Trịnh Tú Nghiên căng thẳng lùi về phía sau, nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi chuẩn bị kéo xuống tấm lụa mỏng đang quấn quanh eo, Trịnh Tú Nghiên hốt hoảng lấy hai tay che ánh mắt mình lại, nàng xấu hổ liều mạng quay đầu bỏ chạy ra khỏi phòng, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy buồn cười, chỉ là muốn hù dọa không ngờ nàng lại sợ thành như vậy, dù sao Lâm Duẫn Nhi cũng là nữ nhân chứ không phải nam nhân, có cái gì để cho Trịnh Tú Nghiên phải xấu hổ đây.

Trịnh Tú Nghiên cảm giác mặt mình nóng lên, nàng vừa thẹn vừa giận, Lâm Duẫn Nhi đúng là đáng chết, lưu manh vô lại, làm cho nàng đỏ mặt tim đập, Trịnh Tú Nghiên buồn bực đi trở về phòng thay y phục, sau này cũng không thèm quan tâm đến tên ôn thần đó nữa, để cho tỳ nữ hầu hạ là tốt lắm, lòng nghĩ vậy nhưng đôi chân không nghe theo ý nàng, vừa thay đi bộ y phục bị ướt nàng đã đi đến nhà bếp phía sau Huyễn Không thánh điện, hạ nhân vừa nhìn thấy vương hậu tương lai của Huyễn Không đi vào bọn họ liền quỳ xuống hành lễ.

"Vương hậu không biết ngài đến đây vì việc gì ?"

Trịnh Tú Nghiên ngạc khi nghe trưởng bếp gọi nàng là vương hậu, hiểu được hàm nghĩa ám chỉ nàng là thê tử của Lâm Duẫn Nhi, làm cho nàng không khỏi ngượng ngùng.

"Không có việc gì, ta chỉ là muốn làm một ít điểm tâm, các ngươi tiếp tục công việc của mình đi, không cần để ý đến ta"

Trịnh Tú Nghiên biết Lâm Duẫn Nhi thích ăn bánh do nàng làm, cho nên nàng muốn tự tay làm vài món bánh, bọn họ thấy vậy nhanh chống chạy đi lấy nguyên liệu cho nàng, có vài người đứng bên cạnh chờ nàng sai bảo, Hoàng Mĩ Anh từng căn dặn họ Trịnh Tú Nghiên chính là vương hậu, cho nên họ cũng liền cung kính với nàng hơn, Hoàng Mĩ Anh nghĩ tuy chưa thể tìm ra phương thuốc giúp cho Lâm Duẫn Nhi chữa lành đôi mắt, nhưng đã tìm thấy phương thuốc chữa lành vết thương trong tim nàng, Trịnh Tú Nghiên chính là phương thuốc chữa lành mọi vết thương của Lâm Duẫn Nhi, từ nay về sau thiên hạ lại trở về bên cạnh nàng, cho dù cuộc sống của nàng chỉ là bóng tối thì cũng không còn cảm thấy tịch mịch như trước nữa.

Trịnh Tú Nghiên mỉm cười mang đĩa điễm tâm mới làm đến phòng Lâm Duẫn Nhi, nàng nhìn thấy Vân Hinh đang ngồi ở bên trong rót rượu cho Lâm Duẫn Nhi, vừa nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên thì Vân Hinh đã cảm thấy khó chịu, nàng lộ ra nụ cười yêu nghiệt đặt ly rượu bên môi Lâm Duẫn Nhi, ánh mắt khiêu khích liếc nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên.

"Vương, Hinh nhi thỉnh ngươi thưởng rượu"

Trịnh Tú Nghiên âm thâm mắng chửi Lâm Duẫn Nhi đáng chết, ánh mắt không nhìn thấy gì vẫn không bỏ được thói phong lưu, uống rượu cũng phải cần có người uy cho hay sao, Lâm Duẫn Nhi cảm giác có điều gì đó bất ổn, dường như trong phòng nhiều hơn một người đang nhìn mình thì phải, nàng đẩy ra ly rượu đang đặt bên miệng mình.

"Hinh nhi ngươi lui ra ngoài đi"

"Vương...."

"Ra ngoài"

Vân Hinh sợ hãi khi nhìn đến ánh mắt ma mị hiện lên tia lạnh giá như sắp đóng băng mình, nàng chỉ đành miễn cưỡng lui ra, trong lúc đi ra ngoài không biết vô tình hay cố ý động trúng Trịnh Tú Nghiên, làm cho cái đĩa điễm tâm rơi xuống sàn nhà bễ nát phát ra thanh âm không nhỏ, Vân Hinh vẻ mặt kinh ngạc.

"Trời ạ thật xin lỗi, ta bất cẩn làm đổ hết điễm tâm của ngươi rồi"

"Không phải lỗi của ngươi, là do ta không cầm chặt cho nên mới đánh rơi"

Trịnh Tú Nghiên biết rõ Vân Hinh cố ý nhưng cũng không trách đối phương, Vân Hinh yêu Lâm Duẫn Nhi cho nên ghét nàng là việc thường tình, nàng tự mình nhặt lên mãnh vụn rơi trên sàn nhà, Vân Hinh cười lạnh một tiếng xoay người rời đi, Lâm Duẫn Nhi không còn sủng ái nàng như trước cũng là vì sự xuất hiện của Trịnh Tú Nghiên, nàng làm sao có thể không hận Trịnh Tú Nghiên, nàng không cam tâm chỉ làm một tỳ nữ thân cận bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên có bản lĩnh gì lại có thể làm vương hậu chứ, xét về dung mạo cũng như tài hoa thì nàng có điểm nào là thua kém Trịnh Tú Nghiên, nàng càng không biết tại sao Lâm Duẫn Nhi lại yêu thích Trịnh Tú Nghiên mà lãnh lạc nàng, chẳng lẻ Ma vương thích nữ tử suốt ngày chỉ biết cầm kiếm chém giết người khác hay sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: