Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Gần đây Huyễn Không thánh điện càng lúc càng náo nhiệt hơn hẳn, hầu như ngày ngày đều mở tiệc vui vẻ vây quầng bên nhau, Tiên Âm muốn tặng lễ vật cho nhi tức, lúc đầu nàng muốn đưa cho Trịnh Tú Nghiên một viên tiên đơn lưu giữ thanh xuân, nhưng không ngờ Trịnh Tú Nghiên dung mạo vốn dĩ cũng liền dừng lại ở độ tuổi mười sáu mười bảy, thời gian trôi đi nhan sắc thì vẫn không phai nhạt, chỉ làm nàng càng thêm có mị lực câu dẫn lòng người hơn, cho nên Tiên Âm liền mang tiên khí và tiên pháp truyền dạy cho Trịnh Tú Nghiên, chỉ cần tu luyện hoán thuật thì thân thể Trịnh Tú Nghiên sẽ tồn tại hai cổ chân khí là tiên khí và ma khí như Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên hiện tại vừa là nhi tức đồng thời cũng xem như đệ tử của Tiên Âm, nàng rất cao hứng vì tìm được đồ đệ thiên chất thông minh, nàng mang hết những gì mình biết chỉ dạy cho Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên hiện tại rất lo lắng cho bệnh tình của Lâm Duẫn Nhi, nàng cảm giác Lâm Duẫn Nhi có việc gì che giấu, hỏi qua Lâm Huyền Tôn hắn lại nói sau này hãy tính, hiện tại chưa tìm ra vật dùng làm phương thuốc, nàng hỏi vật đó là gì hắn lại đánh trống lãng, có bệnh không phải càng cần chữa trị hay sao, vì cái gì lại phải đợi đến sau này, tra hỏi một hồi hắn mới tình nguyện nói ra, nàng cảm thấy Lâm Duẫn Nhi thật ngu ngốc, dù sao chỉ là muốn lấy nước mắt của nàng, cũng không nói kêu nàng đi mạo hiểm tính mạng, có việc gì phải lo ngại đây, nàng đi trở về phòng nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đang ngồi bên bàn lột vỏ trái quýt, hai mắt lại hơi đỏ ửng vì hơi cay của trái quýt, nàng đi đến bên cạnh ngồi.

"Duẫn Nhi muốn ăn quýt tại sao không chờ ta về làm cho ngươi ăn"

"Không có nha, ta là lột cho cục cưng ăn"

"Ngốc tử"

Trịnh Tú Nghiên ôn nhu vuốt ve mặt Lâm Duẫn Nhi, ánh mắt không nhìn thấy gì còn muốn lột quýt, bất quá cũng thật kéo tay không làm hư trái quýt, nàng mỉm cười bỏ một miếng vào miệng Lâm Duẫn Nhi, cầm lên trái quýt tự mình lột.

"Để ta làm cho ngươi"

"Cục cưng ngươi cũng ăn đi"

"Ân"

Trịnh Tú Nghiên mỉm cười hé miệng ăn miếng quýt Lâm Duẫn Nhi uy mình, nàng nhận ra quýt cũng làm cho ánh mắt mình cay, nhưng đáng tiếc nước mắt này không dùng được, cố gắng ngồi nghĩ ra câu chuyện bi thương nhất để tự làm mình khóc, mặc dù có phần đau lòng nhưng khóc không được, nàng không biết nước mắt của mình đi đâu hết rồi, làm cho bây giờ lúc cần dùng lại không có, không lẽ nàng thật sự lãnh diễm vô tình như mọi người nói hay sao.

Lát sau Trịnh Tú Nghiên dụ dỗ Lâm Duẫn Nhi đi ngủ trưa, mỗi lần Lâm Duẫn Nhi tĩnh lại cũng tựa như tiểu hài tử không muốn rời đi nàng nửa bước, nếu không phải có việc cũng sẽ không chịu xa nàng một chút, cả hai tựa hồ đã như hình với bóng, Trịnh Tú Nghiên đi tìm Hoàng Mĩ Anh và Thôi Tú Anh giúp mình nghĩ biện pháp, hai người bọn họ thì thầm to nhỏ với nhau việc gì nàng nghe không rõ, Thôi Tú Anh mỉm cười nhìn Trịnh Tú Nghiên.

"Vương hậu đại nhân ngươi an tâm trở về đi, bọn ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách"

"Ngươi cứ gọi tên ta như trước đây là được rồi, không cần quá tuân thủ lễ nghi, đa tạ các ngươi đã giúp đở, vậy ta trở về trước"

Trịnh Tú Nghiên mỉm cười khách khí đi trở về Huyễn Phong điện, nàng luôn cảm giác hai người bọn họ có chuyện quỷ quái giấu mình, vừa vào đến phòng liền kinh ngạc, hai người bọn họ so với nàng còn phải nhanh hơn, mới đây đã đến nơi rồi, Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đang ngồi trên giường, Thôi Tú Anh đứng bên cạnh tay cầm đại đao, vì muốn lấy được nước mắt của Trịnh Tú Nghiên nên bọn họ liền nghĩ ra kế sách làm cho nàng cảm động mà rơi lệ, Thôi Tú Anh kề đao vào cổ Lâm Duẫn Nhi quát lớn.

"Tú Nghiên ngươi khóc hay không khóc, nếu là không ta liền đem nàng giết chết, đời này ngươi cũng liền biến thành góa phụ nơi cô phòng hiu quạnh"

Trịnh Tú Nghiên bây giờ hiểu được dở khóc dở cười là cái gì rồi, thà để cho nàng tự mình nghĩ ra câu chuyện bi thương rồi khóc còn hơn bày ra kế sách này, Hoàng Mĩ Anh cảm thấy Thôi Tú Anh đầu óc bả đậu, không làm nên đại sự, lừa gạt người cũng nên diễn cho giống thật một chút đi chứ, diễn như thế con nít ba tuổi cũng không dễ dàng bị lừa gạt.

"Thân ái ta đến giúp ngươi"

Trịnh Tú Nghiên đang suy nghĩ bất chợt nhìn thấy Hoàng Mĩ Anh hung hăng tiến đến gần Lâm Duẫn Nhi, nàng thô bạo giơ tay lên "ba ba" mấy cái, Lâm Duãn Nhi tựa hồ nhìn thấy lưu tinh lóe lên trước mắt mình, nàng ôm hai má bị đánh sưng đỏ ủy khuất tựa đầu vào lòng Trịnh Tú Nghiên mà khóc thét lên.

"Cục cưng ngươi mau tát chết cái nữ nhân dã man này báo thù cho ta đi"

"Thân ái ta là vì muốn cứu ngươi nga, ngươi không một lời cảm tạ còn oán trách ta"

Hoàng Mĩ Anh mỉm cười yêu nghiệt đi đến bên bàn rót trà uống, nàng thật sự mang tư thù vào để hành hung Lâm Duẫn Nhi, ai biểu cô phụ tình cảm của nàng đi theo Trịnh Tú Nghiên làm gì nên bây giờ phải lãnh hậu quả, Trịnh Tú Nghiên đau lòng hôn nhẹ lên mặt Lâm Duẫn Nhi, nàng biết Hoàng Mĩ Anh là vì muốn đả kích nàng, nhưng cũng không cần đánh người nàng yêu đi, tuy đau lòng nhưng không thể làm nàng khóc được, Lâm Duẫn Nhi chỉ tay lên bên má còn lại và môi.

"Chổ này đau, chổ này cũng đau"

Trịnh Tú Nghiên buồn bực đẩy Lâm Duẫn Nhi sang một bên, quỷ háo sắc bản tính vẫn không đổi, luôn tìm cơ hội chiếm lợi lại có lý do rất chính đáng, lát sau Hoàng Mĩ Anh giả làm Lâm Duẫn Nhi, Thôi Tú Anh giả làm Trịnh Tú Nghiên, bọn họ diễn lại tình cảnh hai người lần đầu gặp nhau, Hoàng Mĩ Anh một tay ôm eo Thôi Tú Anh, mà hắn liền nghiên người ra phía sau giơ cao một chân, vẻ mặt xấu hổ e thẹn, Hoàng Mĩ Anh mỉm cười dâm đãng, cười đến bờ vai không ngừng run chuyển, nàng dùng ngón tay nâng lên cằm của hắn.

"Cục cưng theo bổn công tử trở về Huyễn Không làm Vương hậu đi, mỗi ngày ta đều sủng ái chết ngươi chịu không ?"

"Hứ lưu manh, người ta mới không thèm đi theo nam nhân xấu như ngươi, mau buông người ta ra đi nha, bớ người ta dâm tặc ở nơi này"

Thôi Tú Anh tự mình kéo xuống cổ áo lộ ra bờ vai trắng noãn, hắn giả bộ giẫy giụa tựa như mình sắp bị đạo tặc cưỡng gian, Lâm Duẫn Nhi mỉm cười vui vẻ, Trịnh Tú Nghiên thật là muốn cười ra nước mắt, nàng và Lâm Duẫn Nhi cũng không có khoa trương như bọn họ diễn, Trịnh Tú Nghiên nhớ đến lần đầu mình và Lâm Duẫn Nhi gặp nhau tựa hồ quỷ háo sắc cũng đùa bởn lưu manh với mình, còn dùng lời lẻ ngọt ngào dụ dỗ nàng, thật là bại hoại khó ưa, không biết vì sao mình lại bị tên vô lại này làm cho động tình, có lẽ "nam nhân" không xấu nữ nhân không yêu, lát sau hai người gây sự đã rời đi, lưu lại hai nhân một thế giới, Lâm Duẫn Nhi lấy trong túi áo ra hình nhân của mình đặt vào tay Trịnh Tú Nghiên.

"Vật hồi chính chủ, cục cưng sau này hãy bảo quản tốt nó, vì nó cũng tựa như ta luôn ở bên ngươi"

Trịnh Tú Nghiên không nghĩ Lâm Duẫn Nhi vẫn còn giữ lại hình nhân, trước đây nàng có thể nhận lấy lễ vật của Hạ Hầu Đinh Quân, nhưng lại vô tâm không nhận lấy tâm ý của Lâm Duẫn Nhi, không ngờ đối phương vẫn còn trân trọng nó, nhìn thấy hình nhân của Lâm Duẫn Nhi vẫn còn nguyên vẹn như mới,còn của nàng đã biến thành loại gỗ bóng loáng phai đi lớp sơn, nàng cũng hiểu có lẽ Lâm Duẫn Nhi thường mang nó ra vuốt ve cho nên nó mới thành như vậy.

"Ngươi nhìn xem ngươi sờ đến mặt của nàng biến sắc hết rồi"

"Thật sự ?"

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy mất mát, tiểu hình nhân khả ái như thế lại bị nàng phá hư thật là quá đáng tiếc, Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt hối tiếc ôm lấy Trịnh Tú Nghiên.

"Ngày mai ngươi giúp ta hóa trang cho nó xinh đẹp như cũ đi, ta sẽ bảo quản cẩn thận hơn"

"Ân ngày mai ta sẽ giúp ngươi"

Trịnh Tú Nghiên hàng mi cong vút phiếm lệ, nàng mỉm cười nhìn cái bình thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt, lúc nãy nhìn thấy hình nhân nhiều năm trước Lâm Duẫn Nhi tặng cho mình nhưng nàng không nhận, thì nàng đã xúc động mà rơi nước mắt, nàng đau lòng vì trước đây nhẫn tâm với Lâm Duẫn Nhi, sau này sẽ không như vậy nữa, nàng không biết bao nhiêu đây nước mắt có đủ hay không, nhưng nàng vẫn lưu giữ cẩn thận, để ngày mai mang nó đến đưa cho Lâm Huyền Tôn, hy vọng hắn có thể giúp được Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên kỳ vọng ngày có thể thấy được Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy ánh sáng, nàng thống khổ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ưu buồn của Lâm Duẫn Nhi khi không thể tự làm được việc gì đó, nhưng vẫn giả bộ như không có gì, khóe miệng luôn mỉm cười để cho nàng an tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: