Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Edit: Bạch Họa
Link: https://lacanh1601.wordpress.com/muc-luc-phong-vo-nhai/

Không ai biết tại sao chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ mà Nhai có thể đánh chết được con yêu quái để kịp lao ra bên ngoài.
Hắn thậm chí còn chưa kịp điều trị thì đã đuổi theo khí tức rời rạc của Mạt Khuynh, dốc hết sức nhắm đến con yêu quái vừa mới xâm lấn linh thể của y.
Công pháp mà Nhai sử dụng vốn là của Hoang Vô Trú dạy cho, có thể trực tiếp nhìn thấy tình trạng bên trong linh hồn của Mạt Khuynh. Hắn cũng hiểu rõ chỉ cần tàn hồn vào trong trái tim thì sẽ không thể nào cứu y được nữa.
Không có thời gian do dự, ngay khoảng khắc tàn hồn sắp tiếp cận tim Mạt Khuynh, hắn bèn rút chủy thủ đâm ngay vào vị trí tàn hồn – nơi hơi lệch về phía trên của trái tim một chút.
Nếu có thể, Nhai cũng không muốn dùng cách cực đoan này, nhưng phần nội lực ít ỏi còn sót lại của hắn không thể ngăn cản đối phương, chỉ có thể tập trung tất cả vào thanh chủy thủ này, đâm xuống thật mạnh!
“Dừng tay!”
Tiếng gầm phẫn nộ của Mặc Khê Đoạn từ xa vang tới …
Theo sau đó là máu tươi bắn ra như tường vi thấm đẫm bông tuyết xung quanh cùng âm thanh máu thịt bị xé rách vang lên.
***
Khi Mặc Khê Đoạn nhìn thấy Mạt Khuynh mặt nhiễm đầy máu tươi nằm trên mặt đất , mà nam nhân tóc xám kia lại đang dùng chủy thủ đâm vào trái tim y, toàn thân hắn đều phát nộ.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, thời gian dư thừa để chất vấn cũng không có, chỉ có thể trực tiếp dùng sát chiêu ác liệt nhất nhằm bức lui đối phương.
Theo suy nghĩ của hắn, đối mặt với sát chiêu đủ để xé toạc thân thể này, bất kỳ ai cũng sẽ đều tránh né, đây cũng là cách duy nhất kịp thời ngăn cản đối phương.
Chỉ cần bức lui động tác của người này, hắn sẽ có thời gian để chầm chậm hỏi cho rõ ràng.
Bọn họ cũng sớm nên nói chuyện rồi.
Thế nhưng giây phút Mặc Khê Đoạn ngay lập tức đánh trúng đối phương rồi, hắn đều không hiểu, vì sao người này liều mạng bị hắn giết chết, cũng không tránh không né mà đâm Mạt Khuynh.
Vì sao!?
Một tia sợ hãi khó nói đến lạ khiến cho Mặc Khê Đoạn cưỡng ép chuyển hướng sát chiêu, nhưng hắn chỉ muốn dốc toàn lực bức lui đối phương, sao mà thu chiêu được, chỉ sượt qua vai gáy người nọ, kiếm khí lạnh băng như cũ đem hắn hung hăng đánh bay, nặng nề đập vào cột đá cách đó không xa.
Bông tuyết xám trắng không biết từ lúc nào lại như tơ liễu ào ào rơi xuống, băng băng lành lạnh, đem đến hơi thở lạnh lẽo của trời đông.
Hết thảy xung quanh vào thời khắc này trở nên thật yên tĩnh ——
Ngay cả thời gian dường như cũng trôi đi chậm rãi vô cùng.
Nam nhân tóc xám bị đập vào cột đá mất cả nửa ngày mới mặt vô biểu tình đỡ cột đá mà chầm chậm gượng người dậy.
Một động tác nhìn như thuận tay là được, dường như lại phải dồn ép như cọng rơm cuối cùng của con lạc đà vậy, khiến cho nội thương mà hắn lúc trước một mực đè nén nháy mắt bộc phát.
Hộc ——
Một mảnh tím bầm, hiển nhiên máu tươi lẫn vài mảnh nội tạng đã hư hại bị hắn phun ra ngoài.
Mạt Dạ sau đó mới chạy đến xa xa nhìn, từ đầu đến cuối khó hiểu không dám bước lên.
Nam nhất có đôi mắt nhạt trên mái tóc dài còn nhiễm cả vài mảnh thịt hồng, gần như chỉ trong nháy mắt chân hắn mất hết cả tàn sắc, trở thành màu tái nhợt dị thường, giống hệt như gò má không chút huyết sắc nào của hắn.

Thế mà đối với tất cả điều này hắn dường như không một cảm giác, chỉ lăng lăng nhìn vào cách mình không xa, miếng răng thú đã tan thành mấy mảnh.
Vốn dĩ bóng loáng nguyên vẹn, miếng răng thú được hắn che chở cẩn thận trong áo, giờ phút này lại hỗn độn một chỗ với tàn tuyết trên đất, như là muốn tan mất vậy …
Hắn nhìn mà ngốc lăng, hơi hơi cau mày.
Trong lúc nhất thời lại có chút mờ mịt.
Rõ ràng nằm gọn an ổn ở trong y phục, sao lại tự mình trượt ra ngoài được nhỉ?
Rõ ràng mỏng manh y như tờ giấy, sao còn lại ngốc nghếch đi đỡ kiếm làm gì?
Nội thương bùng phát khiến cho tầm mắt Nhai nhất thời trở nên rất mơ hồ, cho đến khi mấy lần hắn đưa tay muốn nhặt mấy miếng răng vỡ kia, cũng không với tới.
Nhai chưa từng cảm giác được rõ rệt như giờ khắc này, hắn hoàn toàn đã mất đi Tuyệt rồi…
Hắn chỉ còn dư lại thế này thôi…
Nhưng cũng không bảo vệ nổi …
“…” Mặc Khê Đoạn chậm rãi lui về sau một bước, vẻ mặt lộ rõ vài phần luống cuống, ngay cả trường kiếm nắm trong tay cũng hoảng sợ rơi xuống đất.
Hình ảnh nam nhân thổ huyết làm lồng ngực hắn không khống chế được mà đau đớn, mà không biết nguyên do.
Hắn muốn tiến lên giúp nam nhân nhặt lại những mảnh vụn kia, nhưng cảm giác mình không có tư cách gì để đến gần, lại mãnh liệt khiến toàn thân hắn không không chế được đến độ phát run…
Hắn thật sự không muốn làm tổn thương người kia, cũng cố gắng tránh né thân thể người kia.
Tàn dư của kiếm khí chỉ cần dùng chút lực chống đỡ là có thể tùy tiện hóa giải.
Vì sao, hắn lại còn thổ huyết.
Có phải đã bị thương từ trước không?
Tuyết rơi mỏng manh dần dần trong gió tuyết biến lớn, ngay cả gió cũng đem đến cái lạnh thấu xương.
Tuyết trắng không biết lúc nào đọng trên những sợi tóc của nam nhân bị gió thổi bay đi, hắn chậm chạp đứng dậy, đôi mâu cơ hồ không có tiêu cự lẳng lặng nhìn về phía Mặc Khê Đoạn.
Hô hấp của Mặc Khê Đoạn cứng lại.
Đôi tròng mắt đạm màu không một tia ưu tư, hình như là băng sương ngưng kết, mà Mặc Khê Đoạn lại thấy rõ một giọt ngọc lệ thê hồng, không tiếng động trượt xuống từ trong mắt hắn.
Mặc Khê Đoạn tái mặt, trái tim như có ai dữ tợn siết lấy, trở thành rất đau rất đau.
Hắn muốn nói gì đó, đôi môi run rẩy không nói được một lời.
Hắn cảm giác, có một thứ rất chân quý rất chân quý, đủ để cho hắn dùng cả sinh mạng để bảo vệ.
Mất rồi.
Nhưng bây giờ hắn vẫn không biết là thứ gì.
—— Mặc Khê Đoạn
Tiếng xào xạc của cây cối khi bị gió tuyết thổi qua tựa như tiếng than thở của nam nhân, hắn cứ thế lẳng lặng đứng trên thềm đất, đôi môi nói một câu không ra tiếng. Không làm gì hết, giống như cũng không quan tâm Mặc Khê Đoạn có hiểu được không.
Nhưng Mặc Khê Đoạn hiểu được rõ ràng từng từ mà nam nhân nói ra…
—— Nợ ngươi, ta bây giờ trả, bích lạc hoàng tuyền, mãi không gặp lại.
Sau đó, Mặc Khê Đoạn nhìn thấy nam nhân chậm chạp rút đoản kiếm từ bên eo ra, kiếm dưới ánh trăng phát ra một tia sáng rực rỡ, mơ hồ nghe được âm thanh của kiếm…
Một khắc sau, thân kiếm băng lạnh kia lấy một góc độ kiên quyết đến tàn nhẫn, cắt tới chính tay trái của hắn ——
Trong nháy mắt, máu tươi thê tuyệt bắn tung tóe …
Máu tươi ấm áp vốn dĩ ở trong cơ thể của nam nhân, trong không trung dần dần mất đi độ ấm, lất phất rơi trên nền đất.
Trước ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, nam nhân mạnh mẽ chặt xuống cánh tay của chính mình.
Mà nơi cắt cũng cùng vị trí cánh tay bị chặt đứt của Mặc Khê Đoạn, một chút cũng không lệch.
Mặc Khê Đoạn trợn tròn mắt.
Đầu óc dừng lại chỉ còn một khoảng trống rỗng.
Không có gì cả.
Thứ duy nhất cảm giác được, chính mà máu đỏ đầy trời, cùng với cánh tay bị cắt cụt bị ném trên tấm đá.
Cánh tay đẹp đẽ, thon dài mà tái nhợt.
Bị vứt trên mặt đất như một thứ rác rưởi.
Trong một căn phòng nhỏ nào đó, hắn đã từng thừa dịp đối phương đang ngủ say, gần như thành kính nhẹ nhàng nắm tay đối phương, đầu ngón tay xinh đẹp kia, lòng bàn tay trắng nõn có chút hồng hào, đều đã từng được hắn hôn qua.
Còn cả lời thề, bảo vệ cả đời.
Bất kể đối phương có muốn hay không
Nhưng trước mắt…
Tại sao …
Cánh tay này, lại bị chặt đứt ngay trước mặt hắn …
Mà trong lòng hắn, cũng trống rỗng một mảnh.
Mất rồi —— thứ rất quan trọng trong lòng hắn đã mất rồi.
Cổ họng của Mặc Khê Đoạn vì tâm trạng bất ổn mà kịch liệt co quắp.
Mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ như dã thú.
Đầu hắn đau quá, như muốn nổ tung vì đau.
Khủng hoảng mãnh liệt khiến hắn đi về phía nam nhân, thế nhưng khí lực cả người giống thứ chân bảo kia, bị rút sạch không còn một mảnh.
Thiếu chút nữa ngay cả đứng cũng không vững.
” A… Không đúng…”
Hắn lắc đầu, Theo bản năng hết sức từ chối nam nhân, nhưng yết hầu cái gì cũng không nói được.
Nước mắt trong nháy mắt liền rơi xuống.
Rõ ràng hắn không còn nhớ gì hết.
Thế mà làm sao cũng không ngăn được nước mắt rơi.
Hắn giùng giằng như muốn nắm lấy đối phương, nhưng người kia chỉ lạnh lẽo nhìn hắn một lần rồi không quay đầu quay người mà đi.
Giống như muốn chặt đứt tất cả của hắn.
Kiêm quyết khiến cho Mạt Dạ cũng phải hít thở khó khắn.
“Đừng, đừng đi, xin ngươi…”
” A a a ——” Đầu óc đau đớn như muốn vỡ tung khiến cho Mặc Khê Đoạn chịu không nỗi ngã xuống mặt đất.
Tầm mắt chỉ còn lại một mảnh máu đỏ.
Hắn đột nhiên có một loại dự cảm…
Dự cảm mãnh liệt…
Nếu như hiện tại không xông lên giữ lại người kia…
Lần chia ly này, sẽ không bao giờ được gặp lại … ????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top