Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mốc thời gian trước khi lập quốc
Loài người rơi vào thảm cảnh chiến tranh, sâu xé nhau để giành lấy lãnh thổ, xác người chất đầy bãi thây ma mặc cho ruồi bâu quạ mổ. Lôi tộc với sự đứng đầu của Lôi Thiên Ứng, kẻ nắm giữ sức mạnh khế ước với loài Lôi Tước hắn coi mình là trời, cứ thế mà ra tay tàn sát, cướp bóc. Giữa bối cảnh ấy thì 5 vị cứu tinh đã xuất hiện kết thúc 14 năm triền miên khói lửa. Họ là năm vị thủ lĩnh đứng đầu năm cánh quân vô cùng hùng mạnh quét sạch Lôi tộc đặt dấu chấm hết cho 14 năm bi thương của nhân loại.
Sau khi bình định thiên hạ, 5 vị cứu thế ấy thành lập ngủ quốc mỗi người nắm giữ 1 vùng đất riêng và được xưng là quốc chủ.
Nắm giữ vùng đất phía Đông là Trần Cao Hoản xưng là Đông Đế và lập nên Mộc quốc.
Nắm giữ vùng phía tây là Lê Tư Á vị nữ đế đầu tiên, danh xưng Tây đế và lập nên Thuỷ quốc.
Phía Nam là Lý Chân lập nên Hoả quốc danh xưng Nam đế, phía Bắc là La Viêm lập nên Thổ Quốc danh xưng Bắc đế và vị cuối cùng là Kim Dao An lập nên Kim quốc nắm giữ vùng trung tâm danh xưng Kim đế. Ngủ quốc lập một bản giao ước hoà bình, hỗ trợ nhau xây dựng đất nước.

Năm 106 sau lập quốc, trấn Thổ Đề, Thổ quốc.
Phủ Thiếu chủ
Nô tì An Nhiên nói với giọng gấp gáp: Thiếu quốc chủ của tôi ơi! tổ tiên của tôi ơi! Người lại chạy đâu mất rồi ?
Một cậu bé dáng người nhỏ nhắn đôi mắt tinh anh, một thân áo trắng, tay cầm một bức hoạ nét vẽ nghệch ngoạc cười lém lĩnh, một chân thì đạp vào cành cây, chân còn lại thì đã nữa đặt lên mái tường.
Nhũ mẫu Liễu Gia mắt trợn to hét lớn: Thiếu chủ ngày lại muốn trốn à!
Cậu bé hoảng hốt quay đầu lại, thế là trượt chân ngã nhào mông chạm xuống cỏ kèm tiếng kêu trong vắt: Ui da, đau chết ta rồi!
Liễu Gia mặt nghiêm nghị, cao giọng: Ngài lại bài trò quái quỷ gì đây ?
An nhiên hốt hoảng chạy lại giọng lo lắng đưa tay đỡ: Thiếu chủ ngày không sao chứ ?
Cậu bé xoa xoa cái mông ê ẩm đau, xong rồi lại chợt nhớ ra là ôm nhầm chỗ liền chuyển lên đầu mà nói: Ta sắp chết rồi mau lên gọi quốc chủ, quốc mẫu đến đây.
Liễu Gia lại nghiêm mặt, cuối người nói: Đây là lần thứ 121 trong vòng 2 năm rồi, thiếu chủ thật sự muốn gọi quốc chủ chứ?
Cậu bé đứng dậy phủi phủi bụi dính ở quần khoé mắt đo đỏ, khoé miệng cười nhẹ nhìn Liễu Gia mà nói: Nhiều vậy rồi sao? Nhiều lần vậy rồi tại sao không có lần nào quốc mẫu đến thăm ta.
An nhiên đứng ngay cạnh trầm mặt im lặng.
Liễu Gia giật mình mặt bổng trở nên lo lắng nhẹ nhàng đến cạnh cậu, lấy vạt áo lau lên những vết bẩn trên mặt thiếu chủ và nói: Quốc mẫu của ngài sẽ đến mà, người ấy không được khoẻ nên không đến thăm người.
Trên đôi mắt long lanh ấy là 1 ngấn lệ, tay nắm lấy áo nhủ mẫu mặt mếu máo : Vậy tại sao cũng không cho ta đi thăm người, ta đã vẽ bức hoạ cả gia đình để tặng cho người, nhất định người sẽ rất vui.
Nhũ mẫu lộ vẽ u sầu, khoé mắt đo đỏ nói: Người đã hứa với quốc chủ điều gì người nhớ chứ, khi nào chưa đủ 17 tuổi không được đến kinh thành.
An Nhiên đứng cạnh khẽ lấy khăn lau nước mắt cho thiếu chủ, thế là cậu ấy cứ khóc suốt buổi chiều ngày hôm ấy.
Cậu bé có  nước da trắng với đôi mắt sáng lấp lánh ấy là thiếu chủ của Thổ Quốc, La Thiên Vũ
Cậu bé ấy năm nay đã 11 tuổi nhưng chưa một lần được gặp mẹ, được quốc chủ là La Thiên Cầu giao cho nhũ mẫu nuôi dưỡng ở Trấn Thổ Đề và được Du Tuyên nhận làm học trò để dạy về võ thuật và học thuật . Ông ấy muốn cậu lớn lên là một đấng nam nhi, tính cách quật cường,   văn võ song toàn. Trẻ nhỏ quá giàu có sẽ không có chí cầu tiến, quá nhiều quyền sẽ kiêu ngạo, quá nhiều tình thương sẽ uỷ mị, yếu đuối. Chỉ có kẻ tự rèn luyện mới là chinh phục được khó khăn, đứng trên vạn người.
Mẹ cậu là Tố Lan Lâm xưa nay chỉ ở Thổ thành, vì sức khoẻ yếu nên không gặp người ngoài, vì vậy cậu lớn lên không được gần gũi cả cha lẫn mẹ. Tuy nhiên cậu bé ấy lớn lên rất khoẻ mạnh, thông minh và rất hiểu lễ nghĩa. Bắt đầu lên bảy cậu đã luôn muốn gặp mẹ, lần thì trèo tường lần thì viện cớ bệnh cần về kinh thành...Song vẫn không thể gặp.
Tối hôm ấy Thiên Vũ sau khi khóc đã thì cũng ngủ. Nhũ mẫu bảo thị vệ canh gác cẩn thận, tuần tra xung quanh. Vào nữa đêm nhà kho bỗng bốc cháy, mọi người hốt hoảng dập lửa loạn cả lên nhân cơ hội ấy cậu chui vào cái lỗ dưới chân tường mà lẽn ra ngoài. Cậu chạy đến đền của trấn lấy chú lừa Kha Kha cấp tốc chạy về sông Đề Nhất. Kha Kha là vật nuôi cữi của Thiên Vũ, nó là con lừa đốm trắng đen được cậu bé cứu cách đây 2 năm khi nó bị những con lừa khác rượt đuổi.  Đúng vậy là lừa cắn lừa, vì không giống với giống loài của nó mà cả lừa mẹ và các anh em thi nhau đá nó đi, Thiên Vũ vốn là đứa trẻ lương thiện, lại thấy nó quá giống mình, có mẹ lại không được gần gũi, yêu thương, thế là  một mình cậu đánh đuổi chúng đi mà cứu Kha Kha, lúc cậu đưa nó cho Liễu gia thì quần áo cậu rách nát, mặt mũi lem luốt, ngất xỉu, nhưng một tay vẫn không buông Kha Kha. Vì Vậy nó đối với cậu là nhất dạ trung thành, giúp cậu vượt qua nổi cô đơn trong 2 năm.
Sau khi thuyền rời bến cậu mới yên tâm, dựa đầu vào thành tàu nhớ lại thầm cười.

Thật ra vào trưa cậu cố tình trèo cây mà té, lấy cớ nhớ mẫu thân mà ở lại thư phòng một mình ngắm bức tranh của quốc mẫu. Người lấy 1 sợi chỉ 1 đầu cột vào thân nến, 1 đầu cột pháo vào dắt qua thanh xà ngang, số pháo này cậu đã dấu đi từ 7 tháng trước vào dịp kỉ niệm ngày lập quốc, nữa đêm sau khi nến cháy đến đoạn sợi chỉ, nó sẽ bị tuột ra pháo rơi xuống trúng nến cháy và văng vào đóng sách thế là lửa cháy khắp phòng. Cậu bỏ 1 bản đồ nho nhỏ được cậu vẽ từ lâu vào áo. Bản đồ này cậu đã cố tình hỏi Du Tuyên về tuyến đường đi về Thổ Thành trong 1 buổi học về việc khai hoang đất đai Thổ Quốc, cậu vốn thông minh nên cách cậu hỏi khiến thầy không hề nghi ngờ.  Còn việc cậu mất tích ư, cậu chắc rằng đến đúng ngọ họ mới phát hiện, vì mỗi lần cậu trốn đi thất bại là ngủ li bì suốt, nô tì biết vậy nên cũng không giám phiền. Cậu đã tập dợt nó suốt 2 năm mà, mọi thứ trót lọt.
Tới nơi đã đúng ngọ, cậu cũng vừa đến kinh thành. Cậu rời thuyền tay ôm bức hoạ được bọc kĩ, tay còn lại dắt Kha Kha cười đắc chí: Ta rất thông minh đúng không ? Kha Kha sắp được gặp mỹ nữ đẹp nhất Thổ Quốc rồi nhé.
Con lừa kha kha ngắc ngắc 2 tai nhe răng cười khoái chí.
Cả hai cùng rời cảng, cuốc bộ một lúc, Thiên Vũ ngước nhìn cổng thành uy nguy , tay vuốt lông Kha Kha nói: Chúng ta đến Thổ Thành rồi!

Thiên Vũ mở tròn mắt, miệng há to ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên trong 9 năm qua cậu bé được đến một nơi tráng lệ, đông đúc người qua lại như vậy. Trấn Trần Đề mà cậu sống là vùng đất mênh mông, cánh đồng lúa bạc ngàn, thứ cậu thấy chỉ là trâu và nông dân vùng đó, mỹ nữ càng không thấy. Người dân ở đây Ăn mặc rất lạ so với trấn cậu ở, nữ nhân mặc áo lụa đủ màu khác nhau,tay cầm khăn mỏng, nước da trắng hồng, bước đi nhẹ nhàng. Nam nhân thì tay cầm quạt giấy, miệng đọc thi văn, có kẻ thì cầm kiếm luận võ công. Ở Trấn Trần Đề hầu như người dân chỉ mặc đồ đen hoặc nâu, tay chỉ cầm cuốc, không thì dắt trâu, miệng chỉ nói chuyện đồng án.
Người qua đường liền chỉ trỏ, thì thầm với nhau: Nè nó là bò à, bò sữa à?
Người qua đường: Không đâu, ta lại nghĩ nó giống lừa.
Nó nghe được bèn hỉnh mũi nhe răng về mọi người, Họ lại nói: Ta lại nghĩ nó là bò lừa
Người qua đường: Có con vật bò lừa sao?
Lần này nó chạy đến hút vào tên kia rõ đau,
thế họ lại tản ra không nói tiếp nữa.
Thiên vũ bảo : Này, Kha Kha, Ngươi nghĩ lúc này tại Phủ mọi người thế nào nhỉ?

Phủ Thiếu chủ
An Nhiên hoảng hốt vừa chạy vừa gọi: Không xong rồi, Liễu nhũ mẫu!
Liễu Gia đang chuẩn bị bữa trưa cho thiếu chủ giật bắn người, quát An Nhiên: Ngươi làm gì vậy hả, hớt ha như ma đuổi không bằng.
An Nhiên: Thiếu....thiếu....
Liễu Gia: thiếu gì sao vẫn là đúng 3 món ngài thích nhất.
An Nhiên: Không phải, thiếu chủ mất tích rồi.
Liễu Gia đánh rơi chén gà tiềm xuống đất, hỏi lại: Ngươi nói sao, thiếu chủ mất tích, ngươi đã tìm kĩ chưa.
An Nhiên mặt tím tái giọng run run: Tôi đã tìm tất cả các nơi rồi, cả Kha Kha từ hôm qua cũng không thấy.
Liễu Gia: không xong rồi, mau gọi Du Tuyên tới, nhất định thiếu chủ ngài ấy đã đến kinh thành rồi, nếu không ngăn sẽ không kịp.
An Nhiên nhìn Liễu Gia nói trông lo lắng: Nếu ngài ấy gặp quốc mẫu thì...
Liễu Gia: Nhất định phải ngăn lại được

Thổ Thành

Chưa dứt lời thì Kha Kha mắt bỗng sáng ánh lên, co bốn cẳng chạy về phía quầy bán hoa quả, miệng nhỏ dải, mắt không rời khỏi một măm quả lê. Nó quên mất rằng cậu chủ đứng bên cạnh nó bị nó chạy quá nhanh mà tuột dây cột cổ nó khỏi tay, bấc giác ngã nhào. Thiên Vũ đứng dậy tay xoa xoa mông, miệng lẩm bẩm: Kha Kha chết tiệt này về ngươi biết tay ta.
Hai bên đường bài bán đủ thứ đồ lạ mắt, cậu mãi nhìn, thoáng cái một vật nhọn khẽ ghìm vào lưng , một cánh tay đặt lên vai cậu, giọng nói lạnh như dao cắt lướt qua tai: "  Im miệng thì sống"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ntt