Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương mở: Mộ thất thổi đèn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn chưa kịp nhích đến gần ma nữ đã bắt đầu phân công nhiệm vụ, 1 đám thanh niên bị sai xúm nhau gồng mình cạy nắp quan tài, đâu ai còn tâm trí mà lo cho mấy ngọn nến kia nữa.

Thế cho nên, một cơn gió lốc từ mặt đất thình lình cuốn lên, khiến cho ngọn nến góc Tây Nan chập chờn vài cái, rồi tắt ngúm mà chẳng ai hay biết.

Nắp quan tài rất nặng, quan tài bằng đá này đạ tồn tại hàng ngàn năm nên tất cả các bộ phận đều được kết dính chặt chẽ không một khe hở, khiến cho ai nấy cũng phải gồng hết sức mình mới nâng lên được chút ít. Mạnh Phù Dao đứng trên một tảng đá cao cạnh mộ, 2 tay chống đầu gối, hò hét ra hiệu "một, hai, ba"

Tiếng ma sát dồn dập vang to, nắp quan tài được dời sang chỗ khác, mọi người xúm nhau bu quanh quan tài, cẩn thận dùng xẻng mỏng, tháo lớp áo trân châu ra.

"Các anh em, làm khá lắm!" Mạnh Phù Dao vỗ mạnh tay, vừa lấy đèn pin rọi vào trong quan tài vừa vô cùng đắc ý, ngân nga một khúc hát tự mình biên chế.

"Trải quan 2000 năm, đôi ta mới gặp nhau, cùng ở nhà bảo tàng, cùng nằm trong tủ kính. Anh một tủ, tôi một tủ, nào phân biệt được ai. Không sợ tên trộm mộ, tới quấy rối tụi mình..."

Mấy thanh niên đang khiêng nắp quan tài trợn trắng mắt, hận mình không thể đưa tay ra bịt chặt hai lỗ tai, chặn lại tiếng hát dở tệ chẳng ra âm điêu gì cả đang xuyên thủng hai tai mình.

Tên mập đang ngồi xổm trên nắp quan tài, lờ mờ trông thấy dường như có chữ khắc trên nắp quách quan tài, vội vàng lấy bàn chải chuyên dụng khảo cổ ra quét.

Đây cũng là quy tắc của Mạnh Phù Dao, tuy là vì tiền mà bước vào con đường trộm mộ, nhưng vẫn luôn ghi nhớ, phải tận lực bảo vệ văn vật quốc gia. Phải lấy di vật đáng giá vì chẳng còn cách nào khác, còn các họa tiết trên quan tài đá xanh không thể đem đi mang đậm giá trị khảo cổ, thì từ trước đến giờ cô không cho phép bọn họ làm tổn hại.

Chữ được khắc bằng chu sa, trải qua nghìn năm vẫn rõ ràng như cũ, trong chu sa không biết pha chất gì, tản ra một mùi vị tanh tưởi khiến người ta ngửi thấy bất an.

"Trời cao bao la, mặt đất mênh mông, người chết ở âm, người sống ở dương, người sống ở quê, người chết có hương, đến đây ở tạm, không được... phiền nhau."

Ánh đèn pin lắc qua lắc lại giống như ngọn lửa ma trơi chập chờn, sắc mặt tên mập trắng bệch.

Mạnh Phù Dao đang vùi đầu quan sát bên trong quan tài, thờ ơ nói: "Ồ, là văn trấn mộ thời nhà Hán đây mà, câu cuối cùng có chút khác, nói gì đấy nhỉ?"

Trong lúc đảo mắt nhìn quanh, cô vô tình thoáng thấy dưới thân quan tài đã bị xê dịch có một lỗ to đen ngòm. Cô cẩn thận thò đầu quan sát, hình như dưới lòng đất này có một không gian khổng lồ vô tận, một cột đá được điêu khắc phức tạp nhơ lên, một luồng ánh sáng vàng rực rỡ từ dưới vút lên, quyện với ánh sáng nến leo lét phía sau, chiếu rọi thẳng đến chính giữa điện thờ to lớn, soi sáng 1 bồn hoa cúc như được chế tác từ đồng thau.

Mạnh Phù Dao còn chưa kịp thấy tạo hình cái bồn hoa ra ssao, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng tên mập gào thét đến lạc giọng.

"Nến tắt, rút mau!"

"Ông nội câu, tưởng tôi là sơn tặc à!" Mạnh Phù Dao cười mắng 1 câu, đương nhiên muốn đứng lên thì...

"Ầm!"

Phía sau đột nhiên vang lên 1 tiếng nổ thật lờn, cả mộ thất đều bắt đầu rung lắc khiến 7-8 người đồng loạt không đứng vững được, té nhào chồng chất như hồ lô. Liền sau đó 1 tiếng đất nút toạt vang lên, tựa như người khổng lồ hậm hực dậm chân quyết ngoi lên khỏi lòng đất, dậm mạnh đến nỗi xé rách cả toàn bộ mặt đất. mặt đất mộ thất bắt đầu tròng trành, quan tài cũng nặng nề trượt đi, va thật mạnh vào vách tường. Gạch đá bị rớt xuống rào rào, lún thành hõm to hõm nhỏ cỡ nắm đấm tay, đầy rẫy khắp nơi, ai nấy đều ôm đầu lăn lộn né tránh trên đất. Tên mập thịt nhiều nên chậm chạp, lân không nhanh được nên bị nện trúng gào khóc ầm ĩ. Chấn động bên ngoài dồn dập, đợt sau mạnh hơn đợt trước.

Mạnh Phù Dao gắng hết sức mình ngẩn đầu lên trong tiếng gào khóc thảm thiết, tức thì với chụp chiết ba lô đang trượt che vội cái đầu rồi gào to: "Chắc núi lở rồi! Mấy hôm nay mưa to quá! Mau ra ngoài! Ngay lập tức!"

Có người vừa hay lăn đến gần lối ra thì thò đầu nhìn, vừa la to vừa nức nở khóc: "Lối ra đã bị đất đá lấp kín mất rồi!"

"Khóc quái gì! Khóc sẽ thông đường ra à?" Mạnh Phù Dao lăn một vòng trong đống đất đá, ngẩn đẩu nhìn vòm mộ kêu to: "Lúc trước ở đây có trộm trèo xuống, leo từ nơi đó ra!"

"Lỗ thông kia chưa thông xong mà, có thi thể chắn lại nửa đường đó"

Mạnh Phù Dao cột ba lô lên cổ, nhảy chồm lên, chưa kịp đứng vững thì 1 cơn chấn động mãnh liệt ập đến khiến cả người cô ngã ập xuống đất. Cô không thèm đứng dậy nữa, nghiến răng trợn mắt chụp lấy 1 cây cuốc sắt, nhanh như chớp đã lăn đến dưới vòm, dốc hết sức chỉa thẳng lên cao liều mạng đâm chọc.

Đầu tiên là 1 cái chân máu thịt lẫn lộn rớt bịch xuống bên cạnh Mạnh Phù Dao, cô cũng chẳng buồn bận tâm liếc nhìn cái nào.

Sau đó là thân mình, lúc rớt xuống Mạnh Phù Dao né sang một bên, để cho khúc thịt bầy nhầy đó trượt thẳng xuống góc Đông Tây đã bị sụp nghiên xuống hết phân nửa.

Cái thân rớt xong, là đến cái đầu khô quắt queo rơi xuống nện vào bụng Mạnh Phù Dao, cô hất ra: "Đi, đừng phiền tôi làm việc"

Cuối cùng 1 đống đất đá màu xám vàng tuôn xuống ồ ạt, ánh sáng le lói xuất hiện trước mặt, đầu Mạnh Phù Dao phủ đầy bụi nhưng trên mặt lại nở rộ nụ cười đắc ý,

"Ai chưa chết thì lăn đến đây hết cho tôi. Có đường ra rồi!"

Mọi người liền lăn đến đấy, Mạnh Phù Dao túm lấy cổ áo một người định nhét vào lỗ thông đó, thì người này vội vàng giữ tay cô lại.

"Cô trước"

"Đi!"

"Cô là phụ nữ"

"Tôi là lão đại"

Tiếng ầm ầm của đất đá vẫn dồn dập liên tục, mặt đất bị sụp xuống thành những hố sâu thẳm thẳng đứng, điện thờ to lớn hiện ra bên dưới cũng chẳng ai để ý. Bây giờ trong mộ thất chỉ còn nơi họ đang đứng là bằng phẳng nhưng cũng không duy trì được bao lâu nữa, huống chi còn những viên đá nhọn hoắc bay tứ tung, như những mũi tên sắt rình rập bủa vây họ.

Tên kia vận chần chừ không chịu leo lên miệng hang, nằng nặc đòi Mạnh Phù Dao thoát ra trước, ggần chết đến nơi mà còn bày đặt chơi trò nghĩa khí cũng chẳng được gì, đôi mắt Mạnh Phù Dao sắp đỏ như màu tóc, hàm răng nghiến ken két, vung tay tát cho tên đó 1 cái như trời giáng, đánh cho tên ga lăng không đúng lúc này nổ đom đóm mắt, mặt đần ra.

Đương lúc hắn đang còn ngây ngốc, Mạnh Phù Dao bèn nhét hắn vào lỗ thông đó, còn thuận chân đạp vào mông hắn 1 cái rõ đau.

"Lảm nhảm càm ràm nữa, tôi tát chết anh ngay!"

Cái tát đó thật sự rất hiệu quả, mấy người còn lại đằng sau ngoan ngoãn leo ra ngoài có trật tự. Mạnh Phù Dao đưa tay tóm lấy tên mập cuối cùng nhưng lại tóm hụt.

Xoay người lại đã thấy tên mập lăn sấp xuống phần đất bị sụp, cố hết sức mình bám víu những đồ vật đang lăn tán loạn trên mặt đất hòng giảm đà lăn của mình, phía sau hắn là những mỏm đá to lộn xộn, răng đá sắt lẻm đang nhe ra lởm chởm.

Tên mập gào thét thảm thiết, quen bén tiếng kêu cứu bằng Hán ngữ nói như thế nào.

Mạnh Phù Dao xoay đầu quan sát, móc chân vào cây đèn đồng đang nhô ra trên vách tường, nhoài người vươn tay ra, rốt cuộc cũng chụp được cánh tay múp míp thịt của tên mập trước khi hắn suýt rơi tõm xuống hố sâu.

Tên mập giàn giụa nước mắt kêu gào: "Chị à, tôi đã nói đừng nên khai quan mà..."

"Đi chết đi!"

Mạnh Phù Dao tóm lấy cái gáy béo núp của hắn nhét vào lỗ thông, đưa hắn "Đi chết".

Nhưng mới nhích được 1 nửa, cái mông của tên mập quá khổ nên bị kẹt cứng, Mạnh Phù Dao bèn xoay người mò lấy cây cuống sắt, nói lẩm bẩm: "Phải chọc thôi!"

"Đừng chọc vào "cúc hoa" của em mà!" Tên mậo hốt hoảng gào thét, nhất thời dốc hết sức lực, người liền theo đà chui tọt qua lỗ thông.

Mạnh Phù Dao cười ha hả, đương muốn bò lên thì mắt bỗng sáng ngời.

Cô nhìn thấy không xa trước mắt, chẳng rõ nơi nào đó bị nứt toát ra để lộ 1 chiếc đỉnh nhỏ bằng ngoc đang lung lay sắp rơi xuống hố sâu.

Mạnh Phù Dao lập tức nhanh tay lẹ mắt chụp lấy, cười ha hả "Tốt! Đồ tốt!"

Đây cũng là món đồ đáng giá, áo châu bị núi lở giày vò xem ra bị tổn hại không iý, bán sẽ không được giá cao, nếu cái đỉnh kia có thể lấy ra nguyên vẹn, thì một chuyến này cũng không uổng công.

Đầu tên mập đang đung đưa trên đỉnh gào to: "Đi lên, đi lên"

Đỉng ngọc nạm vàng hơi nặng, Mạnh Phù Dao tốn sức nâng lên, không để ý đến sau khi đỉnh này rời khỏi mặt đấy, mặt đất chợt lóe lên tia sáng đỏ mờ ảo.

Đất dưới chân vẫn không ngừng sụp xuống chỉ còn lại 1 mỏm to bằng chậu nước, khuôn mặt dính đầy mồ hôi của tên mập thò xuống, thấy vật đưa lên là chiếc đỉnh ngọc thì liền nổi điên chửi ầm lên, "Không cần cái này, cần chị!"

"Tôi khinh! Đến lượt cậu cần tôi à!" Mạnh Phù Dao cười mắng, giơ cái đỉnh lên, "Cầm lấy! Không thiệt đâu!:

Tên mập chẳng biết làm thế nào chỉ đành đưa tay nhận lấy cái đỉnh, làu bàu mắng: "Người phụ nữ chết giẫm chỉ biết tiền..."

Đỉnh quá nặng nên hắng phải cầm lấy bằng hai tay, Mạnh Phù Dao thở phào nhẹ nhõm, đương tính trèo lên...

"Ầm!"

Một luồng ánh sáng màu đỏ rực rỡ chói mắt như máu lóe lên, thình lình bao quanh toàn thân Mạnh Phù Dao, dưới chân trống rỗng, đá bay loạn xạ, cuối cùng điểm đặt chân này hoàn toàn sụp đổ.

"Á!"

Cánh tay tên mập vừa đưa ra chỉ kịp chộp vào hư không

"Lão đại!"

Tiếng kêu của tên mập cũng vỡ òa theo.

Một âm thanh quái dị vang lên, tựa như tiếng đàn tiêu, tựa như rồng ngậm phượng hót, trong âm thanh mơ hồ còn nghe thấy tiếng của Mạnh Phù Dao trăn trối lần cuối.

"Anh em yêu dấu! Đừng quên, tiền bán ra chia cho tôi một phần..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top