Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phu dung vuong phi c82-83

Hoa trong gương, trăng trong nước

Chương 82 : Thất nương

Vào tháng tám thời tiết nóng như thiêu đốt bao phủ cả kinh thành làm cho không khí rất oi bức, nóng đến nỗi cỏ cây cũng không hề lay động.

Ba ngày sau khi gặp nhau ở Vương phủ, Lưu Phong mang theo Vô Danh cấp tốc đi về hướng Nam.

Du Nhã và Lục Phù đưa tiễn, không khí oi bức khiến cho những con người đang bịn rịn chia tay càng thêm không đành lòng.

Đưa quân ngàn dặm cũng phải chia tay. Du Nhã và Lục Phù  vẫy tay tạm biệt Lưu Phong. Hai người họ không quá buồn bã bởi vì mười mấy năm cách biệt còn có thể gặp lại nhau vài ngày đối với họ đã quá hạnh phúc.

Trên con đường trải đầy cát vàng, trong không khí nóng bức khác thường có hai con ngựa đang thong thả đi về phía Vương phủ, theo sau là Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt cùng  đội thân vệ.

“Đã lâu rồi chúng ta không được tắm nắng như thế này, được hưởng thụ sự ấm áp của nắng sớm mai  mới cảm thấy mùa đông năm trước lạnh như thế nào.”

“Đúng vậy, năm rồi thật lạnh, nhưng lại có tuyết rơi rất đẹp và hoa mai nở khắp nơi, muội còn nhớ  rõ mùi thơm ngào ngạt trong Tây Sương.” Lục Phù ngẩng đầu lên cười.

” Trong Tây Sương, mùa đông khắp nơi hoa mai đua  nở, nhưng vào mùa xuân, hạ, và thu thì trông có vẻ lạnh lùng,  tỷ thấy  nên trồng thêm hoa trong sân được không Phù nhi?” . Du Nhã ý vị nói.

Ánh mắt Lục Phù nhìn về phía trước, cát vàng vẫn nằm yên đó không hề di động vì không có chút gió nào thổi qua, khắp nơi là một mảnh yên tĩnh.

“Hiện tại chưa tới lúc”.Giọng nói của Lục Phù bình thản không để lộ ra cảm xúc gì.

Du Nhã liếc nhìn gương mặt kiều diễm của nàng, không nói gì giục ngựa đi về phía trước, sau đó mới quay đầu lại hỏi:”Phù nhi, Lâm Long bị mất tích,  Vương phủ không phái người đi tìm hắn sao?”

“Muội không biết, tìm hay không tìm  không quan trọng bởi vì duyên phận của hắn với Vương phủ đã chấm dứt.”  Lục Phù nhớ lại chuyện  xảy ra trong cung  chợt mỉm cười.” Hỡi thế gian tình là gì, có thể khiến người ta sống chết có nhau. Tình cảm nam nữ thật là kỳ diệu, muội  không ngờ người phản bội Vương phủ lại  là Lâm Long, hơn nữa  hắn làm vậy bởi vì yêu Vân Uyển Phù.  Sức mạnh của tình yêu có thể làm người ta  trở nên hồ đồ, không còn sáng suốt nữa.

Nhớ tới chuyện Vân Uyển Phù vì nàng mà chết,  lòng Lục Phù bối rối không thể nói nên lời, nếu có thể lựa chọn nàng thà chết cũng không muốn Vân Uyển Phù cứu mình. Hi sinh tánh mạng của bản thân để cứu nàng chính là nỗi bi thương của Vân Uyển Phù, đồng thời đó cũng là sự bất đắc dĩ của nàng.

Nếu không phải Vân vương, không phải do nàng thì cả đời  Vân Uyển Phù  sẽ không biết ưu sầu là gì, cũng không mang thù hận và tuyệt vọng mà sống. Khi Vân Uyển Phù còn sống tất cả mọi chuyện không may xảy ra với nàng ta đều do nàng gây ra, ngay cả vị trí  trong lòng Sở Cảnh mộc cũng bị nàng cướp mất,thế nhưng Uyển Phù lại hi sinh tánh mạng để cứu nàng. Với xuất thân quyền quý, cả đời Uyển Phù có thể sống hạnh phúc vui vẻ bên người thân, nhưng cuối cùng kết cục lại thê thảm như vậy.

Lục Phù lạnh lùng cười, Uyển Phù cứu nàng thật ra  là muốn nàng suốt đời bị day dứt, nhưng như vậy thì sao? Vân Uyển Phù vốn  muốn giết nàng, cuối cùng lại quyết định cứu nàng chỉ vì muốn làm Sở Cảnh Mộc nhớ kỹ mình đã cứu Lục Phù. Lục Phù nhớ  lại cảm thấy buồn cười.

Thật ra  giữa nàng và Vân Uyển Phù, cho dù nàng ta cứu nàng thì cũng không ai nợ ai, nàng không cần vì cái chết của nàng ta mà cảm thấy áy náy. Nhưng mà….

Vân Uyển Phù có đạt được ý nguyện  không?

Sở Cảnh Mộc sẽ lưu lại hình bóng của Vân Uyển Phù ở một góc trong tim mình?

Nàng không rõ, cũng không muốn biết, bởi vì cũng giống như hắn,  tim của nàng cũng có một góc nhỏ không thuộc về Sở Cảnh Mộc mà thuộc về một người khác, một người nàng rất hận.

Người sống trên đời trãi qua nhiều chuyện, tiếp xúc nhiều người, có những việc như gió thổi mây bay nhưng cũng có những sự kiện khắc cốt ghi tâm suốt đời khó quên. Khi nhớ lại cảm thấy hối tiếc, thù hận và đau đớn.

“Thế gian xảy ra nhiều chuyện khiến người lo nghĩ. Tỷ tỷ, bỗng nhiên muội muốn trở lại cuộc sống như trước đây, có phụ thân quan tâm, cái gì cũng không cần lo lắng, được như vậy  tốt biết mấy.”

“Muội đang mơ sao?” Du Nhã thốt lời trêu ghẹo nhưng lại cảm thấy đau lòng, “Muội thấy mệt mỏi phải không?”

Một tiếng mệt mỏi làm yết hầu của Lục Phù khô nóng, tay cầm  dây cương cảm thấy đau. Từ nhỏ, tỷ tỷ chỉ cần liếc mắt đã có thể hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng nàng.

“Tỷ tỷ, tỷ không hỏi muội những ngày qua  muội sống trong cung như thế nào?”

Tòan thân Du Nhã chấn động, miễn cưỡng cười với Lục Phù, nàng làm sao dám hỏi. Mọi chuyện muội muội đều giấu trong lòng. Lục Phù không lên tiếng càng  chứng tỏ nàng để ý, Du Nhã làm sao không biết “Hiện tại muội khỏe mạnh là tốt rồi,  những chuyện khác không quan trọng.”

Mặc dù không hỏi chuyện trong cung, Du Nhã cuối cùng nhịn không được  hỏi đến một vấn đề cực kỳ nhạy cảm ” Phù nhi, muội yêu Cảnh Mộc ca ca ?”

Lục Phù chợt  siết chặt dây cương , tuy nhiên động tác nhỏ này  không thoát khỏi ánh mắt của Du Nhã “Muội sợ bị tổn thương phải không? Phù nhi, nếu đã dám hận tại sao không dám yêu?” Du Nhã cười nói

 Lục Phù chấn động  làm  cả người nàng không ngừng run rẩy.

Dám hận, tại sao không dám yêu?

Lời nói của Du Nhã không ngừng xoay quanh trong đầu nàng, tim cũng nhói đau.

“Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau đua ngựa được không?”Lục Phù hét lên, vứt bỏ hết những chuyện không vui, nàng muốn cùng tỷ tỷ vui vẻ , tự do rong ruổi một lần.

“Được”. Tiếng nói vừa dứt đã thấy hai người thiếu nữ thông minh, xinh đẹp, thúc ngựa lao vun vút về phía trước làm cho bụi  bay mù mịt.  Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt sau khi sửng sốt cũng vội vàng  đuổi theo, bám sát họ là đội thị vệ của Vương phủ.

Giục ngựa rong ruổi, vui ca múa hát, sống một cuộc sống vui sướng khoái hoạt!

Hai con ngựa chạy song song bất phân thắng bại, Lục Phù ngẩng đầu đón ánh nắng mặt trời, từ xa đã nhìn thấy cổng thành, cười nói:”Vương gia cả đời vì thiên hạ, hi vọng hắn có thể đạt thành tâm nguyện, về sau thiên hạ thật sự thái bình.” Hai ngày sau, có một phong thư từ biên ải đến tay Sở Cảnh Mộc , đó là mật hàm báo tin quân đội hòang thành của bốn người Tướng quân đã lấy danh nghĩa phải bảo vệ Hoàng thượng bắt đầu đem quân tiến về phía Bắc. Bốn Tướng quân biết cung biến vừa mới qua đi, muốn chiếm ưu thế phải sớm đưa binh mã vào thành,  nếu đợi đến khi Sở Cảnh Mộc thu phục được Hàn gia quân thì Quang Vinh vương càng không thể chống đỡ nổi.

Về phía Quang Vinh vương, từ sau khi cung biến xảy ra hắn dường như không bước  ra khỏi Vương phủ. Hắn bị Phượng Quân Úy giám sát ngày đêm, tuy rằng có thể ra vào tùy ý nhưng không được rời khỏi kinh thành, bốn Tướng quân đem quân lên phía Bắc, lấy danh nghĩa bảo vệ Hoàng thượng nhưng không nói sẽ chống lại Quang Vinh vương. Vì vậy Phượng Quân Úy phải sai người  giám sát hắn ngày đêm,  không cho hắn ra thành.

Sáng sớm,  Sở Cảnh Mộc một thân áo giáp vững vàng cao lớn đứng giữa đất trời mênh mông. Trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ kiên định, thâm trầm.

Sở Cảnh Mộc nghĩ chuẩn bị xong sẽ khởi hành ngay nhưng nhịn không được phải chạy đến Tây Sương. Khi hắn tới Lục Phù vẫn còn đang ngủ say, thời gian chầm chậm trôi đi. Hắn quyến luyến nhìn nàng thêm chút nữa, nếu có thể hắn tình nguyện cả đời ngắm nhìn nàng ngủ say một cách bình yên,  không  bị  chiến sự nơi biên cảnh quấy rầy. Tuy nhiên …

Hắn là Sở Cảnh Mộc, là một tướng quân dẫn dắt thiên binh vạn mã vì vậy trách nhiện của hắn là phải cả đời bảo vệ bá tánh khỏi cảnh chiến loạn lầm than.

Hắn không thể vì lợi ích riêng mình.

Sở Cảnh Mộc mỉm cười,  hôn nhẹ lên trán nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hai má mềm mại âu yếm nói:”Phù nhi, chờ ta trở lại!”

Để Tiếu Nhạc ở lại Vương phủ, Sở Cảnh Mộc vội vàng mang theo một vạn quân tiến thẳng tới Nguyên Thành.

Hắn vừa bước ra khỏi  phòng, Lục Phù liền mở  mắt có chút đăm chiêu, nàng nằm  trên giường thêm chút nữa mới ngồi dậy, mặc áo choàng bước ra khỏi phòng. Nhìn về phía chân trời mênh mông còn mờ mờ hơi sương, cả thế giới như đang chìm trong giấc mộng, sương sớm mang đến cảm giác  mát lạnh thật sảng khoái.

Ngay lúc này hắn đang trên đường đến Nguyên Thành, nàng chợt nghĩ về phụ thân trước kia. Mỗi lần có quân tình khẩn cấp, nếu nhận được  tin tốt sẽ thấy  phụ thân tươi cười, vui vẻ mấy ngày liền, nếu là tin xấu sẽ khiến phụ thân ăn không ngon, hận không thể lập tức dẫn binh đến biên quan đánh đuổi bọn giặc ngoại xâm.

Khi phụ thân còn sống, một người một ngựa  xông pha nơi chiến trường không tiếc máu xương  để bảo vệ người khác, nhưng còn bản thân mình thì sao?

Lục Phù ngồi trên bậc thang cười nhạt, một lúc sau khi trời dần dần sáng tỏ mới trở về  phòng viết một bức thư.

Khi Băng Nguyệt và Bôn Nguyện đến, nàng giao bức thư cho Băng Nguyệt  dặn dò ” Mang đến đưa tận tay  Di Nguyệt và Sở Nguyệt dặn  họ theo ý của ta mà làm!”

“Dạ”

Sau khi rửa mặt, chải đầu, nàng mang theo Bôn Nguyệt đi Hoa Mai Lâu, vừa xuống xe ngựa đã thấy chưởng quầy của Hoa Mai Lâu tươi cười ra đón ” Vương phi, Thất phu nhân nói có việc tìm người, hiện đang chờ ở hậu viện”

“Ta biết rồi!”

Vừa vào hậu viện, đã thấy Phù dung nở hoa khắp nơi , mùi hương thơm ngát tràn ngập trong không khí hoà lẫn vào sương mù, theo làn gió thổi nhè nhè vào mặt làm tinh thần sảng khoái. Bên cạnh dao trì có một bóng người đang đứng , một thân màu tím,  lưng thẳng như cây tùng cây bách, những sợi tóc bay bay trong gió nhìn rất thư thái.

“Thất nương”. Lục Phù cười, phất tay bảo Bôn Nguyệt lui xuống, còn mình vội vàng đi đến gần bóng hình  màu tím kia.

“Thân thể khá hơn chút không?”. Thất phu nhân quay đầu lại, vẻ mặt vốn lạnh lùng như được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, khi nhìn thấy Lục Phù lớp băng đó tan ra rất nhanh, bà có chút lo lắng.

Lục Phù do một tay bà dạy dỗ, nên đối với vị nương này nàng đặc biệt  kính trọng hơn các vị nương khác.

“Thật tốt lắm!” Lục Phù đến gần bên người bà. Hai dáng người màu tím, váy dài thướt tha  trong  nắng sớm tạo thành một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.

“Cùng nương ra ngoài dạo” Thất phu nhân thản nhiên nói rồi bước về phía trước, Lục Phù cũng xoay người đi  theo phía sau.

Ra khỏi Hoa Mai Lâu, hai bóng hình màu tím thong thả bước dọc theo bờ sông,vì  trời còn sớm nên hai bên sông rất ít người qua lại. Bên bờ sông có một hàng cây xum xuê, những chiếc lá lay động nhẹ trong nắng sớm như đang thở.

“Thù sắp báo xong, hiện tại chỉ còn Sở Vân, con muốn xử trí ông ta như thế nào?” Một lúc sau, Thất phu nhân bình tĩnh hỏi nàng.

Lục Phù đang đi bên cạnh bà thản nhiên cười, ngước mắt nhìn mặt hồ  tĩnh lặng như gương ở trước mặt, nàng khom người  nhặt một hòn đá nhỏ  ném ra xa.

“Tủm…”, hòn đá rơi xuống làm mặt hồ gợn sóng. Từng vòng tròn không ngừng trôi ra xa, cuối cùng trên mặt hồ chỉ còn lại những gợn sóng lăn tăn.

“Cảm thấy khó xử phải không?” Thất phu nhân nhìn gương mặt tươi cười của nàng, quay đầu về phía mặt hồ hỏi.

“Lúc ở trong cung con từng nghĩ , nếu có thể trở lại Sở gia sẽ quên hết thù hận, nhưng bây giờ con không bỏ xuống được. Đã nhiều lần thuyết phục mình hãy quên đi nhưng mỗi lần nhìn thấy lão Sở vương con vẫn không quên được hình ảnh ông ta  giết phụ thân. Thất nương, có phải con quá cố chấp  không?” Lục Phù ngẩng mặt lên nhìn bà, do dự hỏi.

“Con đã ghi sâu thù hận trong lòng nhiều năm ,  nhất thời không thể nói buông là buông được, có phải vì Sở vương nên muốn tha thứ cho ông ta bởi vì con sợ sau khi giết Sở Vân con sẽ trở thành kẻ thù của Sở Cảnh Mộc?”

Một lúc sau Lục Phù mới gật đầu, thở dài nói:” Thất nương, con thật ngốc phải không, rõ ràng biết hắn hấp dẫn con yêu hắn, rõ ràng biết hắn lợi dụng con nên mới buông con ra, nhưng con vẫn không thể buông tay…”

“Nha đầu ngốc”. Thất nương nắm lấy tay nàng , vỗ nhè nhẹ nói:” Cái gì gọi là không buông tay, chuyện tình cảm không phải dựa vào lý trí là có thể khống chế được. Lúc trước ta sợ con yêu thương Sở vương,  không ngờ muốn tránh cũng tránh không được…”

“Con cũng không muốn vậy!” Lục Phù nghiêm mặt, trong giọng nói đầy vẻ khó xử :” Có nhiều uẩn khuất giữa hai chúng con, Vân Uyển Phù, Tấn vương, và cả lời nói của hắn  trên vách núi….”

“Phù nhi, thành thật trả lời nương , Tấn vương đối với con có ý nghĩa gì?” Thất phu nhân  nghiêm túc hỏi.

Ánh mắt Lục Phù chợt lóe lên, im lặng bước về phía trước, từng bước từng bước hồi tưởng lại, từ trước đến nay nàng chưa hề giấu diếm Thất nương điều gì.

Có một tiếng thở dài trong không khí lạnh lùng của buổi sớm mai nghe như ai oán.

“Con cũng không biết”. Một lúc sau, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp mái, Lục Phù lắc đầu “Con thật không biết”.

Đó là lời thật lòng.

Thất phu nhân nhìn nàng thật lâu  không nói gì.

“Nữ nhi à, có nhiều chuyện không phải thông minh và bình tĩnh là có thể giải quyết được, con yêu Sở vương không phải lỗi của con, cũng như  chuyện con đối với Tấn vương có tình cảm cũng không sai. Cảm tình vốn  không thể phân đúng sai được”. Thất phu nhân nắm tay nàng tiếp tục đi dọc theo bờ sông,  bà chỉ tay vào một nhóm thiếu nữ đang giặt quần áo, thản nhiên cười nói :”Phù nhi, con nhìn những thiếu nữ kia  xem, buối sáng họ tươi cười làm việc, buổi tối lại mỉm cười đi vào giấc ngủ, thật sự rất hạnhh phúc. Dù cho con lựa chọn thế nào, Thất nương mong muốn con hạnh phúc, mấy năm nay con  đã vất vả  nhiều rồi”.

Trong giọng nói của Thất phu nhân ẩn chứa vẻ đau lòng, bà nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lục Phù khẽ mỉm cười. Mọi người trong  Tô gia  đều yêu thương Lục Phù, bà vuốt ve khuôn mặt mịn màng của nàng nói:” Con không chỉ có Sở gia, còn có Tô gia cùng Lưu gia nữa, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chúng ta đều hoan nghênh con trở về!”

“Thất nương…”

“Nha đầu ngốc”

“Có một số việc rất khó buông xuống”. Nét mặt của Lục Phù có chút ảm đạm. “Thất nương, không biết vì sao, con cảm thấy về sau chúng con nhất định sẽ phải chia ly!”

“Phu thê quan trọng nhất là phải tin tưởng nhau, con không tin hắn, hắn không tin con, chia ly là kết quả không thể tránh khỏi. Phù nhi, nếu con cảm thấy hắn có thể mang  hạnh phúc cho con thì phải cố gắng giữ gìn. Dù thế nào, nhìn thấy con hạnh phúc Thất nương sẽ rất vui mừng. Hạnh phúc của người còn sống quan trọng hơn của người chết, ta nghĩ phụ mẫu con ở dưới cửu tuyền cũng hi vọng nhìn thấy con hạnh phúc .  Họ không muốn nhìn thấy con  mang theo thù hận sống hết quãng đời còn lại”.

Giọng nói ấm áp  như có một dòng nước ấm rót vào lòng Lục Phù, nàng nở nụ cười, nhìn vào mắt Thất phu nhân ” Sáng nay, con ra lệnh cho  vận tải đường thủy của Dao Quang tạm thời ngừng hoạt động.   Tất cả  kênh rạch từ Lạnh Thành tới kinh thành sẽ ngừng lại cho đến khi có lệnh mới.  Con phái Di Nguyệt và Sở Nguyệt tới Lạnh Thành, đem tất cả thuyền bè lên bờ hết.”

Nhìn thấy nét mặt của Thất phu nhân  hiện lên vẻ khó hiểu, Lục Phù mở miệng nói:”Quân đội hoàng thành đang tiến về phía Bắc, sáng nay Vương gia  đã tranh thủ đem quân đến Nguyên Thành, nhưng trong hai ngày thời gian cấp bách quân đội của ca ca không thể tới kịp. Nếu Dao Quang ra lệnh tất cả thuyền bè ngừng hoạt động sẽ làm cho đại quân của hoàng thành bị cản trở trên đường, chờ quân đội của ca ca đến. Làm như vậy có thể tranh thủ thời gian  tới khi Vương gia hoàn toàn thu phục Hàn gia quân, quân đội hoàng thành sẽ mất cơ hội tốt vào kinh “.

Vận tải đường thủy từ Lạnh Thành đến kinh thành đều nằm trong tay  Dao Quang ,tất cả  thuyền bè  nghe theo chỉ thị của Dao Quang, đa số quân đội của Quang Vinh Vương và bốn Tướng Quân là những quân nhân đóng ở biên quan nên không có thuyền bè riêng của mình, chỉ có thể trông cậy vào những thuyền bè của thương đội để qua sông.  Đợi đến khi quân đội của hoàng thành vì muốn vào kinh thành phải nhờ thuyền của họ qua sông… khi họ phát hiện không còn một chiếc thuyền nào hoạt động, …..đến lúc đó đành phải đi đường bộ thì đã muộn mất rồi.

“Làm như vậy vì con  muốn giúp Sở vương?”

Lục Phù gật đầu cười khổ, nhíu mày  nói:” Hắn vì quốc gia có thể buông tay con, sao con lại không giúp hắn hoàn thành tâm nguyện ? Hơn nữa, phụ thân nhất định hi vọng bá tánh  có thể an cư lạc nghiệp. Nếu chiến loạn xảy ra không chỉ làm liên lụy Sở gia mà còn liên lụy ca ca nữa”

Thất phu nhân nhìn nàng cười, lắc đầu, sau đó nắm lấy tay nàng tiếp tục đi về phía trước. Một lát sau, giống như nhớ ra chuyện gì bà lên tiếng  :” Quên nói với con, hãy cố về nhà ăn một bữa cơm, chúng ta quyết định đi Giang Nam du ngoạn, có lẽ sau lễ mừng năm mới mới trở về”.

“Các nương đi lâu vậy?”

“Vì không yên tâm chuyện của con, nên đã lâu chúng ta không đi ra ngoài . Tô gia xảy ra chuyện gì con cũng có thể xử trí một cách gọn gàng. Chuyện của Dao Quang hãy giao lại cho Di Nguyệt và Sở Nguyệt, hai người  họ có thể giúp con giải quyết. Không lẽ con không thấy mệt sao?”

“Con! Tại sao ai cũng muốn bỏ đi”. Giọng nói của Lục Phù có chút hờn dỗi.

“Cũng không phải sinh ly tử biệt, Phù nhi, ta nhớ con vừa nói Sở vương sáng sớm hôm nay mới khởi hành, nhanh như vậy con đã nhớ hắn rồi? Con thật là không có tương lai mà !” Thất phu nhân trêu ghẹo nàng.

“Thất nương…”

Hoa trong gương, trăng trong nước

Chương 83 : Bứt phá.

Kinh thành vẫn bình yên, gió thu thổi  nhè nhẹ thật là yên tĩnh, trái lại Lạnh Thành đang lâm vào tình thế trời long đất lở.

Đúng như dự tính của Lục Phù, quân đội hoàng thành bị vây tại Lạnh Thành. Khi Sở Nguyệt và Di Nguyệt vừa đến Lạnh Thành lập tức triệu hồi tất cả người dưới tay Dao Quang , và ra lệnh thuyền bè chạy đến vùng phụ cận là  Nguyên Thành, quân hoàng thành bị ngăn cách bởi con sông rộng lớn, không thể qua bờ bên kia, nhìn thấy cả dòng sông và hai bên bờ vắng lặng không một bóng người chỉ biết lắc đầu thở dài.

Vì không có thuyền, tàu bè của quan gia không thể vận chuyển hết bốn mươi vạn binh mã và lương thảo, sau khi chờ đợi hai ngày, Đại tướng quân nhanh chóng quyết định dùng đường bộ, tuy nhiên  đã lãng phí rất nhiều thời gian, vừa đến Lạnh Thành bị đại quân của  Lưu Phong chặn lại, bọn họ bất đắc dĩ phải quay về sâu bên trong Lạnh Thành.

Bốn mươi vạn đại quân chống lại hai mươi vạn, dĩ nhiên quân đội của Hoàng gia  chiếm ưu thế hơn, hai bên giằng co khoảng nửa tháng đã tranh thủ thời gian tạo cơ hội cho Sở Cảnh Mộc thụ phục quân đội của Hàn gia.

Ba đội quân không ngừng vây hãm Lạnh Thành, không cần hành động gì chỉ việc làm cho lương thực trong thành bị cạn kiệt là có thể bình định cuộc chiến loạn lần này.

Phải mất hết một tháng mới dẹp yên cuộc lộn xộn.

Ánh chiều tà đỏ như máu, làm cho không khí trong kinh thành thêm nặng nề, tuy nhiên thoạt nhìn có vẻ yên tĩnh..

Ánh hoàng hôn mông lung phủ lên một toà phủ đệ huy hoàng , thứ ánh sáng nửa sáng nửa tối ấy  càng làm cho toà phủ đệ trở nên mờ ảo. Trời đã về chiều, cảnh vật thật trống trải thê lương.

Có một cỗ kiệu hoa lệ dừng lại trước phủ, theo sau là một đội thị vệ mặc áo màu  lam, khí thế sáng ngời, cỗ kiệu thật to lớn xa hoa được bốn người khiên chứng tỏ nhân vật ngồi bên trong có thân phận không tầm thường.

Khi kiệu dừng lại, một người nam nhân trung niên bước xuống, gương măt hài hòa, nhưng ánh mắt sắc bén lộ ra vẻ gian xảo.  Người này chính là thừa tướng đương triều Lí Tể.

Y bào màu xám bay bay trong gió, hai tay chấp sau lưng, ngước mắt nhìn lên tấm biển ghi rõ Quang Vinh vương phủ.

Hắn căn dặn  kiệu phu cùng thị vệ ở ngòai chờ đợi, sau đó bước lên bậc tam cấp vào vương phủ.

Thị vệ của  vương phủ thấy hắn tiến lên  hành lễ ” Tham kiến Tướng gia!”

“Đứng lên đi! Hãy dẫn ta đi gặp Vương gia!” Nhìn lướt qua họ, Lí Tể nhẹ giọng ra lệnh.

“Dạ” đám thị vệ đứng dậy dẫn Lí Tể vào phủ.

Lí tể dường như là khách quen của vương phủ, khi thấy hắn đi ngang qua,  đám thị nữ đều quỳ xuống thỉnh an, hắn cũng không có nói gì, chỉ gật đầu rồi tiếp tục  bước đi.

“Vương gia, Tướng gia đến rồi!”Tên thị vệ vừa vào cửa liền quỳ xuống  thông báo.

“Hãy mời Tướng gia vào”

Quang Vinh vương đang nhìn  chăm chú bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp treo trên vách .

Trong bức hoạ là cảnh hoàng hôn, mặt trời đã lặn xuống một nữa tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, đó là một sắc thái thật diễm lệ. Cảnh vật trong bức tranh mang lại một vẻ thoát tục bức phá cho Vương phủ vốn yên tĩnh lạnh lùng này.

Trong tranh có hàn mai đua nở đung đưa theo gió, khoe sắc thắm,  nổi bật trên nền trắng như tuyết của hoa mai là một dáng người một thân màu trắng, lộ ra nhan sắc thuần khiết giống như trời đất thuở ban đầu.

Dưới bóng cây, giai nhân tuyệt sắc đang mỉm cười, một vẻ tươi cười thật xinh đẹp,  sáng lạn nhưng không kém phần ấm áp, ý cười như phát ra từ tận đáy lòng, làm hàn mai xinh tươi thanh nhã cũng thất sắc xấu hổ ẩn mình đi.

Một đôi mắt đen long lanh mang theo vẻ tươi cười ấm áp, giống như có một dòng nước ấm áp chảy vào lòng người trong mùa đông giá rét.

Cái mũi xinh cao thẳng , hai cánh môi màu phấn hồng, thanh nhã như hoa mai mê người,  như đóa Phù dung khoe sắc.  Đó là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp động lòng người, một vẻ đẹp cuốn hút đầy ma lực.

Người trong bức hoạ là Lục Phù.

Sau khi Tấn vương bị thất bại, Quang Vinh Vương phụng mệnh xét nhà, ở tẩm phòng (phòng ngủ)  tìm thấy một bức tranh mỹ nhân. Người vẽ có thể lột tả sắc thái  của Lục Phù một cách xuất sắc, rất sống động giống như nàng đi vào bức hoạ.  Hắn âm thầm giữ lại nó không ai hay biết, vì thế bức họa từ tẩm phòng của Tấn vương đã chuyển sang thư phòng của hắn.

Gương mặt tươi cười này hấp dẫn ngươi phải không, Phượng Quân Chính? Quang Vinh vương thì thầm, hắn cùng Tấn vương hợp tác hại Lục Phù bị bắt nhốt trong cung vì hắn muốn mượn thế lực của Sở Vương tiêu diệt Tấn Vương.  Hắn vốn nghĩ chỉ cần Tấn vương bị thất bại thì Hoàng thành sẽ hoàn toàn nằm trong tay hắn, nhưng không ngờ lại bị Sở Cảnh Mộc đâm sau lưng.  Không chỉ một mình Tấn vương  mất đi tất cả mà thế lực của hắn cũng bị suy yếu rất nhiều.

Không biết từ đâu  xuất hiện một Phượng Quây Uý, một Hoàng tử thất sủng bị nhốt nơi lãnh cung, giấu tài nhiều năm, nhưng gần đây lại tham dự vào việc triều chính, đồng thời có sự tương trợ của Sở Cảnh Mộc, Phượng Quân Uý dường như có thể gọi gió hô mưa như diều gặp gió.

Vì đam mê sắc đẹp của Lục Phù, Tấn vương đã mất tất cả.

Nụ cười ấm áp của nữ tử này là ngòi nổ cho tất cả những chuyện xảy ra . Hắn vô cùng hối hận lúc trước đã hợp tác với Sở Cảnh Mộc. Hiện tại hắn mất đi khả năng khống chế triều đình.

Tất cả những chuyện không may của hắn đều do Sở Cảnh Mộc …và Tô Lục Phù gây ra.

Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Lục Phù nơi Phong ba đình, hắn vốn tưởng nàng có thể giúp hắn đạt thành tâm nguyện, nhưng không ngờ hắn bị hai người họ hại mất đi tất cả.

Phượng Quân Chính , ngươi tự cho một đời thông minh, cũng có lúc hồ đồ như vậy, Phương Quân Chính ngươi không biết ẩn dấu sau nụ cười ấm áp kia là một cõi lòng băng giá sao?

Chuyện buồn cười nhất chính là Tấn vương vẫn không biết bộ mặt thật của Lục Phù, Tấn vương đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, muốn chiếm lấy trái tim nàng.  Còn hắn, mặc dù biết rõ nàng có một trái tim băng giá nhưng cũng không thể khống chế  con tim mình.

Hắn từng nói qua, muốn chiếm lấy mỹ nhân trước tiên phải đoạt được thiên hạ.

Nhưng hiện tại, thiên hạ càng ngày càng xa tầm tay, thiên hạ mất thì làm sao có  được mỹ nhân?

Ánh mắt nhìn chằm chằm bức họa trên tường, đó là một ánh mắt si mê,  oán hận và phẫn nộ như đan vào nhau..

Khi Lí Tể bước vào thư phòng, đập vào mắt là cảnh tượng hắn chưa bao giờ gặp qua, đó là ánh mắt quyết liệt và cố chấp của Quang Vinh Vương đang say mê chăm chú nhìn về  bức hoạ trên vách.

Quang Vinh vương tuổi trẻ , thông minh , tuấn tú, lại thiện lương rộng lượng. Thêm vào đó hắn tinh thông ca từ thi phú, thật là một lang quân như ý trong mắt các tiểu thư con quan trong triều.  Sau khi trưởng thành, năm tháng vô tình đã tôi luyện làm cho tâm hồn mềm mại của hắn trở nên chai sạn như sỏi đá. Từ khi bị dính vào hai đóa Phù dung của kinh thành, lại gặp rắc rối với Sở Cảnh Mộc, thì sự mềm mại của hắn càng không thể vãn hồi.

Lí Tể cảm thấy thái độ cố chấp của hắn thật xa lạ, làm cả người lạnh run.

Ánh hoàng hôn tràn vào trong thư phòng, vì nến chưa được thắp lên, làm cho cảnh vật trước mắt trở nên mông lung và cô tịch.

“Vương gia” Lí Tể hô một tiếng, khom người hành lễ.

Quang Vinh vương không quay đầu lại, cũng không có nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức họa, mỹ nhân trong ánh chiều tà càng xinh đẹp động lòng người. Thư phòng thật yên tĩnh đến nỗi làm cho lòng Lí Tể cảm thấy bồn chồn bất an.

Một lúc lâu sau..

“Thừa tướng, ngươi thấy bức tranh mỹ nhân  này  đẹp không?”

Lí Tể sửng sốt, chưa kịp phản ứng, bây giờ đã bước vào đầu mùa thu nhưng tại sao vẫn cảm thấy lạnh, người trong bức hoạ hắn không thể nào quên, ai cũng không thể quên được phong thái của Lục Phù  khi nàng cùng Sở Cảnh Mộc chậm rãi bước vào yến hội.

Chuyện cũ của nàng thiên hạ đều biết, chuyện đóa Phù dung của kinh thành an ủi người dân gặp nạn ở thành An dương, nàng cũng là người bị tình nghi trong vụ Phù dung huyết án, nơi Phượng Thiên hoàng triều này, nàng đã trở thành một nhân vật truyền kì, mọi người đều nghe tiếng.  Đợt cung biến vừa rồi phần lớn là do nàng gây nên, một nữ nhân có thể gây ảnh hưởng lớn đến ba người Vương gia quyền khuynh thiên hạ,  phút chốc có thể phá vỡ tâm huyết của họ đã gầy dựng trong mười mấy năm qua.

“Thừa tướng tại sao lại không nói gì, có phải giọng nói của Bổn vương quá nhỏ chăng?” Dáng người cao lớn không xê dịch, làm cho Lí Tể cảm thấy giống như có từng cơn gió lạnh toát ra từ người hắn lan toả trong không khí.

“Dĩ nhiên rất đẹp” đóa Phù dung nổi danh ở kinh thành như thế nào lại không đẹp!

“Thế à? Ngay cả thừa tướng cũng cảm thấy đẹp sao? Ngươi có thấy nàng giống một kẻ gây tai họa?” Lại là một câu hỏi không đâu vào đâu.

Nét mặt của Quang Vinh vương trở nên thâm trầm, làm người ta không thể đoán hắn đang nghĩ gì.

Lí Tể trầm mặc không biết phải trả lời như thế nào mới phải, nàng là kẻ gây tai họa ư? Sợ rằng  người trong thiên hạ không nghĩ vậy.

Hắn có thể cảm nhận được ánh hoàng hôn đang chiếu vào bức tranh nữ tử trên vách khiến người ta càng nhìn kỹ càng phát hiện một sức hấp dẫn mê hoặc toát ra từ người nàng giống như hút hồn người đối diện.

“Vương gia, hiện tại không phải lúc thích hợp để thảo luận về Sở vương phi, chuyện Hoàng gia quân đã bi đánh bại ở Lạnh Thành người biết chưa?” Lí Tể nhíu mày, hắn bắt đầu phò trợ Quang Vinh vương từ khi Quang Vinh vương hơn mười tuổi, đến nay đã được mười mấy năm, hắn bỏ ra không ít tâm huyết trên người Quang Vinh vương, ở triều đình tranh quyền đoạt lợi này hắn không thể nhắm mắt làm ngơ, bởi vì trong triều đình từ trước đến nay  tân thần có thế hơn cựu thần, một khi Tứ hoàng tử lên ngôi, Quang Vinh vương  nhất định khó có thể sống yên thân.

“Nhìn thấy chuyện của Tấn vương cùng những việc xảy  ngươi vẫn chưa rút ra bài học sao?”  Quang Vinh vưong cau mày, ánh mắt trở nên hung ác, nham hiểm:” Hoàng gia quân không quen thuộc tình hình lại không nghe lệnh của Bổn vương, tự ý vào kinh thành, hừ!”

“Vương gia, tại sao ngài có thể bình tĩnh như vậy ? Bốn vị Tướng quân  làm thế cũng vì muốn giúp ngài”. Nghe được trong giọng nói của  Quang Vinh vương  có ý buông xuôi , hai mắt của Lí Tể như muốn bốc hỏa. Đã đi đến bước này lại muốn buông xuôi, làm như vậy không phải lãng phí mười mấy năm tâm huyết sao?

Trong trân đoạt vị khốc liệt này, kết quả nhất định chỉ có thắng chứ không thể thua, một khi Tứ hoàng tử thuận lợi ngồi lên vương vị, bọn họ chỉ còn một con đường chết.

Làm sao có thể buông xuôi được?

Làm sao có thể buông xuôi?

“Ngu ngốc”, Quang Vinh vương hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt âm trầm ủ dột, ánh mắt  nhìn về phía bức tranh trên vách lộ ra một tia hủy diệt, đầy chết chóc.

“Thừa tướng, ngươi không biết sự xinh đẹp của  Sở vương phi  có thể hủy diệt người khác à?”

“Vương gia”. Lí Tể quát lên một tiếng, sắc mặt đỏ ửng vì nổi giận và kích động.”Chuyện ngài nên làm lúc này là nghĩ ra biện pháp để đoạt lại quyền thế, nghĩ ra biện phái lấy lại mặt mũi thì ngày sau mới có thể ngồi lên ngai vàng, chứ không phải nghĩ về Sở vuơng phi.  Không lẽ ngài muốn nối gót Tấn Vương?”

Đôi mày rậm của Quang Vinh vương nhíu chặt lại, ánh mắt hiện ra ngọn lửa, trên mặt hắn, chung quanh hắn dường như cũng có ngọn lửa đang nhảy múa. Lí Tể mặc dù đang tức giận cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng giả vờ làm như không sợ nhìn hắn như cũ.

Ánh mắt của hai người giao nhau , làm cho không khí trong lúc nhất thời trở nên căng thẳng.

“Quân đội hoàng thành đã bị thất bại, ngươi nghĩ hai chúng ta còn có năng lực xoay chuyển tình thế  sao?”

“Tại sao lại không được? Tuy bên ngoài có vẻ Sở gia quân đã nắm Hàn gia quân và Hoàng gia quân trong tay, nhưng dù sao hai đội quân này cũng không phải quân đội do hắn huấn luyện ra nên sự trung thành nhất định không cao, họ có thể làm phản bất kì lúc nào, Sở Cảnh Mộc muốn thu phục quân đội của người khác phải mất một  thời gian rất lâu. Vương gia, trước mắt thứ chúng ta thiếu chính là ngân lượng, chỉ cần tìm những người giàu có trong thiên hạ rồi tịch thu hết tài sản của họ là có thể bổ sung lương thảo, không phải sao? Trong kinh thành không ít người giàu có, chỉ cần tìm được Dao Quang phu nhân, một nữ nhân mà sự giàu có sánh ngang với một quốc gia là được”.

“Dao Quang phu nhân là ai? Nàng ta giống như một con rồng thấy đầu không thấy đuôi, ngươi cho rằng Dao Quang phu nhân có thể dễ dàng tìm như vậy ? Đã từng có ai thấy dung mạo của nàng chưa?”

Quang Vinh vương lạnh lùng trào phúng cười hắn. Danh tiếng của Dao Quang  ai mà không biết, nhưng  mấy ai có thể gặp nàng?

“Ngươi muốn tìm Dao Quang phu nhân, ngươi cho rằng Sở Cảnh Mộc không nghĩ đến chuyện tìm nàng ta? Người của ngươi có thể nhanh hơn người của hắn ? Một kẻ giấu tài mười mấy năm như Sở Cảnh Mộc, ngay cả ta cùng Tấn vương cũng đều tra không ra, ngươi cảm thấy ngươi có thể đấu lại hắn? Trước kia ta cùng Tấn vương đều cho rằng hắn chỉ là một Vương gia đứng ngoài cuộc trong cuộc chiến giành vương vị, bây giờ được Tứ hoàng tử chống lưng, ngươi nghĩ trong triều còn có người đấu lại hắn?”

“Vương gia, không lẽ người cam lòng rút lui?Đã cố gắng nhiều năm, bây giờ lại  nhượng bộ hắn?”

Hai vị Vương gia cùng Thái tử phân tranh mười mấy năm, kết quả phần thắng thuộc về Tứ hoàng tử. Tứ hoàng từ không cần mất chút sức lực nào cũng thắng lợi. Hắn không tin Quang Vinh vương có thể cam lòng.

Khóe môi hiện ra nụ cười lạnh như băng, Quang Vinh vương lạnh lùng quay đầu nhìn Lí Tể, sau đó đôi mắt sâu thẳm lại nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt đẹp đang mỉm cười trong bức hoạ, hừ lạnh ” Ta sẽ cam lòng sao?”

Sở Cảnh Mộc,  ngươi hủy đi tất cả của ta, hãy chờ xem ta hủy của  ngươi như thế nào!

Khi Lí Tể rời Vương phủ trời đã về chiều, thư phòng vẫn không có một chút ánh sáng, bỗng nhiên một người mặc áo đen nhẹ nhàng tiến vào, khi nhìn thấy hắn, Quang Vinh vương đang đứng bất động chợt hồi tỉnh.

“Vương gia,chờ thêm một tháng, chúng ta có thể ra thành.” Hắn thốt ra một câu  lạnh lẽo, làm cho bốn phía trong gian phòng như ngưng kết thành băng.

“Tốt lắm”. Quang Vinh vương cười hai tiếng, sau đó đứng dậy, đến gần bức họa chăm chú nhìn, một lúc sau hắn cầm lấy thanh bảo kiếm gần đó, những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên thanh kiếm để cảm nhận sự tinh xảo của nó.  Bỗng nhiên hắn rút kiếm khỏi vỏ, mũi nhọn lạnh lẽo hiện ra.  Ánh sáng từ thanh kiếm chiếu vào mặt hắn có thể nhìn thấy con ngươi lãnh mị  lóe lên trong gian phòng mờ ảo.. Con ngươi sâu thẳm, tối đen, như dã thú nhìn chằm chằm con mồi, sâu kín phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Mũi kiếm chém loạn xạ vào bức hoạ, trong phút chốc, bức hoạ trên vách đã không còn nguyên vẹn, chỉ thấy những mảnh giấy bay bay như tuyết rơi trong mùa đông giá rét.

Cỗ kiệu hoa lệ trước cửa vẫn chưa rời khỏi, sắc mặt của Lí Tể  không tốt lắm,  từ trong Vương phủ bước ra, mặt hiện rõ sự giận dữ. Các thị vệ gác cửa nhìn thấy bộ dạng của hắn ai nấy đều cúi đầu không dám hé răng.

Trời đã về chiều phía trước vương phủ là một mảnh lạnh lùng giống như không có sự sống. Nhìn thấy hắm chậm rãi bước ra, một người có dáng vẻ văn sĩ tiến lên  gọi: “Tướng gia”, nhìn thấy sắc mặt  hắn không tốt biết đã xảy ra chuyện “Vương gia nói thế nào?”

Hừ thật to, Lí Tể quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn tấm biển vàng óng ánh có khắc bốn chữ Quang Vinh vương phủ, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận “Đúng là phế vật! Chỉ vì một nữ nhân mà trở nên dây dưa không dứt khoát, Quang Vinh vương thắng hay thua đều đã rõ”.

Gã văn sĩ sợ hãi  ” Nói như vậy tâm huyết  nhiều năm của chúng ta đã lãng phí rồi sao?”

Lí Tể không nói gì, chỉ thở dài thật sâu, một lúc sau mới lên tiếng :” Quang Vinh vương biết rõ mình không thể đấu lại Tứ hoàng tử nên muốn rút lui, nhưng dường như hắn đối với Sở Cảnh Mộc vẫn còn có toan tính khác”

“Cũng khó trách, vì một nữ nhân mà ba vị Vương gia đều bày mưu tính kế, Sở vương vì có nước cờ cao thâm nên thắng cuộc. Vì vậy Quang nhất định Vinh vương hận Sở vương thấu xương”. Văn sĩ cũng cau mày nhận xét.

“Đó không phải chuyện của chúng ta, chuyện chúng ta nên  làm chính là bảo vệ lợi ích của gia đình mình, nếu không sợ rằng khi Tứ hoàng tử đăng cơ, chúng ta còn có chổ đứng trong  triều đình  sao?”

“Ý của tướng gia là muốn quy phục Tứ hoàng tử?”

Nhớ tới  Phượng Quân Úy mình đã gặp qua vài lần, sống lưng Lí Tể   cảm thấy lạnh giá, vị Hoàng tử kia quá âm trầm, con ngươi sâu thẳm toát lên vẻ ma quỷ tà mị.

“Chuyện tìm Dao Quang phu nhân tiến hành tới đâu rồi?”

“Vẫn chưa có đầu mối, trong kinh có thể cùng Dao Quang tiếp xúc, chỉ có Tô gia….À không, Sở vương phi, bởi vì trên thương trường  hai nàng là kẻ địch”

“Hãy dốc hết toàn lực tìm kiếm nàng ta!”

“Dạ”.

Spoil: mấy chap tới rất cảm động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: