Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Nhân Sinh Tái Kiến

          "Ngươi cũng nên quay về rồi!" Phù Sinh hóa thành thanh châu, nhanh chóng rời khỏi trí óc Kỳ Vẫn, nhập vào trong lòng bàn tay Tiểu Duy, phát tán ánh sáng ấm áp nhàn nhạt xoay quanh người nàng.

Mạnh Kỳ Vẫn tiếp tục ôm Tiểu Duy trong lòng, giữ nguyên tư thế như trước không hề nhúc nhích, sợ nàng cảm thấy khó chịu. Một điểm sáng trắng ngà chiếu vào thân thể Tiểu Duy tựa như đang di chuyển một tầng lụa bạc hết sức thanh lệ thoát tục, lúc ẩn lúc hiện như thần tiên, làm hắn nhất thời có chút bàng hoàng. "Ta còn có thể gặp lại nàng không?"

Đối với Tiểu Duy, Mạnh Kỳ Vẫn tâm tư có chút phức tạp, nàng là nữ nhi mình yêu kiếp trước, mặc dù kiếp này hắn không còn ấn tượng nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự cố chấp mà Tiểu Duy đối với kiếp trước của mình. Cái loại ái tình sinh tử có nhau, không rời không bỏ này, giống như chén rượu ngon hương nồng tinh khiết, say đắm lòng người. Nữ tữ si tình đang ở trong lòng này thoạt nhìn kiên cường, kỳ thực lại vô cùng yếu đuối, khiến hắn tâm sinh thương tiếc, lại cũng giống như thuốc phiện, lòng khó mà buông.

"Rồi sẽ có một ngày gặp lại. Ngươi và ta vốn là một thể, không có khác biệt." Bên tai Kỳ Vẫn truyền đến thanh âm băng lãnh thản nhiên của Phù Sinh, "Lần này bản tôn nguyên khí đại thương, sợ là sẽ sa vào giấc ngủ say. Thay ta chăm sóc tốt cho nàng, đừng để nàng chịu thêm thương tổn nào nữa."

"Nhưng mà..." Mạnh Kỳ Vẫn còn đang muốn dò hỏi thêm, lại thấy trước mắt hoa mờ, quanh thân sương mù bao phủ, hóa thành hư vô, mà người nằm trong lòng cũng không còn dấu vết. Hắn vô cùng lo lắng, bất chấp mọi thứ, trong bóng đêm lớn tiếng la lên tên Tiểu Duy. Đột nhiên nháy mắt trời sụp đổ đất chôn vùi, dưới chân mất đi trọng tâm, rơi vào vực sâu vạn trượng, "Tiểu Duy...!"

...

Bầu trời đen tối xé nát mọi u sầu, vạn vật vắng lặng không một tiếng động. Sau một lúc lâu, màn đêm truyền đến tiếng thở dài cô đơn đến tận cùng, "Một chữ tình này, làm sao qua được."

...

"Nhị hoàng tử... Ngài cuối cùng đã tỉnh rồi! Thái y! Mau truyền thái y!"

Mạnh Kỳ Vẫn cảm nhận được phía trước ánh lên một màn sáng nhàn nhạt, bên tai kèm theo âm thanh huyên náo nhốn nháo. Hắn chậm rãi mở hai mắt, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường sơn đỏ chạm khắc hoa văn, hương khói lượn lờ từng đợt cuộn lấy màn vải xanh, bao phủ trọn cả gian phòng, "Đây là đâu?"

"Điện hạ! Đây là Thục cung mà! Ngài làm sao vậy! Ngài ngất suốt ba ngày rồi!" Tiểu Đông Tử vội vàng tiến lên đỡ Mạnh Kỳ Vẫn, cẩn thận hầu hạ.

Mạnh Kỳ Vẫn thấy trước mắt bày biện trang trí quen thuộc, trong lòng nhất thời mất mác, giống như vừa mơ một giấc mộng, tỉnh lại một cái thì không còn gì lưu lại nữa."Còn có thể gặp lại không?" Cố chống đỡ cơ thể hư nhược, hắn một phen đẩy ra Tiểu Đông Tử đang chuẩn bị khuyên can, bước chân loạng choạng chậm rãi đi ra bên ngoài.

Gió bắc lành lạnh thổi phất qua mặt hắn, một luồng hương khí không tránh được đập tới trước mặt, từng đợt hương thơm thanh nhã tươi mát, nhất thời khiến người ta cảm thấy thanh thản thoải mái. Ánh vào tầm mắt là trăm ngàn đóa hoa mai nở rộ đón gió, diễm lệ thanh tú. Hoa mai từng đóa theo gió phiêu diêu, bay lên giữa không trung rồi lại vi vu hạ xuống. Kỳ Vẫn vươn tay, nhìn chăm chú cánh hoa bay xuống lòng bàn, thì thào tự nói, "Ta nguyện hứa cả tam sinh, đổi lấy nàng kiếp này ngoái đầu nhìn lại..."

-------*-------

Tại một nơi khác, ánh nến trong phòng lập lòe, thỉnh thoảng bùng lên một đóa hoa lửa, một làn khói đen theo sau uốn lượn lên trên, ảm đạm lặng lẽ. Mạnh Kỳ Hữu vẻ mặt lo âu, lặng lẽ săn sóc Tiểu Duy vẫn đang mê man bất tỉnh trên giường.

Ngày đó, Mạnh Kỳ Hữu đang chuẩn bị hộ tống Mã Phức Nhã tới Bắc Hán, lại bất ngờ biết được tin tức Tiểu Duy bị thương, liền vội vàng bỏ lại Mã Phức Nhã, ngày đêm hành trình chạy đến bên cạnh Tiểu Duy. Nghe tâm phúc hồi báo, phát hiện Tiểu Duy ở khu rừng hoang vu gần Nghiệp thành, bên cạnh cũng không còn ai khác. Thời điểm tìm được, nàng cũng đã hôn mê bất tỉnh. Nhiều ngày nay hắn không ngủ không nghỉ, không để ý chuyện gì khác, trông nom bên người nàng, hy vọng nàng sớm ngày tỉnh lại.

"Đại nhân..." Tiểu Duy cố sức mở to mắt, loáng thoáng nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quanh quẩn ở bên, trí óc mơ mơ màng màng, cũng không nghĩ nhiều, một bàn tay chủ động duỗi về phía cạnh giường.

"Ta ở đây! Có chỗ nào không thoải mái? Có thấy đói hay không?" Mạnh Kỳ Hữu nắm chặt tay Tiểu Duy, kích động đỡ nàng tựa đầu vào gối, vẻ mặt quan tâm hỏi.

Đến khi Tiểu Duy nhìn rõ, phát hiện người bên cạnh là Mạnh Kỳ Hữu liền theo bản năng rút tay mình ra. Nhất thời cảm thấy có chút thất lễ, liền mỉm cười xin lỗi, "Tiểu Duy thụ thương, đa tạ điện hạ cứu giúp. Xin hỏi điện hạ, Tiểu Duy hôn mê đã bao lâu?"

Thấy lòng bàn tay trống không, Mạnh Kỳ Hữu khóe mắt hiện lên một thoáng không cam lòng, nắm chặt nắm tay, sắc mặt bình tĩnh dịu dàng nói, "Nàng hôn mê ba ngày ba đêm, thầy thuốc nói nàng là thể hư khí nhược, động đến tâm mạch nên mới ngất đi. Lần sau không được một mình chạy loạn khắp nơi, xảy ra chuyện sẽ làm người khác lo lắng."

Tiểu Duy nhìn sắc mặt hắn tiều tụy, có chút lo lắng, "Điện hạ vẫn là nên sớm nghỉ ngơi một chút đi! Tiểu Duy vô sự, có Thanh Y các tỷ muội chú ý là được rồi!"

Nhớ đến sự việc bị trì hoãn mấy ngày nay, Mạnh Kỳ Hữu gật đầu, cẩn thận đắp chăn cho nàng, tỉ mỉ dặn dò, "Nàng vừa mới tỉnh, vẫn nên ăn một chút gì rồi hẵng nghỉ ngơi. Sau ta sẽ phân phó Thanh Y, nhớ rõ uống thuốc đúng giờ!"

Tiểu Duy gật gật đầu, chờ Kỳ Hữu rời đi, cửa phòng đóng lại mới than nhẹ một tiếng... Đối diện ánh nến, nàng cúi đầu suy nghĩ hồi lâu. Lần này bị thương làm cho nàng kinh nghiệm sâu sắc. Tuy rằng bây giờ không có manh mối rõ ràng nhưng đã hoàn toàn thay đổi tâm tính bàng quan không biết sợ trước kia của nàng. Nàng quá coi thường thế giới này, nhân gian nhỏ bé lại có thể ngọa hổ tàng long, thủ đoạn cao như thế, thiếu chút nữa khiến nàng không thể trở mình.

"Ngày đó linh lực phản phệ, hẳn là đại nhân ra tay tương cứu." Tiểu Duy mở lòng bàn tay ra, chăm chú nhìn thanh châu lóe ra luồng sáng nhạt, ánh sáng nhu hòa ngưng đọng, đoán được Phù Sinh đã phải trả giá tương đối lớn mới cứu được mình."Tiểu Duy không bao giờ tùy tiện để chính mình lâm vào cảnh hiểm nữa, cũng sẽ không tiếp tục xem nhẹ con người thế tục. Để sớm ngày gặp lại đại nhân, trước tiên phải bố trí một cái bẫy ngầm, đã đến lúc động tay động chân một chút rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top