Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Phù Sinh Nhược Mộng

          Bên trong ngự hoa viên xuân khí ngập tràn, lòng người dễ chịu, vạn hoa hé nở múa điệu vũ khuynh thành. Tiếng tiêu lượn vòng từng đợt uyển chuyển, quả thực như từ ngọc tiên nguyệt cung mà ra...

Nữ tử thân khoác áo ngoài lam nhạt sáng rỡ, choàng lên lớp sa mỏng màu trắng bên trong, thanh nhã xuất trần. Dải lụa trắng thắt lại mái tóc đen dày, giữ lại một làn tóc mảnh mai trước ngực, búi tóc cắm nghiêng một cây trâm ngọc rung rinh, trĩu xuống chuỗi ngọc trai tinh tế, cả người tựa như băng tuyết trong suốt óng ánh, làn da trắng sáng, chưa thoa phấn vẽ mày, lại đã như hoa sen mới nở. Lẻ loi một mình, tĩnh tọa trong đình, xuy tiêu tấu khúc, chẳng khác nào dáng dấp của thần tiên.

Tiêu thanh kia từng âm du dương ngắn ngủi, lúc cao lúc thấp, từng âm tiết rõ ràng dễ nghe, như suối nguồn vẩy nước, bách thảo tranh diễm, kèm theo tiếng chim líu lo hòa trộn khó phân, trăm chim quây quần, đã thật lâu không chịu rời đi. Âm tiết thấp đến cực điểm, ngẫu nhiên như châu ngọc nhấp nhô, tiếp đó từ từ tăng lên nhiều âm khúc. Như có lại như không, tiêu âm dần dần thấp đến tận cùng đỉnh điểm, ảm đạm như sương mù dày đặc vây quanh, ẩn sâu một nỗi niềm thê lương không biết làm sao giải tỏa. Có câu: "Xuân tàn hoa lạc, chỉ còn nghe tiếng mưa âm ỉ, mưa phùn liên miên, cuối cùng mọi âm thanh đều trở thành tĩnh mịch."

Tiểu Duy buông ngọc tiêu, hời hợt ẩm một chén chè xanh, thần tình lãnh đạm, "Ngươi muốn hỏi cái gì, nói thẳng là được!"

Như Yên vẻ mặt khó nhịn, muốn nói lại thôi, hồi lâu mới mở miệng hỏi, "Chúng ta tiến cung đã có hơn một tháng, cô nương mượn cớ thân nhiễm bệnh nặng, tránh gặp các lộ nhân mã trong cung, so với ước định ban đầu có hơi khác biệt đi!"

Tiểu Duy hai mắt mang theo hàn ý, khóe miệng nổi lên một mạt tươi cười, như khói hoa mờ ảo hư vô, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy, "Sau đó?"

"Sau khi Mã Phức Nhã tiến cung, thủ đoạn tằng tằng xuất ra lúc nào không rõ, lợi dụng việc hành y cứu người, mua chuộc lòng người khắp nơi. So với cô nương, không phải quá mức thờ ơ rồi sao!" Như Yên thoại như liên thanh, tưởng như muốn đem hết bức bí cả tháng qua nói ra tất cả.

"Ha ha ha..." Tiểu Duy đôi mắt hạnh đào hiện lên ánh bạc, chân mày nhếch lên một vòng cung sâu hiểm khó dò, bàn tay mềm mại vung hướng xa xa, "Ngươi xem, một lát sau kịch hay lập tức lên đài !"

Như Yên phóng mắt nhìn lại, thấy từ xa, một nhóm tú nữ tốp năm tốp ba hướng về phía này, có chút kinh ngạc.

...

"Ban nãy là ngươi thổi tiêu?" Đỗ Hoàn thần sắc ngạo mạn, mắt thấy Tiểu Duy dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, bất giác sinh ghen tỵ, có tâm loại bỏ.

Tiểu Duy không lên tiếng trả lời, dường như Đỗ Hoàn không hề tồn tại, mí mắt cũng không nâng, vẫn như cũ phẩm trà ngắm hoa, rất nhàn nhã.

Nhìn các tú nữ khác nhao nhao thì thầm, Đỗ Hoàn nhất thời không nén được giận, trị không được một Phan Ngọc, đã làm nàng mất hết mặt mũi, lần này lại thêm cái hạng vô danh dám khiêu khích mình, buồn cười! Phẫn nộ tiến lên, "Tiện tì ở đâu ra, nhìn thấy tú nữ chúng ta còn không hành lễ!"

"Làm càn!" Như Yên bước lên ngăn trở, "Tiểu thư nhà ta, cùng là xuất thân tú nữ, hơn nữa gia thế hiển hách, dựa vào cái gì hành lễ với các ngươi!"

"Tú nữ? Ta thế nào lại không... Ngươi, ngươi là Cố Duy Nhất!" Đỗ Hoàn vốn muốn tranh cãi, đột nhiên trong óc nhớ lại cái gì, lập tức phản ứng, nhìn về phía Tiểu Duy có chút giật mình.

Tiểu Duy quay đầu lại cười, diện mạo khuynh quốc khuynh thành kia, nhất thời trường giang hoàng hà vô sắc, nhật nguyệt vô quang, khiến cho người gặp rồi suốt đời khó quên."Các vị tỷ muội hữu lễ, Tiểu Duy bệnh lâu khó chữa, hôm nay mới ra Bích Tuyên điện này, các vị có lòng nhớ đến, Tiểu Duy vô cùng cảm kích!"

Đỗ Hoàn ban đầu không muốn gây nên xung đột, nhưng thấy Tiểu Duy dung nhan tuyệt mỹ, gia thế lại hơn mình một bậc, trước đã bị Phan Ngọc khiêu lên hận ý, sau lại lần nữa máu dồn lên não, sao có thể dễ dàng nhượng cho mấy tiện nhân này hết lần này đến lần khác trèo lên đầu, cướp đi vị trí thái tử phi thuộc về mình!

"Cố tỷ tỷ, ngọc tiêu này thật là khác thường!"

Đỗ Hoàn mắt thấy Tiểu Duy đối với vật trên bàn đặc biệt xem trọng, vươn tay cầm lấy, còn chưa chạm đến ngọc tiêu, liền bị một cỗ cự lực lật ngửa sang một bên, không kịp kêu đau, gặp Tiểu Duy tay cầm ngọc tiêu, thần sắc lạnh như băng nhìn nàng, trong mắt toàn là sát ý sôi trào.

"Đây không phải thứ muội muội có thể động vào đâu!"

Đỗ Hoàn được một tú nữ khác đỡ dậy, bất chấp khuyên can, vọt tới trước mặt Tiểu Duy, chìa tay định cho một bạt tai. Mắt thấy đã gần đánh đến mặt, Tiểu Duy thần sắc lại không đổi, ngầm vận khởi yêu lực, chuẩn bị cho nha đầu điêu ngoa này một bài học, thầm nghĩ : "Ngọc tiêu của đại nhân, ngươi cũng xứng chạm vào?!"' Có thể thấy lần này nàng động chân hỏa rồi!

"Các ngươi ai dám động đến nàng!" Thời khắc then chốt, dáng người cao lớn mạnh mẽ vọt ra, đem Tiểu Duy gắt gao túm vào lòng, toàn thân tỏa ra khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người, lạnh lùng quát lớn!

Tiểu Duy lúc đó còn đang chú ý Đỗ Hoàn, vẫn chưa kịp nhìn rõ, đã bị một nam tử xa lạ ôm trọn, khác thường chính là, Tiểu Duy không hề tức giận, nàng cảm nhận được rõ trên người nam tử kia tỏa ra khí tức dương cương. Thời điểm nàng tựa vào trong lòng hắn, thân thể của nàng ấm áp, tâm cũng ấm áp, nàng cô đơn băng lãnh đã lâu lắm rồi, thật khó mà quên cảm giác ấy, chỉ có thể là...

Tiểu Duy ngẩng đầu nhìn lại, nam tử nhãn thần đen nhánh thâm sâu, phảng phất diệu thạch óng ánh, kín đáo ẩn chứa một mảnh thâm tình, khóe môi mang theo âu yếm thật sâu, mềm đi mọi đường nét đanh thép cứng rắn ban đầu, dịu dàng đến mức tựa hồ có thể bao dung nàng đến hết thảy, làm cho nàng không kìm được chìm đắm vào trong.

"Đại nhân!" Đó là ấm áp nàng ngàn năm khao khát! Lòng bàn tay nóng rực, khuôn mặt quen thuộc, còn có ký ức đến chết không quên! Trong lúc nhất thời nội tâm động mạnh, trong ngực khí huyết sôi trào, cố nén trụ cơn ho, Tiểu Duy khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt nam tử, xúc giác lạnh lẽo nhắc nhở chính mình, đây không phải là mộng! Nàng kích động vạn phần, đang muốn thổ lộ hết tâm sự trong lòng, đầu não đột nhiên một trận choáng ngợp, trước mắt chỉ còn một mảng tối đen, thân thể vô lực bụng đau quặn thắt, mất đi tri giác...

"Tiểu Duy... Tiểu Duy... " Mạnh Kỳ Vẫn ôm chặt thân người trong lòng, đó là nữ tử khiến hắn ngày đêm ám ảnh, là người trong lòng hứa hạ tam sinh! Cho dù hắn đã quên tiền kiếp, nhưng ngay tại một khác nhìn thấy nàng, tâm của hắn lại lần nữa không bỏ nàng xuống được. Chấp niệm đã xâm nhập cốt tủy kia, thời khắc nào cũng nói với hắn, bản thân vốn là yêu nàng, đau nàng, bảo hộ nàng trọn đời trọn kiếp!

Nếu không phải đúng dịp hôm nay ra ngoài cho khuây khỏa, bên tai vô tình nghe thấy tiếng tiêu quan thuộc kia, tìm tới ngự hoa viên, Mạnh Kỳ Vẫn thế nào cũng không dám tin, nữ tử mình mong nhớ ngày đêm, lại có thể xuất hiện ngay bên cạnh hắn! Mắt thấy có người thương tổn Tiểu Duy, hắn sao có thể cho phép! Nhị hoàng tử luôn không để ý mọi sự, lần đầu tiên cường thế như vậy, đứng ra bảo vệ người mình yêu thương.

Mạnh Kỳ Vẫn bế Tiểu Duy lên, không để ý đến ai, lập tức phân phó Tiểu Đông Tử truyền triệu thái y, ẵm lấy Tiểu Duy nhanh chóng rời đi.

Chúng nhân bị gạt bỏ sang bên, nhất thời không nghĩ được gì, đưa mắt nhìn nhau. Đỗ Hoàn một phen đẩy ra tú nữ đang ngăn trở, kinh ngạc kêu lên, "Đó là Nhị hoàng tử? Lừa người sao!"

...

Sâu trong bóng râm, một đôi mắt u oán, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Mạnh Kỳ Vẫn bỏ đi. Hắn siết chặt lòng bàn tay, máu theo khe hở chảy ra, không biết đến đau đớn, khí tức bốn phía âm trầm, trong lòng tràn ngập căm hận.

Từ lúc biết Tiểu Duy tung tích không rõ, Mạnh Kỳ Hữu đã bắt đầu hoài nghi nàng nấp trong cung, tú nữ thần bí mãi không hiện thân, Cố Duy Nhất. Hôm nay vừa nghe tiếng tiêu kia, làm sao không nhận ra nàng! Đang chuẩn bị tiến lên vì Tiểu Duy giải vây, không ngờ lại chứng kiến một màn hắn không muốn nhìn thấy nhất.

"Cuối cùng vẫn để cho các ngươi gặp lại nhau!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top