Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Dục Niệm Ngủ Say

          "Khạc!" Một tiếng thổ huyết giòn vang, Tiểu Duy nghe tiếng quay lại, thấy Mạnh Kỳ Hữu nắm chặt ngực, tựa vào gốc cây bên cạnh hô hấp dồn dập, vẻ mặt đau đớn không chịu nổi. Tiểu Duy lập tức nắm cổ tay hắn lên, chú ý thấy ấn đường hắn thấp thoáng hiện lên một làn hắc khí, "Ngươi bị thương rồi! Sao lại như vậy?!"

Mạnh Kỳ Hữu thả lỏng lòng bàn tay, máu đỏ tanh tươi phun ra, miệng vết thương bị xé rách mang màu đỏ sậm, rõ ràng chịu thương rất nặng. Hắn mặc cho vết thương đổ máu không ngừng, ngẩng đầu nhìn chăm chú Tiểu Duy, ánh mắt ngập tràn dịu dàng, "Ta không sao. Nàng không bị thương là tốt rồi!"

Tiểu Duy lập tức hiểu ra, nhất định là vừa này đối kích, nội kình hỗn độn bắn ra bốn phía, hắn mới vô ý bị ảnh hưởng mà thụ thương. Tiểu Duy gắng cưỡng chế đan điền đang cuộn trào tán loạn, đưa tay giao với lòng bàn tay hắn, vận khởi linh lực vốn còn lại không nhiều, giúp hắn bức ra hắc khí lẻn trong cơ thể."Ngươi đừng cử động loạn!"

Mạnh Kỳ Hữu không nói lời nào, yên lặng cảm thụ cảm giác được cùng nàng hai tay đan chéo, từ trong chưởng truyền đến từng cơn ấm mềm, trong lòng bàn tay trào ra một hơi nóng rực, Mạnh Kỳ Hữu kinh ngạc phát hiện, vết thương xé rách ban đầu, lại có thể bắt đầu chậm rãi khép lại. Còn chưa kịp vui mừng đã phát hiện Tiểu Duy khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, chân mày nhíu lại, mồ hôi lấm tấm không ngừng từ trán nàng chảy ra, tâm tư Kỳ Hữu cũng theo đó mà càng thêm rối rắm.

Qua hồi lâu, Tiểu Duy dần dần mở hai mắt mệt mỏi, gắng sức chống đỡ thân thể lung lay sắp quỵ, lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi có thể cút đi được rồi!"

Mạnh Kỳ Hữu vốn muốn đỡ nàng, lại bị Tiểu Duy chặn lại đẩy ra, hắn vẻ mặt lo lắng, hết sức thận trọng hộ bên người nàng, "Nàng có thế đừng cứ như thế được không? Mau cùng ta trở về!"

"Khụ khụ khụ... Ặc..." Tiểu Duy đột nhiên cảm giác khí huyết trước ngực cuộn trào dâng lên, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bịt cổ họng lại, ho khan dữ dội, máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra, lòng bàn tay lưu đầy huyết tích. Cứng cỏi nén lại cơn đau cực đại dày vò thể xác và tinh thần, nhãn thần băng lãnh của nàng thoáng lên một tia mãnh liệt, "Ta cứu ngươi, đơn giản là báo đáp ơn cứu mạng của ngươi, ta cũng là vì Kỳ Vẫn mới làm như vậy! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ngươi! Ngươi không cần đem tâm tư lãng phí trên người ta!"

"Đủ rồi! Đừng lấy chính mình ra để bực bội! Cùng ta trở về!" Mạnh Kỳ Hữu một phen kéo Tiểu Duy qua, bi lụy khẩn cầu nhìn nàng, sợ nàng không luyến tiếc bản thân.

Tiểu Duy tránh được bàn tay nâng đỡ của hắn, lôi ra khăn tay, chậm rãi lau chùi vết máu lưu trên ngón tay, vết bẩn trên khăn lụa từ xa nhìn lại, giống như hé ra gương mặt chế giễu bóp mép, như kim châm vào tim Mạnh Kỳ Hữu, "Ngươi nghĩ ngươi là cái gì? Ở trong mắt ta, ngươi là thứ có cũng được không có cũng được, thậm chí chỉ như công cụ tùy ý vứt đi!"

Mạnh Kỳ Hữu sắc mặt nhất thời u ám, đôi mắt thâm thúy mang theo thống khổ cùng tuyệt vọng, hắn vô cùng căm ghét chính mình hiện tại. Nếu bản thân có được năng lực cường đại, sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng rời đi."Vậy nếu ta tính động đến hắn thì sao?!"

Vừa mới dứt lời, Mạnh Kỳ Hữu liền cảm thấy bên dưới trời đất nghiêng ngả, cổ họng nháy mắt bị Tiểu Duy gắt gao ghìm trụ, móng tay thon dài trở nên sắc bén vô cùng, tản ra u quang tối tăm sâu thẳm, đâm thẳng vào trái tim Kỳ Hữu."Ngươi dám động một sợi tóc của chàng, ta lập tức móc tim của ngươi!"

Mạnh Kỳ Hữu cảm nhận sâu sắc đau đớn tê liệt từ ngực truyền đến, làm cho hắn không thể nhúc nhích. Loại tra tấn như vậy, như dây độc quấn quanh, bóp vặn nội tâm hắn. Sâu trong đáy mắt hắn, một tia chớp sáng màu đỏ chuyển động, sắc đỏ tráng lệ xuyên suốt toàn thân kia, mang theo oán hận sâu sắc. 'Sám hối đi! Hắn sẽ khiến nàng hối hận vì đã đưa ra quyết định như vậy, mặc kệ dùng loại phương pháp gì, lấy loại thủ đoạn gì, cho dù phải bẻ gẫy đôi cánh của nàng, mang xiềng xích buộc chặt thân thể nàng, nàng cũng nhất định phải biến thành của duy nhất mình hắn! '

-------*-------

"Sư phụ, Tiểu Duy kia rốt cuộc là ai! Người rõ ràng muốn đẩy cô ta vào tử địa, vì sao ba lần bảy lượt nương tay với ả, lần này lại còn..." Khối sương đen ngưng tụ trong không khí, mãi không tiêu tan, Lưu Liên Hy khom gối quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu, vẻ mặt đặc biệt cung kính.

"Chuyện của cô ta, ngươi không cần nhúng tay!" Sương mù tan bớt, thân ảnh cao lớn chậm rãi hiển hiện ra, lại thấy không rõ gương mặt hắn. Lộ ra một thân yêu dã, hai tròng mắt nổi lên tia máu. Nam tử áo đen bao bọc, tóc bay rối tung, cơ hồ muốn cùng bóng đêm hòa thành nhất thể. Hắn toàn thân hoa văn tăm tối quỷ dị che kín, ánh trăng đập vào mặt nổi lên u quang. Nam tử làn môi mỏng hé mở, vẻ mặt hài lòng, "Con hồ ly đó là con mồi của ta, trừ ta ra, ai cũng không được động vào ả!"

"Sư phụ để con cố ý tập kích Mạnh Kỳ Hữu, là ý gì? Đồ nhi khó hiểu?" Lưu Liên Hy ánh mắt buông xuống, trong lòng sợ hãi, không dám nhìn thẳng.

"Không ai hiểu rõ hắn hơn ta, ta phải hoàn toàn nhen nhóm dục vọng trong tâm tưởng hắn." Nam tử khóe miệng nhếch lên, bên môi lộ nét cười hưng phấn, hiện ra tà ác vô tận, ánh mắt sôi sục nhìn về phương xa... Phấn khích... Tham lam... Dục niệm..." Hãy chờ xem! Rất nhanh thôi hắn sẽ rơi vào vực sâu không đáy... Một nửa của ta... Vương Anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top