Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Giao Ước Đời Này


          Ngày đó mặc dù Phù Sinh nguyên thần khôi phục, nhưng lại không cách nào cùng hồn phách Kỳ Vẫn triệt để dung hòa. Về sau lặn sâu vào trong biển ý thức, kỹ lưỡng truy tìm nguyên nhân, hắn mới hiểu được, ý thức còn sót lại của Kỳ Vẫn trong cơ thể vẫn đang không ngừng kháng cự lại mình.

"Vì sao lại cự tuyệt?" Phù Sinh nhìn thấy Kỳ Vẫn bồng bềnh phía trên mộng cảnh, hắn không thể lý giải nổi.

Kỳ Vẫn quay đầu, động tác cứng nhắc, quanh thân phát ra ánh sáng xanh đen. Thần sắc hắn lạnh lùng dửng dưng, trong mắt không hiển lộ dù chỉ một tia cảm xúc, "Chẳng qua là không cam tâm thôi..." Không để Phù Sinh mở miệng, Kỳ Vẫn lại tiếp tục nói, "Không cam tâm cứ như vậy bị ngươi thay thế, không cam tâm ngay cả gặp mặt nàng lần cuối cũng không gặp được!"

"Ngươi và ta vốn là nhất thể! Không hề khác biệt!" Phù Sinh ngạc nhiên, có phần không biết phải làm sao. Hắn là tiên giới thần linh, tu luyện vạn năm, mặc dù trấn thủ hàn băng địa ngục, hàng phục vô số yêu ma, nhưng đối với thế tục lại chẳng hề hiểu biết, càng không nhìn thấu được những suy nghĩ của phàm nhân."Ngươi và ta ngàn năm luân hồi, chính là vì hôm nay!"

"Nhưng ta là Mạnh Kỳ Vẫn, là Nhị hoàng tử của Thục Quốc, ta có nhà của ta, phụ hoàng, mẫu phi của ta." Mạnh Kỳ Vẫn đứng trước mặt Phù Sinh, nhìn thẳng hai mắt hắn, tâm tình có chút kích động, "Có lẽ ta đã từng là ngươi, nhưng ta không hy vọng cứ bị ràng buộc như vậy, không hy vọng sống trong cái bóng của ngươi!"

"Ngươi điên rồi!" Trên mặt Phù Sinh hiện lên một trận kinh hãi phẫn nộ, "Ngươi có biết không, ngươi làm như vậy sẽ hại chết Tiểu Duy! Nàng vì ngày này đợi biết bao lâu rồi!"

"Ta yêu nàng! Là dùng linh hồn của Mạnh Kỳ Vẫn, đầy đủ trọn vẹn để yêu nàng!" Mạnh Kỳ Vẫn mang theo một phần oán hận, vươn tay muốn chạm vào Phù Sinh, lại chỉ tấn công vào khoảng không, "Cho dù nàng truân chuyên ngàn năm là vì ngươi, ta cũng tuyệt không cam tâm cứ như vậy mà biến mất, cứ như vậy rời khỏi nàng!"

Phù Sinh cứ thế lẳng lặng mà nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập thương tâm cùng thất vọng. Khuôn mặt tuấn mỹ dần dần chuyển sáng giá lạnh, giống như là đang nhìn một kẻ xa lạ, giọng nói rét buốt vô hạn, "Vậy ngươi muốn ta làm thế nào? Nhìn nàng bị thương vẫn ngoảnh mặt làm ngơ? Hay là để nàng tiếp tục đau khổ chờ thêm ngàn năm? Chúng ta là cùng một người, linh hồn cũng yêu cùng một cô gái. Nàng lưu luyến Phù Sinh, cũng yêu thương Kỳ Vẫn, nàng yêu chính là toàn bộ ngươi ta nhất thể. Ngươi làm như vậy, là đang cắt đứt tâm của Tiểu Duy!"

Kỳ Vẫn nghe xong, cơ thể không nhúc nhích, nhãn thần dần dần đờ đẫn. Lời nói của Phù Sinh, đè bẹp chút hơi ấm cuối cùng chống đỡ thân thể hắn, huyết dịch như ngưng kết lại một chỗ, trái tim 'ầm' một tiếng, vỡ thành từng mảnh."Chúng ta làm một giao ước đi! Ngươi giúp ta hoàn thành tâm nguyện, ta cam tâm giao phó hồn phách!"

"Ngươi muốn làm cái gì?" Phù Sinh có chút không nhẫn tâm, sự thất vọng của Kỳ Vẫn, chẳng phải chính như bản thân đã từng vì tình mà khốn đốn sao.

"Ta chỉ muốn quý trọng mỗi một ngày từng ở bên nàng! Dùng linh hồn của Mạnh Kỳ Vẫn để yêu nàng!", trong mắt Kỳ Vẫn hiện lên bi thương cùng cô quạnh vô cùng, hắn thử lau khóe mắt, lại phát hiện bản thân ngay cả nước mắt đều không thể chảy ra, tự giễu mình cười nói, "Giúp ta săn sóc tốt phụ hoàng của ta, ta không hy vọng trong những năm ông còn sống, Thục Quốc tan hoang, ngay cả gia đình duy nhất cũng không có !"

Phù Sinh lắc lắc đầu, nhẹ giọng thở dài, "Tính mệnh hắn không còn lâu nữa rồi! Ta chỉ có thể đáp ứng ngươi, để người thừa kế thích hợp tiếp nhận Thục Quốc, từ đây không còn lo lắng về sau nữa!"

"Vậy chờ đến ngày đó đi rồi lại nói tiếp!" Mạnh Kỳ Vẫn cười lạnh một tiếng, vừa phất tay thân hình liền tan ra, trong mộng cảnh cũng không còn tung tích, "Ngươi từ nay đã là ta, hãy dùng mọi thứ của phàm nhân để hoàn thành tâm nguyện của ta đi!"

Phù Sinh nhìn Kỳ Vẫn biến mất trước mặt mình, ánh mắt toát ra một tia bất đắc dĩ, đáy lòng cảm thấy được có chút bất an. Loại cảm giác cái gì cũng không nắm bắt được này, làm cho hắn vô cùng hoang mang, đây là tình cảm của phàm nhân sao? Lại phức tạp đa dạng như vậy! Dù cho bản thân đã tu luyện thành thần, có lẽ vẫn cần phải ở đây trải nghiệm hồng trần một phen mới xem như hoàn chỉnh đi!

-------*-------

Khói xanh lượn quanh màn che, mùi hương thoang thoảng, ánh nến điểm điểm lay động trong gió, bóng người chiếu xuống dao động hỗn loạn, trong phòng một bầu không khí tĩnh mịch. Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua song cửa sổ, lan khắp mép giường trải lớp lụa mỏng, tựa như mưa hoa rơi đầy trời, lúc ẩn lúc hiện hư ảo khôn cùng. Nam tử hai tay che mắt, im lặng nằm trên giường, khóe miệng hờ hững cười khổ, khiến người ta không muốn nhìn lâu.

"Thật là phế vật vô dụng!" Giọng nói âm trầm quanh quẩn bên tai gã nam tử, hắn có thể cảm ứng được rõ rệt khí tức âm lãnh tràn ngập trong không khí, làm cho tâm hắn phát rét.

"Là ai!" Nam tử lập tức ngồi dậy, cảnh giác xem xét bốn phía. Mãi đến lúc đối diện hai con ngươi u tối phía trên kia, hắn liền kinh hãi, thân thể nhịn không được bắt đầu run rẩy, "Là ngươi!"

Minh Dạ lạnh lùng cười, ánh mắt trên cao nhìn xuống, như là đang nhìn thứ đồ dơ bẩn nào đó. Ánh mắt không lưu lại quá lâu, ngay sau đó tầm mắt bỏ sang một bên, nhìn phía ngoài cửa sổ, "Mạnh Kỳ Hữu, ngươi thật sự là thứ đồ vô dụng! Mất công ta trước đây làm nhiều thứ như vậy, ngươi vẫn để Phù Sinh thức tỉnh! Làm cho ta thất bại chỉ trong gang tấc!"

"Hình ảnh khó hiểu xuất hiện trong đầu ta là do ngươi làm!? Ngươi rốt cuộc là ai? Cùng Tiểu Duy lại có quan hệ gì!" Mạnh Kỳ Hữu nghe xong cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp vọt tới trước mặt Minh Dạ, phẫn nộ lớn tiếng quát.

Minh Dạ khóe mắt xẹt qua một đạo ám quang, toàn thân nháy mắt bộc phát hàn ý âm lãnh, bắn vào sâu trong nội tâm con người, làm Kỳ Hữu run rẩy. Ý cười lạnh đến thấu xương, ánh mắt hắn như ảo ảnh trong sương mù, càng nhìn sâu bên trong, càng không tháy đáy. "Ngươi cho rằng ta giống như tên phế nhân Phù Sinh kia, không có biện pháp xử lý mấy tên bán hồn các ngươi?! Thân thể phàm nhân, cũng xứng hỏi ta sao!"

"Ngươi có ý gì?" Nghe xong lời nói của Minh Dạ, Mạnh Kỳ Hữu kinh hãi, "Ngươi và ta rốt cuộc có quan hệ gì! Ngươi nếu dám thương tổn Tiểu Duy, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!"

"Ha ha ha ha... Không nghĩ rằng ngươi luân hồi ngàn năm, vẫn cái bộ dạng tự phụ này! Mạnh Kỳ Hữu! Chúng ta làm giao dịch thấy sao?" Minh Dạ tiếng cười càn rỡ vang vọng không gian, khuôn mặt tà mị hết sức điên cuồng. Hắn vươn năm ngón tay, không gian liền uốn lượn, u quang quỷ dị trôi nổi giữa không trung, dẫn theo tiếng cười giảo hoạt, "Ta giúp ngươi có được thứ ngươi muốn, ngươi giúp ta loại bỏ thứ ta hận nhất, thế nào?"

"Ta chỉ là kẻ phàm nhân, sao có thể đến giúp ngươi?" Mặc dù có chút động tâm, nhưng Kỳ Hữu hoài nghi sâu sắc, gã nam nhân trước mắt này thật sự đáng để hắn tín nhiệm không?

"Ngươi cứ việc yên tâm dũng cảm đi làm!" Minh Dạ hai mắt dài nhỏ lóe ra tinh quang, trên mặt hiện lên biểu cảm vặn vẹo, mặt cười nanh ác khiến người ta rùng mình, "Nếu đã đi trải nghiệm nhân gian, tất phải học làm người, cái bọc phàm nhân kia, Phù Sinh, ngươi từ từ nhận lấy đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top