Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28: Chiêu Phong Dẫn Điệp

          Chim tước ngửa đầu hót, bướm bướm múa vờn hoa. Vạn vật phục hồi, trăm hoa khoe sắc, hơi thở mùa xuân lặng lẽ tiến vào. Nhóm tú nữ đợi tuyển nhộn nhịp xung quanh mỹ cảnh, thời kỳ mùa xuân phấn chấn tinh thần này, làm tâm hồn người bình lặng đến khó mà quên. Cảm thán thời gian trôi đi mất, các thiếu nữ từng bước uyển chuyên mà đi, ngửi mùi hương trên cánh hoa, nô đùa bên khóm hoa, vô cùng rộn rã.

"Tiểu thư, người nghe xem..." Như Yên chợt nghe thấy tiếng đàn cầm trầm bổng, có chút hiếu kỳ, liền nhìn về phía bụi hoa xa xa. Chỉ thấy bên trong đình nghỉ, một thiếu nữ trang phục hồng phấn gảy đàn tấu khúc, trong vẻ thanh tú hàm chứa dịu dàng, mỗi lần nhấc tay đều thanh nhã cao quý. Như Yên đưa người ra nhìn kỹ: một đôi mắt phượng, hàng mi liễu rủ, mặt phấn hàm xuân uy bất lộ, làn son chưa hé miệng như cười. Thêm vào đó vài phần kiều mị mê người, thực có thể khen một tiếng, đúng là một yểu điệu giai nhân!

"Trước cũng đã từng đến rồi." Tiểu Duy thoáng cười lạnh một tiếng, nghĩ đến Trường Sinh điện mấy ngày nay, vài cái đuôi không hiểu ở đâu liên tục xuất hiện, khóe mắt ngầm hiện tia nhọn, "Sợ là kẻ say chẳng phải say vì rượu!"

"Tiểu thư muốn đến đó đánh tiếng chào hỏi không?" Như Yên đứng ở phía sau Tiểu Duy, thấy nàng sắc mặt không tốt lắm, không khỏi lo lắng, lên tiếng dò hỏi.

"Không cần !" Tiểu Duy lắc lắc đầu, nhẹ nhàng chỉnh vạt áo, mặt có phần thản nhiên, "Nếu đã có người dám nhòm ngó đến nam nhân của Tiểu Duy ta, vậy thì mau chuẩn bị cho tốt cùng ta khai chiến đi!"

Như Yên sững sờ, im lặng không nói gì, nhìn chằm chằm Tiểu Duy một hồi lâu. Nàng chưa bao giờ gặp qua nữ tử nghìn mặt như vậy, rõ ràng một bộ dáng điềm đạm mây trôi gió thổi nhẹ nhàng, thế nhưng khí thế quanh thân Tiểu Duy phát ra, lại có thể uy hiếp và lạ lẫm như thế, làm cho nàng nhịn không được nảy sinh cảm giác sùng bái.

Nói xong, hai người không để ý tới việc gì khác, liền chuyển về hướng ngược lại, yên lặng rời đi. Trong đình, thiếu nữ xuân xanh nhìn thấy thân ảnh áo trắng kia biến mất khỏi tầm mắt, thanh âm lững thững trên đầu ngón tay dừng lại, sắc mặt nhất thời có chút khó coi.

"Tiểu thư, người không sao chứ!" Thị nữ vội vàng trình lên khăn mặt, đứng bên cẩn thận hầu hạ , sợ chủ tử không hài lòng.

"Ta không sao!" Gương mặt thanh tú của thiếu nữ trở nên lạnh nhạt, phát ra một cỗ hơi thở mạnh bạo. Tâm trạng nàng khó mà bình tĩnh, như đang gắng nén nhịn, ngữ khí có phần cứng ngắc, "Ngươi nói xem, cô ta có phải biết rồi hay không? Vì sao nhìn thấy ta lại làm như không thấy!"

"Sao có thể?! Cố tú nữ vốn luôn độc lai độc vãng quen rồi, có thể không có thói quen tiếp xúc với người khác chăng!" Thị nữ nhỏ giọng trả lời, cẩn thận khuyên giải an ủi thiếu nữ."Tiểu thư, Nhị điện hạ ở tại Trường Sinh điện, vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, người tội tình gì phải khổ vậy?"

"Chuyện của ta, ngươi không cần phải quản! Cũng không cần bẩm lại cho phụ thân!" Biết rõ đối phương đã có người trong lòng, nhưng loại cảm giác động tâm này, là cảm giác vui sướng nàng chưa từng thể nghiệm qua, thiếu nữ sao có thể cam lòng cứ như vậy dễ dàng buông bỏ. "Chuyện ta bảo ngươi hỏi thăm, kết quả thế nào ?"

" Cố gia hết thảy đều bình thường, thân phận của Cố tú nữ hẳn là không vấn đề gì, trái lại Phan Ngọc kia thì..." Thị nữ muốn nói lại thôi, xoay người bên tai thiếu nữ nhẹ giọng vài câu.

Thiếu nữ thoạt tiên chỉ cảm thấy có chút mới mẻ, nhưng càng nghe về phía sau, môi đỏ hơi cong, mày ngài vểnh lên, ánh mắt lấp lánh không ngừng. Nàng khẽ khiêu dây đàn, nụ cười nhàn nhạt tràn đầy thâm ý, "Đây mới thật là tin tức tốt!"

...

Như Yên ôm hộp thức ăn, tư tưởng không tập trung lắm theo sát phía sau Tiểu Duy, cũng không nhìn rõ trước mặt, trực tiếp xô vào cái gì đó. Chỉ nghe"Ai u!"một tiếng sợ hãi, hai người đột nhiên va nhau, mỗi bên phản ứng một kiểu. Như Yên may mắn còn có điểm bản lĩnh, rất nhanh ổn định lại thân hình, ngược lại vị cô nương đối diện kia bị đụng ngã xuống đất, mặt đường rải rác đầy vụn bánh ngọt.

"Ngươi có mắt không vậy! Ta đây một người còn sống to lớn như vậy, xách theo lắm đồ người có thấy không hả! Lại còn trực tiếp tông thẳng qua đây, ta mặc kệ! Ngươi đền bánh ngọt cho ta!". Cô nương kia một thân cung trang màu cam, nhìn có vẻ như là đại cung nữ của cung nào, tính khí cũng đủ nóng nảy, vừa đi lên đã chỉ trích một tràng, đùng đùng cạch cạch thành đống, Như Yên nhất thời cũng chưa kịp phản ứng chuyện gì diễn ra.

"Đường lớn rành rành đấy! Ta thích đi bên nào thì đi, can gì đến ngươi! Ta còn chưa trách ngươi thiếu chút nữa đụng ngã chủ tử nhà ta thì thôi!"Mấy ngày này Như Yên tâm thần bất ổn, cảm xúc khó có thể khống chế, ngữ khí cũng bắt đầu vùng lên.

Cô gái chỉ vào Như Yên, chân dẫm dẫm lên cao, chuẩn bị phát hỏa la lối om sòm, nhưng lại bị một ngọc thủ ngăn lại. Giương mắt lên liền đối diện một đôi ngươi thu thủy, phong thái thanh lệ hơn cả thần tiên khiến người ta tâm sinh hướng về, đầu lưỡi của cô gái kia như bị kẹt lại, mấp máy hồi lâu, "Bộ dạng của ngươi cũng thật xinh đẹp, cùng với tiên nữ trong tranh rất giống nhau!"

"A Liên?" Đến lúc thấy rõ khuôn mặt quen thuộc của cô gái kia, Tiểu Duy không khỏi thốt lên.

"Hả? !" Cô gái rõ ràng sửng sốt, theo bản năng sờ sờ hai má, "Ta không được gọi là A Liên, ta tên là Vân Châu!"

"Vân Châu? Đúng là tên hay! Cô nương bộ dạng rất giống một bằng hữu trước kia của ta, đã lâu không gặp, thật có chút tưởng niệm!" Tiểu Duy ánh mắt hiện lên một mạt tính kế, nét cười tràn đầy, ra hiệu bảo Như Yên tiến lên. Nàng tiếp lấy hộp thức ăn trên tay Như Yên, đưa vào tay Vân Châu, thanh âm ấm áp tỉ mỉ, chậm rãi nói, "Thực có lỗi, lần này là do chúng ta không đúng, nếu đã đụng đổ mất đồ vật của Vân Châu cô nương, vậy dùng mấy cái này bồi thường là được!"

"Tiểu thư! Đó là điểm tâm người làm cho Kỳ Vẫn điện hạ, sao lại có thể đưa cho cô ta!" Như Yên nghe xong lập tức chen vào, lại bị Tiểu Duy cấp trừng mắt liếc một cái, không thể không ngoan ngoãn ngậm miệng.

"Ăn thật ngon! So với ngự thiện phòng làm ngon hơn cả trăm lần!" Nhắc đến việc ăn, ánh mắt Vân Châu liền sáng lên. Không để ý cái nhìn xem thường của Như Yên, đưa tay mở hộp, điểm tâm xinh xắn tinh xảo, làm cho nàng thoáng nhìn thấy đã thèm ăn, liền cầm một khối trong đó trực tiếp ăn vào. Mỹ vị dừng trên đầu lưỡi, khiến nàng bất giác nheo hai mắt lại, mặt mày rạng rỡ, "Vị tiểu thư này, bộ dạng người xinh đẹp như vậy, tâm địa lại thiện lương, tay nghề lại tốt thế, thật sự rất lợi hại a!"

"Ta họ Cố, ở tại Bích Tuyên điện. Vân Châu cô nương về sau nếu muốn ăn cái gì ngon, có thể trực tiếp đến Bích Tuyên điện tìm ta. Ta thân thể không được tốt, rất ít khi xuất môn, cô nương đơn thuần đáng yêu giống như ngươi, có rảnh liền đến giúp đỡ ta nhiều một chút, được không? !" Lời đang nói ra, Tiểu Duy đôi mắt thu thủy lờ mờ mù sương, dáng người nhẹ nhàng lay động, diện mạo yểu điệu không tả xiết, thật là khiến người khác yêu mến. Vân Châu nào dám cự tuyệt, vội vàng gật đầu đồng ý.

Như Yên đừng một bên hoàn toàn không hiểu được, nàng chưa bao giờ thấy Tiểu Duy ngoại trừ Kỳ Vẫn ra lại đối với người ngoài dịu dàng cẩn thận như thế. Vân Châu này rốt cuộc là từ đâu đến, lại có thể làm tiểu thư ưu đãi.

Chỉ có Tiểu Duy trong lòng hiểu rõ, đối với Vân Châu đặc biệt chú ý, ngoại trừ bởi vì khuôn mặt cô ta quá giống A Liên, chủ yếu còn vì đó là nha hoàn chuyên hầu hạ sinh hoạt hằng ngày cho Phan Ngọc, cùng ở tại Sướng Tâm điện. Nàng cười lạnh một tiếng, có chút đăm chiêu, ' thật sự cho rằng ta trị không nổi ngươi? Chỉ có chút tâm tư đó mà muốn cùng ta đấu sao! Chẳng cần lén lút động thủ, ta cũng có thể cho ngươi ngậm bồ hòn! '

Từ sau khi phát sinh sự việc thụ thương tại Sở quốc, Tiểu Duy không còn xem thường bất cứ ai. Cho dù là quân cờ nhỏ bé không đáng kể, hạ xuống phía đối phương, cũng sẽ chi phối toàn bộ thế cục! Nếu phải ở lại chốn cung đình ăn thịt người này, vì đại nhân cùng an toàn của chàng, vẫn là nên nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa thế cục có biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top