Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Manh Mối Đầu Tiên

          Bên trong gian phòng đàn hương nhàn nhạt ngập tràn, ánh mặt trời hiu hắt chui qua song cửa sổ trổ hoa, sa liêm màu xanh theo gió mà xao động, trông thật thanh thản trong lành. Bạch y yểu điệu dựa vào song cửa nhìn ra xa, mặc dù lụa trắng che mặt, lại khó nén nổi dáng vẻ khuynh thế, thần tình lãnh đạm thoáng lộ vẻ uể oải, người này đích thị là hồ yêu Tiểu Duy!

Ngày đó, Tiểu Duy mượn dùng thần lực của Nữ Oa có thể xuyên qua luân hồi, nhưng đã phải trả giá tổn hại tu vi đến tận cùng. Hiện tại nàng ngay cả pháp thuật đơn giản đều khó có thể thi triển, nếu không phải còn hiểu biết một chút quyền cước, tại thời loạn thế này, chỉ sợ ngay cả tự bảo vệ mình đều không làm được.

"Đại nhân, rất nhanh thôi, Tiểu Duy sẽ không bao giờ rời xa huynh nữa!" Tiểu Duy khẽ vuốt ngọc tiêu, li âm uyển chuyển, tình ý miên miên, không khỏi nhớ tới Mạnh công tử ngày ấy cứu giúp mình ở trong rừng, tuy chỉ vội vã gặp mặt, lại giống như đã từng quen biết, "Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hắn rốt cuộc là ai?"

"Duy tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi? Thầy thuốc không phải dặn tỷ nghỉ ngơi nhiều một chút sao!" Lúc này, một nữ tử mặc váy máu tím nhạt đẩy cửa mà vào, gặp Tiểu Duy đứng yên đón gió, vội vàng buông chén thuốc trong tay, khoác thêm áo ngoài cho nàng.

Nhìn thấy Thanh Y bộ dáng cẩn thận từng li từng tí, Tiểu Duy lại liên tưởng đến muội muội Thải Tước cũng một dạng đơn thuần đáng yêu, nhất thời mềm lòng, "Không sao, trong phòng lâu thấy buồn, hít thở không khí thôi, bên ngoài vì sao ồn ào như thế?"

"Duy tỷ tỷ có điều không biết, tháng sau vừa hay là đến lễ Mạnh Lan Hoa, tất cả hoa phường hoa lâu tại ngày đó tranh cử tuyển chọn tân hoa khôi, Ôn cô nương đặc biệt vì Mộ Lan của chúng ta sắp xếp một màn ca vũ, nhất định rất xinh đẹp!" Nói đến đây, Thanh Y cực kỳ hưng phấn, chỉ đến hướng sân khấu trung tâm hoa lâu, gương mặt lộ vẻ vui mừng, "Ai mà không biết tài danh của Ôn cô nương, lần này các lộ vương hầu đều tụ tập, chắc chắn không có sai sót!"

"À..." Tiểu Duy chân mày lá liễu khẽ nhếch, nhớ lại nữ tử lịch sự tao nhã kia, thầm nghĩ một tiếng "Đáng tiếc !"

-------*-------

"Tay của Như Yên cớ sao lại bị thương?" Ôn Tĩnh Nhược lớn tiếng khiển trách, đến giờ phút quan trọng, nhạc nương lại gặp chuyện không may, đối với đợt tranh cử hoa khôi của Mộ Lan sắp tới thập phần bất lợi.

"Bà chủ Ôn, cái này thật là... mong lượng thứ cho..." Phạm quản sự khúm núm, tự biết gặp rắc rối, cũng cố gắng không lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng cầu xin.

"Hiện tại truy cứu có tác dụng gì! Quan trọng hơn chính là ai có thể thay thế Như Yên!"

"Ôn tỷ tỷ, ở Đào Trúc quán này, ngoại trừ tỷ, thật ra vẫn có vị cô nương tài nghệ không dưới Như Yên, cần gì bỏ gần tìm xa?" Mộ Lan lập tức khuyên giải, thanh âm mềm mại uyển chuyển. Mộ Lan khí sắc trong sáng như ngọc, xinh đẹp không gì so sánh được, khó trách Ôn Tĩnh Nhược gởi gắm kỳ vọng cao.

Như Yên ở một bên phản ứng rất nhanh, "Muội đang nói đến Tiểu Duy cô nương?!"

"Không được!" Ôn Tĩnh Nhược lập tức phủ quyết, thấy mọi người sắc mặt kinh ngạc, vội vàng đổi giọng, "Lần này sắp xếp vũ điệu, chúng ta chuẩn bị suốt ba tháng, Tiểu Duy cô nương ít tiếp xúc với bên ngoài, thời gian chỉ còn không đến nửa tháng, ta chỉ sợ..."

"Ôn tỷ tỷ suy nghĩ quá nhiều rồi!" Một luồng khí hoa lan thơm ngát kéo đến, thanh âm trong trẻo nhu hòa cực kỳ êm tai, Tiểu Duy một thân bạch y tựa khói sương thấp thoáng, mọi người kinh ngạc tán thán quả thật không phải người trên nhân thế!

"Như Yên tỷ tỷ thấy thương Tiểu Duy tịch mịch, thường cùng Tiểu Duy thảo luận âm luật, vũ khúc cũng từng cho ta mượn xem qua, Tiểu Duy tự tin có thể làm được."

Tiểu Duy đến gần, hạ thấp người hành lễ, một thân khí chất thanh nhã cao hoa, làm cho mọi người cảm thấy sợ, tự biết xấu hổ, không dám khinh nhờn."Các vị tỷ muội nhiều ngày tỉ mỉ chiếu cố, Tiểu Duy vô cùng cảm kích. Nếu có thể báo đáp, Tiểu Duy nhất định không chối từ!"

Ôn Tĩnh Nhược thấy mọi người gật đầu, trong lòng dù cho trăm lần không muốn, cũng chỉ đành đáp ứng cho Tiểu Duy thử một lần.

-------*-------

"Nàng thế mà lại đáp ứng để cho cô ta tấu nhạc?" Mạnh Kỳ Hữu nghe được Ôn Tĩnh Nhược lại có thể đồng ý làm cho Tiểu Duy lên đài tấu khúc, hết sức kinh ngạc."Nàng không phải vẫn hoài nghi cô ta có mưu đồ khác sao?"

Ôn Tĩnh Nhược nghe xong mặt có phần không cam lòng, khẽ cắn môi, một lát sau mới từ từ đáp, "Điện hạ, cô ta muốn gặp người!"

...

Ngày đó

"Cô rốt cuộc có mục đích gì?" Đợi mọi người rời đi, thấy Tiểu Duy không định rời khỏi, Ôn Tĩnh Nhược nhịn không được mở miệng hỏi.

"Ta muốn gặp người đó!"

"Công tử không muốn gặp ngươi!" Ôn Tĩnh Nhược một mực cự tuyệt.

Tiểu Duy nhẹ giọng cười, "Gặp hay không gặp, Ôn cô nương chỉ cần thay ta tiện thể nhắn là được rồi." Nói xong liền xoay người rời đi.

Ôn Tĩnh Nhược sâu sắc nhớ rõ, lúc ở sát bên người, nhãn thần lãnh ngạo kia dường như nhìn thấu đáy lòng của nàng, làm cho nàng cảm thấy bất an sợ hãi.

...

Mạnh Kỳ Hữu nghe xong, thần sắc như trước, lạnh lùng khinh thường nói: "Không gặp!"

...

"Không gặp?" Ánh nến hạ xuống, Tiểu Duy dựa ở phía trước cửa sổ, châm chọc cười lạnh, "Chỉ là bạc cược không đủ thôi!"

Tiểu Duy tin tưởng, có thể tìm được đại nhân hay không, cái nam nhân kia chính là mấu chốt, mặc kệ hắn phải hay không phải Phù Sinh chuyển thế, đừng mơ thoát khỏi tay nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top