Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Khí Của Thiên Mệnh

          Đêm tối rét lạnh, cuồng phong bạo phát tàn độc, phát ra tiếng gầm rú thét gào như sắp chết. Chính vào đêm mười lăm trăng tròn, yêu lực bị áp chế đến cực hạn, từng trận từng trận đau buốt tim gan, đau đến trằn trọc không ngủ được, mồ hôi lạnh lớp lớp phát ra, hô hấp cũng càng lúc càng suy nhược. Tiểu Duy mở to hai mắt, kiên cường chống đỡ cơn đau, không thốt một tiếng. Loại hành hạ này, giống như thân mình chìm trong vô gian địa ngục, bản thân hoàn toàn không có khí lực để chống cự, chỉ có thể để cho khổ hình vô tình kia tùy ý tàn phá.

"Như Yên... đem thuốc đến đây..." Tiểu Duy trong lòng hiểu rất rõ, thời gian còn lại của nàng vốn đã chẳng còn bao nhiêu nữa, hiện tại việc mình có thể làm, chính là bắt hổ lột da, tiếp tục trì hoãn.

Như Yên ở một bên im lặng cúi mắt, nàng nặng nề thở một hơi, trong mắt lộ ra sự quyết định sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, đi qua bàn trà, bưng lên chén thuốc đặt trên bàn đã lâu, chậm rãi mang tới trước mặt Tiểu Duy.

Nhìn chất lỏng đặc mùi máu tanh trong bát, Tiểu Duy cố nén ý nôn mửa, tiếp nhận chén thuốc, nhắm mắt lại, mạnh tay đổ vào miệng. Thang thuốc đắng chát khó nuốt như muốn cuộn lên cổ họng, nàng liều mạng đè giữ trước ngực, ức chế cơn ho mãnh liệt đang muốn trào ra, yếu ớt vô lực đổ xuống giường.

"Tiểu thư, người vẫn nên nhanh chóng nói cho Nhị hoàng tử đi! Tiếp tục như vậy, chỉ sợ chống đỡ không nổi một năm..." Như Yên vô cùng bất nhẫn, thận trọng khó xử nhìn về phía Tiểu Duy.

"Không được nói cho chàng!" Tiểu Duy cắn chặt răng, gắng sức mở to hai mắt mỏi mệt, một dòng nước tanh ngọt từ họng trào ra, đóng lại thành băng rét lạnh đến tận xương, máu tươi nhiễm đỏ áo trắng, "Thục Hoàng tứ hôn cho Mạnh Kỳ Hữu rồi sao ?"

"Là cháu gái ruột của Đỗ hậu, Đỗ Hoàn, có điều cô ta hình như cũng không cam tâm." Như Yên tiến lên đỡ dậy Tiểu Duy, giúp nàng lau vết máu bên khóe miệng, trong mắt lộ vẻ đồng tình cùng thương xót."Tiểu thư, hiện tại không phải thời điểm người quan tâm mấy cái này... Người hiện tại..."

"Đủ rồi!" Tiểu Duy lập tức ngắt lời, chân mày nhăn chặt chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, hai má tái nhợt như tờ giấy, dương như mọi sức sống cùng sức lực của nàng đều kiệt quệ, "Ta biết rõ ngươi là người của hắn, vì sao vẫn dám giữ ngươi ở bên người?"

Không chờ Như Yên trả lời, Tiểu Duy tiếp tục nói, "Bởi vì ta muốn sống! Chỉ có còn sống, mới có thể thay đổi tất cả, mới có thể bảo hộ người quan trọng nhất của ta. Cho nên, Như Yên, việc ngươi phải làm, chính là giúp ta, giúp ta..."

"Tiểu thư! Nếu đã vậy, người vì sao còn tín nhiệm ta?" Như Yên ấn trụ tâm mạch Tiểu Duy, mấy cỗ khí lực hỗn loạn giao thoa, như đã ngấm vào trong, ngũ tạng đều tổn hại, lao lực tim phổi. Phải chịu như vậy, thực đúng là chịu tội, còn không bằng chết đi!

Dược hiệu cuối cùng cũng bắt đầu phát tác, cơ thể không còn run rẩy, đao đớn như dao đâm thắt ruột cũng chậm chậm thối lui. Tiểu Duy yếu ớt nằm dựa vào Như Yên, mạnh mẽ nở nụ cười, ánh mắt ôn hòa bao dung nhìn nàng, "Ngươi vẫn làm bạn bên cạnh ta, chăm sóc ta, trợ giúp ta, ta vì sao không thể thử tin tưởng ngươi? Thứ nhân tâm này, không phải là dùng tâm đổi tâm sao!"

"Tiểu thư..." Như Yên cứ như vậy lẳng lặng chăm chú nhìn Tiểu Duy, không nói lời nào, cũng không hành động gì. Nội tâm của nàng dị thường chấn động, chưa từng có người nói qua những lời này với nàng. Từ trước đến nay, nàng giống như âm hồn, không ngừng qua lại nơi tối tăm ám ngầm, vì chủ nhân diệt trừ từng thứ từng thứ trở ngại. Nàng là ám nhân ưu tú nhất, là lưỡi dao sắc bén phủ phục trong bóng đêm chờ thời cơ thoát vỏ, tên chỉ là danh hiệu, tình cảm chỉ là ngụy trang. Thế nhưng, đối diện nữ nhân nhìn tưởng như suy yếu bất trị, nội tâm lại vô cùng kiên định này, tâm của Như Yên, luôn không nhịn được mà khâm phục nàng, tuy rằng mục đích ban đầu không đơn giản như vậy, nhưng hiện tại, việc mình có thể làm, chính là toàn lực trợ giúp nàng! Cho dù cần phải phản bội...

-------*-------

Tại vách núi đá hoang vắng ẩm ướt, hầm mộ bên dưới tăm tối thối rữa, nước mưa từng giọt tí tách rơi xuống, bọt nước bắn tung tóe trong khe đá, khí vị mục nát xộc thẳng vào mũi tràn ngập trong không khí. Ánh nến u ám nặng nề phóng ra bóng ma lờ mờ, phát ra khí lạnh ẩm ướt rét buốt. Bóng người bao phủ sâu trong nơi tăm tối , bỗng chốc có hơi rung rung, bóng dáng đẫm máu khiến kẻ khác run rẩy, chậm rãi đi ra...

Hai chân dẫm đá nát vụn, Minh Dạ vươn tay, móng tay bén nhọn nhẹ nhàng xẹt qua, không gian bị bóp méo quấn bện lại một chỗ, thình lình phát ra một tiếng nổ, chậm rãi mở ra một khe nứt.

"Nàng gần đây có uống thuốc đúng hạn không?" Giọng nói âm lãnh nặng nề, tiêu tán đi ẩm ướt dày đặc trong không khí, không còn chút dấu tích. Minh Dạ toàn thân bọc áo choàng đen, gương mặt yêu dã trắng bệch, thấp thoáng ẩn hiện văn tự quỷ dị.

Một mặt kính trôi nổi trên không trung, có thể làm cho người ta nhìn rõ đến một không gian khác. Tại không gian vặn vẹo trên vách kính, Như Yên phủ phục quỳ xuống đất, cung kính trả lời Minh Dạ, "Số lần phát bệnh càng ngày càng nhiều ! Chủ nhân, thuốc của ngài, e là không áp chế được bệnh tình của tiểu thư!"

Minh Dạ trong mắt lóe ra một làn sáng vàng nhạt, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một cỗ u lực, trong bóng tối đen kịt, chiếu rọi khuôn mặt dữ tợn khát máu của hắn, "Tiếp tục cho nàng dùng Mộng Lạc, nhất định phải khống chế pháp quy khí tức trong cơ thể nàng!"

Như Yên xuôi theo u quang, ngẩng đầu đảo qua phía sau Minh Dạ, toàn thân không khỏi phát run. Xung quanh toàn là thi thể ngổn ngang lộn xộn, những tế phẩm chết thảm này, đều là bị Minh Dạ hút khô tinh huyết, vết máu đọng lại trên mặt đất, đỏ tươi một mảng, đỏ đến lóa mắt, đỏ đến sáng lấp lánh! "Chủ nhân! Ngài nếu đã ra tay đối phó bọn họ, vì sao còn muốn cứu Duy tiểu thư?"

"Nữ nhân kia, cho dù phải chết, cũng phải chết trên tay ta!" Dốc núi cao vút đến tầng mây, Minh Dạ hóa thành sương đen, trôi nổi luẩn quẩn trên không, trời mưa bão gió thét gào, sét chớp lóe sấm âm vang, hắn đứng ngạo nghễ hồi lâu, khí tức điên cuồng bá đạo nhanh chóng lan tràn leo khắp vực thẳm, bóng ma của Minh Dạ uốn éo trong quầng sáng u tối nhàn nhạt, tiếng cười the thé yêu dã khiếp hãi tâm hồn, như có thể dễ dàng đoạt đi mạng người..."Lúc ta vẫn chưa diệt trừ được Phù Sinh, nàng, tuyệt không thể chết!"

Mộng Lạc, được sông Minh cấp nước mà sinh trưởng, là vật âm độc ác hại, nó mang độc tính kịch liệt, khắc chế ngũ hành, ảnh hưởng sinh cơ tuần hoàn. Nếu dùng trường kỳ, không chỉ thân thể bị hao tổn, linh lực bị áp chế, còn có thể tự chủ thôn tính bất cứ khí lực gì kí sinh trong cơ thể, cũng bao gồm cả thiên mệnh pháp quy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top