Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Đả Động Long Nhan

          Cầm trong tay một chiếc dù mờ ảo, thiếu nữ tản bộ bên trong rừng mai, hoa mai rơi đầy trên tán ô của nàng, thi thoảng làn gió nhẹ phất qua, thuận tiện thổi cánh hoa tuôn rơi theo gió, nàng bất giác giật mình, ngẩn ngơ vọng lại. Trăng đêm thở ra sương mù nhàn nhạt, tóc dài buông thả bên tai, dung nhan mỹ lệ mà điềm tĩnh kia, không thể tìm thấy một chút tỳ vết. Nàng nhẹ nhàng hít vào hương mai, đạm nhạt mà không dung tục, thanh nhã mà không mỏi mệt, trí óc hết thảy thư thái, một mảnh trống không, loại cảm giác mãn nguyện này tựa như trước nay đều chưa nghiệm qua.

"Ngươi... là ai?" Mạnh Trí Tường tìm theo bóng dáng ẩn hiện, truy đến tận sâu trong bóng cây rậm rạp. Lúc hai mắt hắn hướng về phía thiếu nữ kia, một bộ dạng tư thái phong nhã, khiến hắn bất ngờ nhất thời ngây dại mê say. "Ngươi sao lại ở mai viên của trẫm?"

Thiếu nữ như tiên tử trong tranh, tuyệt thế độc lập. Váy dài thuần khiết trắng tinh, dáng người thướt tha duyên dáng, mình hạc xương mai. Nàng tay giữ chiếc ô xòe rộng, hiện ra gương mặt thanh lệ, nước da nõn nà nhu hòa, thần sắc lại lãnh đạm vô tư, mặc cho làn gió mềm mại lướt qua mặt, hệt như tiên nữ hạ phàm, nét đẹp không vướng đến khói lửa nhân gian.

"Ngươi là... Thục Hoàng chứ gì? Vậy thì có quan hệ gì đến ta?" Cho dù đối mặt hoàng đế nhân gian, thái độ thiếu nữ vẫn bình tĩnh như trước, không khiêm nhường không gượng gạo, xem uy nghiêm đế vương như hư vô.

Mạnh Trí Tường vốn rất mong đợi, sau khi thiếu nữ biết thân phận mình, sẽ có biểu cảm gì, kinh ngạc? sợ hãi? hay là ngưỡng mộ? (tưởng bở quá cha nội). Nhưng hắn không đoán trước được, nữ tử chỉ vỏn vẹn liếc hắn một cái, liền tiếp tục thưởng thức bách hoa, hoàn toàn không thèm để ý sự tồn tại của hắn. Đường đường một kẻ ôm lấy thiên hạ, hoàng đế thống lĩnh ngàn quân, tự phụ đã là bản năng, hắn chưa bao giờ bị coi khinh triệt để như thế, điều này khiến trong lòng hắn rất không thoải mái.

"Ngươi..." Mạnh Trí Tường im lặng, nhất thời không biết nên nói cái gì, đành phải đứng lặng ngưng mắt nhìn thiếu nữ, mặc sức hưởng thụ tiên tư mĩ cảnh. Đầu mũi ngửi thấy hương mai vốn đã thấm vào ruột gan, hắn thực ưa thích hương vị này, tâm hồn bất giác an bình trở lại, làm dịu đi u sầu mấy ngày qua.

Vẻ mặt thiếu nữ chuyên chú mà ngưng trọng, yên lặng nhìn khóm mai ở rộ một chùm. Không biết đã bao lâu, lông mi nàng hơi buông hạ, đáy mắt xẹt qua một tia sáng mềm mại như nước. Anh trăng thả xuống tiến vào rừng mai, dung nhan đẹp đẽ kia hiện lên một vòng cung nhã nhặn, khóe môi nàng mơ hồ phát ra ý cười nhàn nhạt, tựa như gió xuân, tươi sáng đến mức Mạnh Trí Tường cảm thấy chói mắt.

Cô gái khẽ bước, chậm rãi đi bộ tới trước mặt nam tử, hơi ngẩng đầu, ánh mắt chứa đựng đau thương, đối diện nhãn thần sắc bén của hắn, yên lặng không nói gì. Dường như nữ tử này thật sự ẩn chứa ma lực nào đó, Mạnh Trí Tường cảm thấy được, cứ như vậy nhìn nàng chăm chú, đáy lòng dâng lên một loại vui vẻ cùng thỏa mãn khó hiểu, đây là cảm giác mà từ sau khi hắn trở thành đế vương, không còn thấy qua. Đột nhiên, cô gái chìa ra hai tay, nhẹ nhàng phủi rơi cánh hoa trên búi tóc nam tử, động tác tao nhã lễ độ...

Lúc ngón tay trắng nõn của thiếu nữ chạm đến mình, Mạnh Trí Tường nhất thời rùng mình, thân thể cũng không dám tùy ý động đậy, sợ quấy rầy đến tinh linh trước mặt. Hắn vừa định mở miệng hỏi, chợt ngửi thấy một luồng hương khí chập chờn thơm say, nháy mắt trước mặt tối sầm. Toàn thân hắn tức thì choáng váng, té xỉu trên mặt đất, bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng say lòng của thiếu nữ kia, "Ngủ đi! Xem như giấc mộng... chúng ta vốn không nên gặp mặt!"

...

Tiểu Duy nhìn Thục Hoàng té xỉu trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng vô tình, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị. Quanh thân nàng đột nhiên nổi lên một cỗ sương lam xoay tròn, hồi lâu vẫn không tan, mang theo gió tà thê lương băng lãnh, tóc dài hỗn độn phiêu tán, bàn tay nháy mắt biến thành trảo vuốt sắc nhọn, khóe mắt phát ra một tia tàn nhẫn, tức thì hướng về phía ngực Mạnh Trí Tường...

"Ầm! Oành!"

Ngay lập tức trên không điện quang tóe lửa, bên dưới ánh trăng, một đạo ám quang ánh tím lan tràn, một cỗ sương đen cuốn sạch tất cả chạy đến, so với tốc độ của Tiểu Duy, chỉ có hơn chứ không kém, hóa thành ám quang sắc bén vô hình, thẳng đến chỗ yếu hại của Tiểu Duy... Tiểu Duy lập tức cảnh giác nhảy tránh, biến ra linh khí huyền ảo chắn lại, nỗ lực ngăn cản. Nhưng kẻ ra độc thủ phía sau phi thường giảo hoạt, dường như đã sớm dự đoán được, ám quang hóa thành trăm ngàn luồng khí, bắn thẳng đến Tiểu Duy. Bể khí vội vã ngưng kết mà thành, không đủ ngăn cản sự công kích mãnh liệt này. Tiểu Duy mắt thấy bức thành chắn tan thành mảnh nhỏ, tự biết khó tránh khỏi một kiếp, nàng nở nụ cười sầu thảm, quyết tâm thẳng thắn đối diện tất cả...

Tiểu Duy toàn thân nháy mắt như chuẩn bị ngàn kim xuyên qua, ngay tại thời khắc nàng sắp không ngăn cản được, thân ảnh ẩn trong bóng tối bỗng nhiên hiện thân, một tay ôm qua vai nàng, bảo hộ tại phía sau. Còn mấy đạo ám khí theo gió mà đến, tốc độ vũ bão như tia chớp tốc tới trước người, lại bị năng lượng khổng lộ phát ra từ trong thân thể bóng đen cắt đứt từ bên ngoài, tiêu tán không còn vết tích.

"Ngu xuẩn! Ngươi ngang nhiên dám chủ định đánh vào long khí! Đồ ngu ngốc nhà ngươi, có biết làm ra loại chuyện này sẽ bị trời phạt, vạn kiếp bất phục không!" Thấy Tiểu Duy tạm thời không có gì đáng ngại, bóng đen lập tức đem nàng hung hăng ném trên mặt đất, bất chấp nàng đau đớn rên lên. Bóng đen cố nén lửa giận trong lòng, nhìn Tiểu Duy người đầy vết máu, chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Phù Sinh kia rốt cuộc có gì tốt! Ngươi cần gì phải vì hắn hy sinh nhiều như vậy! Ta giúp ngươi, không phải để nhìn ngươi tự mình diệt vong, như thiêu thân lao đầu vào lửa!"

"Ha ha ha..." Tiểu Duy nhẹ nhàng xoa cánh tay, vết thương bị ám hỏa tổn hại vẫn còn khói xanh nhẹ nhẹ bốc lên. Nàng ánh mắt không chút gợn sóng, chịu đựng đau nhức thấu tâm, Tiểu Duy gắng chống đỡ thân hình lung lay sắp đổ, để lộ ý cười tràn ngập mỉa mai, "Ta muốn làm cái gì, không quan hệ đến ngươi, cũng không cần ngươi nhúng tay vào. Ngươi vừa giúp ta, lại vừa hại ta! Ta nói này Minh Dạ đại nhân, ngươi ăn cho no không có việc gì làm, nên định đem ta ra tiêu khiển phải không?"

"Ngươi!" Minh Dạ nghe xong trong lòng liền khó chịu, bàn tay to lớn vung lên, mạnh mẽ kéo Tiểu Duy vào lòng, bàn tay rét buốt không chút hơi ấm, gắt gao ấn giữ cằm của nàng. Đồng tử đỏ tươi hợp thành một đường thẳng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đôi mắt mềm mại sáng rực kia, mang theo nỗi căm thù ác độc cùng ánh nhìn khát máu, Minh Dạ quỷ dị cười, khẽ mở đôi môi đỏ tươi dính máu, giọng nói như độc xà khè lưỡi khàn khàn chói tai, "Chỉ cần ngươi còn sống, vĩnh viễn đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay của ta! Vận mệnh của ngươi, từ thời khắc ta được sinh ra, đã định sẵn phải do ta thao túng an bài! Hồ yêu Tiểu Duy! Ngươi vĩnh viễn cũng phải sống trong cái bóng của ta, đây là chuyện ngươi thiếu ta, là nợ mà ngươi suốt đời cũng không trả sạch!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top