Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Mạnh Lan Bỉ Vũ


          Ngày 13 tháng 3, lễ hội Mạnh Lan Hoa, có điểm tương tự với ngày lễ Thất Tịch ở thời không bên kia. Vào ngày này, các cô gái đương lúc xuân thì của nhân gian đều xuất môn cầu phúc cầu an, phố lớn ngõ nhỏ sắc màu rực rỡ, cũng là ngày tốt để nam nữ chưa thành gia khẩn cầu nhân duyên. Thành đô Sở Quốc, Sính thành, là nơi phong hoa tuyết nguyệt, oanh ca yến vũ, mỗi năm một lần thi đấu tranh đoạt hoa khôi cũng đều oanh oanh liệt liệt tiến hành ở nơi đây.

Mộ Lan khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên, thầm châm biếm, sóng mắt toát ra phong tình hồn xiêu phách lạc khiến người ta hồn lâm mộng tưởng.

"Quyết định rồi sao ?" Tiểu Duy không đành lòng nhìn thẳng Mộ Lan, nữ tử si tình trước mắt này còn không phải là hình ảnh bản thân từng chấp nhất không thôi đó sao. Chỉ bởi một chữ "tình", làm lầm lỡ hết thảy nhân gian nam nữ si niệm...

"Không oán không hối, Mộ Lan khẩn cầu cô nương thành toàn..."

-------*-------

Ngày hội Mạnh Lan Hoa, đài hoa lấy thủy tinh ngọc bích làm đèn, vân đỉnh đàn mộc làm xà, bốn phía lụa mỏng treo làm màn trướng, trên trướng thêu đầy hình cánh hoa mạnh lan. Gió nổi lên màn lụa lay động, tựa như hoa rơi đầy trời. Lại còn dùng đá bạch ngọc lót sàn, trong khảm kim châu, tạc hình hoa sen, từng đóa hoa sen sống động lung linh, chân trần dẫm lên lại cảm thấy nhẵn nhụi mềm mịn, tựa như hoa sen sinh ra dưới từng bước đi.

"Mộ Lan chuẩn bị xong chưa?" Ôn Tĩnh Nhược thấy Đào Trúc quán sắp đến lượt lên sân khấu so tài, lại mãi không thấy bóng dáng Mộ Lan, tầm mắt trong lúc vô tình đảo qua thân ảnh bạch y phía sau màn, trong đầu tự nhiên xuất hiện ý nghĩ có điềm không lành, vội vàng hỏi dò Vân ma ma bên cạnh.

"Không ổn ! Vân ma ma! Mộ Lan để thư lại, không thấy đâu nữa rồi !" Thanh Y vội vã chạy đến trước mặt hai người, đưa bức thư nắm chặt trong tay cho Vân ma ma. Hai người còn chưa kịp xem kỹ, bên trong hoa lâu thanh âm oán trách nổi lên bốn phía, dưới đài khách nhân ồn ào náo động đứng lên tranh cãi ầm ĩ, cục diện nhất thời khó có thể khống chế.

Lúc này một tiếng tiêu du dương như suối chảy nhỏ giọt rót vào trong tâm khảm, tại nơi yên hoa túy sinh mộng tử (*) này, tiếng nhạc thanh tẩy linh hồn hoàn toàn đem tâm trạng hỗn loạn của chúng nhân bình ổn trở lại. Đến khi thần tình tỉnh táo, tìm kiếm người thổi tiêu kia, thì đã vô thanh vô ảnh. Chỉ có Ôn Tĩnh Nhược chú ý bóng hình xoay người biến mất sau đài kia, dáng người xinh đẹp tay cầm ngọc tiêu.

(*) yên hoa túy sinh mộng tử: nơi trăng hoa, sống trong rượu say, chết trong mộng tưởng -> ý chỉ thanh lâu

Vân ma ma thấy không còn ai huyên náo, vội vàng lên đài tạ lỗi, "Các vị, thật là xấu hổ, Mộ Lan nàng bị bệnh, cho nên màn khiêu vũ thi hoa khôi lần này của chúng tôi đành, đành ... "

"Vân ma ma lời này nói ra thật không hợp lý!" Các cô nương thuộc hoa phường hoa lâu khác đồng thanh lên tiếng, "Mạnh Lan bỉ vũ (**) lần này đã bàn bạc trước rồi, nếu Đào Trúc quán đã không có năng lực, thì đừng nên khiến mọi người không thoải mái, sớm nhận thua là được rồi!"

(**) bỉ vũ: so tài khiêu vũ

"Cũng không hẳn, trước đã nghe nói ca vũ lần này do Ôn đại tài nữ sắp xếp, khắp phố phường không ai không biết, hôm nay đều tưởng rằng sẽ được chứng kiến tài nghệ. Vân ma ma nếu như đã không còn cách nào, bỏ một số tiền lớn ra mời Ôn cô nương lên đài đi!"

Trong phòng lại nổi lên tranh cãi ầm ĩ, người người tranh nhau mà nói, càng nói càng khó nghe.

...

Khác với đại sảnh bên ngoài, hiên nhà bên trong hoa lâu lại nhất mực yên lặng.

"Cô muốn gặp ta." Mạnh Kỳ Hữu quần áo hắc y, chậm rãi xoay người lại, nhìn chăm chú vào nữ tử nhàn nhã tự nhiên bên kia bằng ánh mắt sâu xa sắc bén, khiến người thường nhìn vào bất giác cảm thấy bức bách.

"Công tử xem Tiểu Duy như rắn rết, tránh còn không kịp, Tiểu Duy đành phải ra hạ sách này..." Tiểu Duy nhẹ nhàng đem lá trà bỏ vào bình, nước sôi dẫn trà hương lượn lờ bay lên, lặp đi lặp lại nhiều lần, đợi lá trà dần dần lắng đọng lại liền đem nước trà thật rót vào trong chén, dâng lên trước mặt Mạnh Kỳ Hữu. "Mạnh công tử mời dùng, nếm thử chút trà của Tiểu Duy xem có gì khác biệt"

Mạnh Kỳ Hữu thuận tay nhận lấy tách sứ Tiểu Duy đưa, lòng bàn tay nâng lên, động tác tự nhiên, hoàn toàn không có ý thức rằng mình đang uống trà do nàng dâng lên, cứ như thể đây là một loại thói quen đã thấm vào xương cốt... "Như Yên bị thương, Mộ Lan trốn đi, cô tính kế cũng thật vừa vặn. "

Tiểu Duy thản nhiên cười, tuy rằng không thấy được nụ cười bên dưới khăn che, nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy được đối phương đang giễu cợt, "Công tử thật đánh giá cao Tiểu Duy rồi." Thấy Mạnh Kỳ Hữu nhãn thần thâm u nhìn chằm chằm vào men sứ, Tiểu Duy liền đưa tay tháo xuống khăn che mặt, cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt sâu xa kia, "Hết thảy kiếp số đều đã được định sẵn."

"Vậy sao?" Mạnh Kỳ Hữu đối diện với dung mạo thiên tiên của Tiểu Duy vẫn xem như không thấy, mặt không chút biểu cảm, chỉ cảm thấy bộ dáng của nàng vô cùng quen thuộc.

"Công tử mưu tính sâu xa, Tiểu Duy cảm thấy không bằng...." Nhìn dáng vẻ Mạnh Kỳ Hữu vẫn lãnh tĩnh như vậy, Tiểu Duy có hơi sửng sốt, nhưng liền nhanh khôi phục lại, lời nói ra mười phần khiêu khích, "Công tử tâm tại Sở cung, bày bố ván cờ liên hoàn, Tiểu Duy bội phục bội phục."

Vừa dứt lời, Tiểu Duy thân hình đột nhiên đổ về phía trước, còn chưa kịp phản ứng, liền bị Mạnh Kỳ Hữu kéo đến bên tai, hai thân ảnh đan xen, mập mờ hợp lại."Cô sao lại biết?"

"Công tử hỏi ta biết như thế nào sao, ha ha..." Tiểu Duy lần đầu tiên cẩn thận quan sát nam nhân trước mắt, ngũ quan tuấn mỹ hết sức rõ nét, nhất là đôi môi, tựa như tô son hồng nhuận, "Đại thọ của Sở vương, lại còn đúng dịp Mạnh Lan thi tài, nếu nói công tử không có mưu đồ, Tiểu Duy đúng là không tin nổi!"

Mạnh Kỳ Hữu trong lòng sinh cảm giác kỳ lạ, rõ ràng đối với nữ tử trước mắt tâm có kiêng kị, nhưng không chán ghét, ngược lại có chút thương tiếc, tựa như trong trí ức, cái dạng như vậy giống hồ ly giảo hoạt đến cực điểm, buộc miệng nói, "Gọi ta là đại nhân!"

Tiểu Duy nghe xong toàn thân chấn động, kinh ngạc nhìn về phía hắn.

"Ta là tiền thái tử của Thục Quốc Mạnh Kỳ Hữu, lần này tới Sở, đích thực có chuyện quan trọng, cô có nguyện trợ giúp ta?" Đối mặt với Tiểu Duy, không biết vì sao, hắn không muốn lừa gạt, "Cô có thể gọi ta là đại nhân, hoặc là điện hạ..."

Trong lúc ngơ ngác, Tiểu Duy cảm giác như thấy được bóng dáng Phù Sinh trên người Kỳ Hữu, nếu không phải thanh châu trong lòng bàn tay không hề phản ứng, nàng những tưởng đã nhào vào trong lòng hắn, lớn tiếng khóc lóc tỏ bày ngàn năm nhung nhớ, nhưng câu nói kế tiếp của Mạnh Kỳ Hữu hoàn toàn khiến nàng tỉnh táo lại, hắn không phải đại nhân, không phải...

Tiểu Duy ánh mắt để lộ thê lương, làm cho người ta cảm giác bi ai, hướng tới hắn hạ thấp người hành lễ, " Sở nguyện của điện hạ, cũng là sở mưu của Tiểu Duy."

Nghe Tiểu Duy xưng hô với mình bằng "Điện hạ", ánh mắt ưu thương kia như nhìn xuyên qua bản thân truy tìm bóng dáng ai đó, Mạnh Kỳ Hữu cúi đầu thấy hơi thất ý, "Khúc vừa rồi tên gọi là gì?"

"Tên khúc là Phù Sinh Nhược Mộng..." Không biết từ khi nào, khuôn mặt mịn màng trắng nõn của nàng đã lưu đầy nước mắt.

"Phù Sinh Nhược Mộng..." Mạnh Kỳ Hữu nhẹ giọng lặp lại, tâm đột nhiên cảm giác rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top