Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Thiên Ngoại Phi Tiên

          Mã Độ Vân cho tới bây giờ chưa từng qua người nào xinh đẹp đến vậy, cho dù tỷ tỷ ruột là Mã Phức Nhã được người đời khen ngợi dung nhan tuyệt mỹ, tài tình xuất chúng, một khúc Phụng Vũ Cửu Thiên khến người người kinh diễm xưng tuyệt. Nhưng tại hội Mạnh Lan Hoa, bạch y kia lướt qua, mặt mang lụa mỏng, một thân nữ tữ khí chất nhẹ nhàng, không ngờ cuối cùng lại trở thành chấp niệm theo đuổi hắn cả một đời.

Dải lụa theo gió tỏa ra bốn phía, lượn lờ vờn bay, quần áo bạch sam tung bay như tuyết, tay áo kéo theo, như đóa u lan trên không hạ xuống. Chuông bạc bên người nữ tử rơi xuống, nhẹ nhàng phát ra âm thanh trong trẻo khiến mọi người xôn xao, mặc dù mang lụa che mặt, nhưng này nữ tử lại hiển nhiên mang một khí chất lãnh ngạo linh động, khiến chúng nhân như say như mê. Tay áo dài theo nàng mà khiêu vũ, thân thể mềm mại xoay tròn, lơ lửng tựa như tiên tử nhẹ nhàng bay lên cao. Bàn tay trắng nõn khéo léo lưu chuyển, ống tay áo lúc khai mở lúc che giấu. Dáng người nàng thoải mái thư thái, hai cánh tay mềm mại như không xương, dáng múa tựa như Lăng Ba tiên tử, bộ bộ sinh liên(*). Ánh sáng lấp lánh bay lượn như hoa trong màn sương, mờ ảo mông lung, tiếng nhạc trong suốt tươi mát bên tai, ai nấy tim đập không ngừng, chỉ cảm thấy đây đúng là bức tranh tiên nữ hạ phàm, xa không với đến...

(*) bộ bộ sinh liên: từng bước từng bước sinh ra hoa sen

"Thái tử điện hạ... người sao lại có thể đến nơi trăng hoa này!" Thị tòng(**) đi tìm khắp nơi, lại thấy tiểu tổ tông này ngang nhiên xuất hiện ở chốn xuân sắc, vẻ mặt đại biến, vội vàng vội bước lên phía trước kéo đi.

(**) Thị tòng: người hầu đi theo

Mã Độ Vân ngoảnh mặt làm ngơ, si ngốc nhìn bóng dáng xinh đẹp trên đài hoa kia, "Nàng ta là ai? Là cửu thiên tiên nữ hạ phàm sao?"

Thị tòng nào dám đáp lại, cái loại thanh lâu nữ tử sao xứng được thái tử bàn đến, liên tục ngắt lời: "Điện hạ đã quên rồi sao? Hôm nay xuất cung là để tìm kiếm Phức Nhã công chúa, cửa cung ngay lập tức sẽ đóng, điện hạ vẫn là nên cấp tốc cùng nô tài trở về đi!"

Gặp Mã Độ Vân lề mề không có phản ứng, thị tòng lập tức tiến lên, ép mang tuổi nhỏ đích thái tử lôi ra bên ngoài, giá xe ngựa nhanh chóng thoát đi khỏi chốn thị phi này. Nhưng ở trong lòng thiếu niên nhỏ tuổi kia, nữ tử thần bí lúc ẩn lúc hiện hạt giống nảy mẩm trong tâm, mãi không nhổ ra được...

-------*-------

Khói nhẹ lượn lờ, tràn ngập hương khí tươi mát thanh nhã, cùng với âm thanh hí khúc Liên Hoa Lạc véo von, một nam một nữ đánh cờ không nói một lời, một đen một trắng hợp lại càng thêm nổi bật, ánh sáng hắt qua song cửa sặc sỡ điểm điểm, chiếu rọi lên hai người hết sức hài hòa, cho dù là Ôn Tĩnh Nhược, trông thấy cảnh này cũng không thể không khen ngợi "Đúng là một đôi bích nhân độc nhất vô nhị!"

Từ cái ngày cùng Tiểu Duy thẳng thắn nói chuyện, Mạnh Kỳ Hữu dần dần có thói quen để nàng bên người làm bạn, chỉ cho là tri kỷ, không dám hướng suy nghĩ đi sâu xa.

Hội Mạnh Lan Hoa, Tiểu Duy một vũ khúc Thiên Ngoại Phi Tiên chấn động bốn phương, thế nhân đều khen ngợi Ôn Tĩnh Nhược tài hoa xuất chúng, huệ chất lan tâm (**), lại không biết rằng vũ khúc kia không phải do nàng thiết kế trước đó, mà là do Tiểu Duy ngấm ngầm đem ra sân khấu. Ôn Tĩnh Nhược xem cái này là chuyện vô cùng nhục nhã, đối với Tiểu Duy cực kỳ phẫn nộ."Tĩnh Nhược được tuyển gọi vào cung giảng dạy kỹ nghệ một thời gian, xin nghe điện hạ phân phó."

(**) huệ chất lan tâm: chỉ người cao nhã thanh khiết

"Mã Ân tuổi già, con trai còn nhỏ, Mã Nghĩa Phương đối với ngôi vị hoàng đế lại như hổ rình mồi, chỉ sợ sớm đã trong ngoài cấu kết..." Tiểu Duy thấy Mạnh Kỳ Hữu sắc mặt vẫn như cũ, ngồi trầm tư, liền nhẹ giọng lẩm bẩm, "Ngày thọ yến của Mã Ân, e chính là lúc Sở quốc binh biến."

Qua nửa ngày, hắn mới hướng Ôn Tĩnh Nhược hỏi, "Đã an bài đủ người chưa?"

"Hết thảy đều theo dặn dò của điện hạ, Tĩnh Nhược sẽ chú ý nhiều hơn!" Ôn Tĩnh Nhược mặc dù căm ghét Tiểu Duy, nhưng vẫn phân rõ nặng nhẹ, chuyện đại sự tuyệt không qua loa.

"Chỉ sợ sẽ gặp phải cản trở." Tiểu Duy vừa dứt lời, ván cờ nháy mắt biến đổi, quân đen từng bước ép sát, quân trắng đại thế đã mất, thắng bại đã rõ.

"Cô lại đang tính cái gì đây?" Mạnh Kỳ Hữu buông quân cờ, ngôn ngữ bất giác có chút chiều chuộng.

"Tiểu Duy còn chưa diện kiến hoàng cung nội viện phú quý của nhân gian... Chỉ là đang nghĩ muốn tiến cung xem thôi..." Tiểu Duy uốn ngón tay, quấn quấn lọn tóc, trong mắt hiển lộ vẻ mị hoặc.

Đối với nàng, hắn luôn khó có thể cự tuyệt, không cân nhắc được gì, giống như có cảm giác khó hiểu sâu trong ký ức.

-------*-------

Tiểu Duy vốn chỉ muốn đùa một chút, không ngờ Mạnh Kỳ Hữu thật sự phân phó cho bên dưới. Lại nói Tiểu Duy đúng là chưa từng tới hoàng cung, cho dù từng kết bạn với đám người Tĩnh công chúa, Tiếu Dương, cũng chưa hề thật sự tham quan đế thành, hiện tại nhớ lại, nghĩ thật đáng tiếc. Nhưng khi nàng lấy danh nghĩa sư muội của Ôn Tĩnh Nhược liên tục lưu lại cung đình, lại thấy không còn hứng thú như trước. Không biết vì sao, khi rảo bước lướt qua lầu son gác tía trong thành trì, cột đá chạm khắc, vách tường sơn son thếp vàng, trang trí hoa lệ, nhìn chỉ thấy tràn đầy suy bại.

"Là cô!" Vừa đi qua hòn giả sơn, một bóng đen đột nhiên chạy ra, thiếu chút nữa va vào Tiểu Duy, nàng còn chưa kịp nhìn kĩ, liền bị kéo đến bên mép tường, bên tai loáng thoáng nghe thấy có người hô hoán thái tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top