Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Tương Vân Quận Chúa

          "Hồng Tụ?" Chờ hai người đi được một quãng xa, ngang qua rừng hoa đào, Tiểu Duy mới dừng bước lại, nhẹ giọng thở dài.

Mà Hồng Tụ thì đã sửa đổi bộ dạng nhát gan sợ gặp phiền phước thường ngày, cúi đầu hành lễ với Tiểu Duy, trong mắt lộ vẻ cung kính, "Quận chúa hôm nay tâm tình không tốt, sợ là khốn khổ vì tình ..."

"À..." Tiểu Duy tiện tay bẻ một nhánh đào bên một gốc đào khai hoa rất sum xuê, "Gặp được người vừa ý, quận chúa chim loan động tình, là việc thường tình của con người thôi..."

"Tiểu thư, gần đây ngự lâm quân điều động thường xuyên, Hồng Tụ quan sát kỹ, sợ là trong cung có biến, phải làm thế nào mới có thể giúp người?" Hồng Tụ xem nữ nhi trước mắt như thần minh, ở trước mặt nàng cảm thấy nhỏ bé đến cực điểm. Nếu không nhờ lúc trước tiểu thư cầu tình, nàng sợ là đã sớm chết bởi trượng hình của quận chúa, sau lại được tiểu thư nhiều lần chỉ điểm, mới thành công vượt mặt Lục Kiều, trở thành tâm phúc của quận chúa, một đường bay thẳng lên mây. Đối với Duy tiểu thư, Hồng Tụ không chỉ cảm kích sùng bái, còn khăng khăng một mực nguyện trung thành. Tuy Tiểu Duy không mở miệng nhờ, Hồng Tụ lại luôn âm thầm vì nàng mà lưu ý tin tức trong cung.

"Không cần, ngươi làm quá nhiều rồi... Chỉ cần ngươi an tâm hầu hạ quận chúa là được." Tiểu Duy cầm nhánh hoa đào, bước chậm giữa rừng hoa, qua nửa ngày, lại dừng bước trầm ngâm nhìn về chân trời, suy nghĩ cũng bay đi xa, "Hồng Tụ..."

"Có nô tỳ."

"Ta lang thang hồng trần thế tục, chính là vì tận lực truy tìm chân ái đã chờ đợi ngàn năm nay. Thiên hạ hưng suy với ta có quan hệ gì?" Một làn gió nhẹ đính kèm hương hoa thổi ngược lại, khăn che mặt theo gió mát đung đưa, lay động mái tóc của nàng, như đang tự giễu, "Ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa... Con kiến còn sống tạm bợ... Thiên đạo... Tiểu Duy tuyệt không nhận mệnh...."

Lúc trước cứu Hồng Tụ từ tay Mã Tương Vân, chỉ là trùng hợp, nhưng làm cho nàng giật mình chính là sau khi cứu Hồng Tụ, nàng lại có thể cảm ứng được áp chế của thiên đạo đối với mình. Điều này mang hàm ý rằng, lúc này hành vi của nàng không được luân hồi thừa nhận, mỗi tiếng nói cử động đều đã bị thiên đạo quản chế, một khi chạm đến quy luật của thế gian, phá tan vận mệnh, sợ là sẽ bị thiên đạo vô tình nuốt chửng. Cho dù là vậy, Tiểu Duy cũng không cho là quan trọng, vì đại nhân, cho dù là đối mặt thiên đạo pháp quy, nàng cũng dám tranh đấu một trận!

(Ai xem khuynh thế hoàng phi sẽ biết, Hồng Tụ vốn là bị Mã Tương Vân oánh chết từ sớm)

...

Liên tiếp vài ngày, Lưu Liên Thành đều đối xử lạnh lùng với Mã Tương Vân, tránh không gặp mặt, ngược lại đối với Mã Phức Nhã hăm hở theo quanh, hỏi han ân cần, làm Mã Tương Vân càng thêm bực tức hung tợn. Bản thân rốt cuộc có chỗ nào không bằng Mã Phức Nhã! Nàng là công chúa, cao cao tại thượng, thứ gì cũng có, còn nói cái gì mà hảo tỷ muội, vì sao còn muốn cùng nàng đoạt Lưu Liên Thành! Vì sao thứ gì mình muốn nàng luôn dễ dàng có được, vì sao...

Đồ đạc không ngừng bị ném bình bịch trên nền, đám nô tài đều run lẩy bẩy, không dám tiến gần. Không phải Lục Kiều vừa mồm mép lên khuyên giải liền bị mấy cái tát đó sao, ai còn có gan đi tìm phiền phức.

"Quận chúa, ngài trong lòng không thoải mái, muốn đánh thì đánh chúng nô tài là được rồi, đừng thương hại đến thân, thật không đáng a!" Hồng Tụ vừa mới tiến vào sân, liền thấy Lục Kiều tóc tai bù xù, người đầy thương tích quỳ trên mặt đất, ánh mắt liền tỏ vẻ nghiêm nghị, vội vàng tiến lên đỡ lấy Mã Tương Vân, "Vì con tiểu tiện nhân này, hà tất phải nổi cơn thịnh nộ", rồi hướng về phía đám người đang run rẩy, "Các ngươi đều muốn đi chết sao? Còn không thu thập cô ta đi! "

Bên dưới vài kẻ nhanh nhạy, lập tức chạy tới "thu thập", cưỡng chế mang đi Lục Kiều mặt không cam tâm đang quỳ rạp trên đất. Hồng Tụ thấy bốn bề vắng lặng, mới thấp giọng hỏi, "Quận chúa, Duy cô nương đã đến theo căn dặn rồi, người có gặp hay không?"

"Không... Bảo cô ta vào đây...." Mã Tương Vân vừa định từ chối, nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì, đang nói liền thay đổi, phân phó Hồng Tụ đi xuống dẫn người vào.

"Tiểu Duy bái kiến Tương Vân quận chúa, quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Xa xa áo trắng như tuyết tung bay tiến đến, dáng người nhẹ nhàng dịu dàng, tuy rằng mái tóc dài chỉ dùng dây tơ quấn nhẹ, cũng không mang nhiều trang sức, nhưng người như minh châu mĩ ngọc không thể tập trung nhìn gần, khẽ dịch quần áo hành lễ, thanh âm không mang một chút gợn sóng.

"Miễn lễ bình thân!" Nhắc tới chuyện kỳ lạ nhất trên thế gian, không gì bằng việc cư xử giữa người với người. Có loại người vừa gặp đã hận sao biết nhau quá muộn, liền trở thành tri kỷ; còn loại người còn lại là vừa nhìn đã thấy không thuận mắt, sinh tử thiên địch. Mã Tương Vân nhớ rõ, ngày đó ở tiền viện, Tiểu Duy liên tục tranh biện, mặc dù ngôn ngữ nhiều phần châm chọc, nhưng bản thân không thấy tức giận, ngược lại, trong lòng lại luyến tiếc đối phương.

Tiểu Duy điệu bộ như nước chảy mây trôi, nhánh anh đảo trong tay chuyển cho Hồng Tụ, "Tiểu Duy nghe nói quận chúa gần đây tâm tình không tốt, trùng hợp hôm nay đi ngang qua rừng đào, gặp hoa đào nở khai đẹp không sao tả xiết, liền tự chiết hạ một cành, mong quận chúa vui vẻ."

"Hả? Một cành hoa đào có thể giải sầu cho bản quận chúa sao?" Mã Tương Vân vuốt ve cành đào, lá cây xanh tươi ướt át làm nổi bật nụ hoa, nhụy hoa non mềm tựa hồ điệp ẩn hiện nhẹ nhàng bay lên, thực khiến người say mê đắm đuối.

(Có cần phải tả dữ vậy không, người đẹp cầm hái cái gì nó cũng đẹp hả ???)

"Hoa đào này, không phải là cây khai nở đẹp nhất trong vườn, cũng không phải tốt nhất, nhưng Tiểu Duy vẫn độc nhất lựa chọn nó! Quận chúa có biết tại sao không?"

Mã Tương Vân nghe lời nói nhỏ nhẹ như châu ngọc của Tiểu Duy, vẻ mặt nghi hoặc khó nghĩ, liền nhìn lại nàng, "Là vì sao?"

"Bởi vì nó là thích hợp nhất." Tiểu Duy đi đến giá sách đẹp đẽ kế bên, lấy ra hộp gấm bên trong bày lên trước mặt, đưa tới chỗ Tương Vân, "Bắc Hán Độc Cô hoàng hậu mang đến bình ngọc lưu ly, quận chúa vẫn luôn xem như báu vật. Nhưng để xứng với bình này, nhất định phải để dành hai ba bó hoa tốt khỏe, hoa không cần quá nhiều, cũng không nên quá ít, nếu không e là sẽ giọng khách át giọng chủ."

Mã Tương Vân không phải loại người chậm chạp, lập tức hiểu ý, cảm thấy vui mừng, "Cành hoa này quả nhiên mang đến niềm vui! Đa tạ cô nương chỉ điểm, nếu Tương Vân đạt được sở nguyện, chắc chắn sẽ hậu lễ hồi báo!"

"Tiểu Duy chỉ mong quận chúa hài lòng, sao dám cầu hồi báo! Chỉ hy vọng..." Tiểu Duy đang nói nửa chừng, âm điệu đột nhiên quỷ dị biến ảo, "Ngày khác nếu có chuyện muốn nhờ, mong quận chúa niệm tình giúp đỡ."

"Đương nhiên rồi." Mã Tương Vân một mực vui mừng, thuận miệng đồng ý.

Hồng Tụ đứng ở một bên nghe thấy, khóe miệng đưa lên, ánh mắt chớp lóe. Lặng lẽ nhìn chăm chú vào thân hình mỏng manh kia, mười ngón tay nắm chặt, móng tay nhập vào lòng bàn tay, "Tiểu thư, bất kể thế nào, Hồng Tụ nhất định hoàn thành tâm nguyện của người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top