Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Tương Tư Họa Bút


          "Cô ta về rồi?" Mạnh Kỳ Hữu gặp Ôn Tĩnh Nhược đang ở trên lầu gác đánh đàn, cũng không nói gì mà hướng Thanh Y hỏi. Còn về phần hỏi người nào, không nói cũng biết!

"Duy tỷ tỷ cả ngày hôm nay đều ở thư phòng, đến bây giờ còn chưa có ra ngoài!" Thanh Y cười xấu xa, nàng là người hiểu chuyện, nhìn công tử ngày thường lạnh lùng bình ổn là thế, chỉ khi đối với Tiểu Duy cô nương thì lại thường xuyên quan tâm ân cần thăm hỏi, nếu bảo công tử không có tâm tư gì, Thanh Y chính là người đầu tiên không tin!

"Biết rồi! Ngươi đi xuống đi!" Mạnh Kỳ Hữu cũng không phải không phát hiện ánh mắt đen tối kia của Thanh Y, hắn không biết vì sao, cũng đã lâu không gặp nàng, trong lòng luôn thấy vắng vẻ. Chân bước nhẹ đi đến thư phòng, nhìn thấy nàng tay cầm bút ngọc, tập trung đưa bút, từng nét một đều không có chút sơ suất, mỗi một động tác đều nhanh gọn mà không thiếu tinh tế, dáng vẻ thanh lịch trang nhã kia cũng đã tựa như một bức tranh mỹ nữ rồi.

"À, ngài đến đó sao?" Tiểu Duy cảm thấy ánh sáng có chút là lạ, ngẩng đầu lên thấy Mạnh Kỳ Hữu đã đứng ở trước, liền huơ tay ra hiệu cho đối phương, "Điện hạ cảm thấy Tiểu Duy vẽ như thế nào?"

Mạnh Kỳ Hữu ban đầu cũng không để ý, nhưng sau khi ánh mắt chuyển dời lên bức tranh, thân tâm vô cùng chấn động. Trong bức tranh là một nam tử áo đen, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, tựa như không nghe thấy khói lửa của nhân gian, ánh mắt lại càng giá buốt như sương lạnh, tay cầm ngọc tiêu có băng đá phủ lên, phong thái từ xa xa nhìn đến đó làm cho người ta tâm sinh sợ hãi. Quan trọng hơn là... người này tướng mạo so với nhị đệ Mạnh Kỳ Vẫn không có chút khác biệt, ngoại trừ phong độ thần khí có chút bất đồng thì thần thái bộ dáng quả thật không sai, trong lòng không khỏi có chút hoảng sợ, thanh âm khẽ run, buột miệng hỏi, "Hắn là ai vậy?"

Tiểu Duy giác quan tinh nhanh, sớm đã nhìn ra nét mặt hắn có chút mất tự nhiên, cười lộ vẻ mừng rỡ, "Điện hạ gặp người này rồi?"

"Không, chưa từng gặp qua!" Mạnh Kỳ Hữu lập tức phủ nhận, trên mặt lại khôi phục thành bộ dạng xử sự như không hề kinh động, tiếp tục hỏi, "Cô cả ngày nay đứng ở thư phòng là vì người này?"

Tiểu Duy không đáp, nhẹ nhàng vuốt ve nam tử trong bức tranh, đôi mắt thu thủy ẩn tình ngưng đọng, qua hồi lâu mới thở dài nói, "Một trường tương tư đau đến xé lòng. Huynh ấy là người Tiểu Duy yêu cả đời này, có huynh ấy ở bên, dù phải đi đến cùng trời cuối đất, Tiểu Duy cũng không còn đơn độc nữa. Nếu điện hạ gặp qua người này, nhất định phải báo cho Tiểu Duy hay, Tiểu Duy nhất định hậu tạ điện hạ!"

"Không cần phải vậy! Người này khí độ trác tuyệt phi phàm, nếu có thể gặp một lần, cũng là chuyện tốt!" Mạnh Kỳ Hữu có chút dối lòng, sâu trong nội tâm trào ra một cơn đố kỵ. Hắn vạn lần không muốn Tiểu Duy gặp được Kỳ Vẫn, để phòng ngừa sự tình phát sinh, kế hoạch ban đầu của hắn sợ là phải có chút thay đổi...

"Đa tạ điện hạ giúp đỡ! Nếu không còn gì, Tiểu Duy xin lui!" Tiểu Duy không biến sắc, bộ dạng phục tùng cười nhạt, đáy mắt xẹt qua một tia mãnh liệt, cũng không chờ Mạnh Kỳ Hữu mở miệng, liền cuốn bức tranh lại chuẩn bị xoay người rời đi.

"Không phải hắn không được sao?" Mạnh Kỳ Hữu chặn ngang kéo Tiểu Duy lại, ánh mắt sâu sắc băng lãnh lộ ra một chút van cầu.

Tiểu Duy vẫn tươi cười như trước, không nhìn ánh mắt khẩn nài của đối phương, mạnh mẽ tránh ra, "Tiểu Duy mặc dù nguyện phụ tá điện hạ, nhưng không phải quân cờ tùy người bày bố. Điện hạ đã biết tâm ý của Tiểu Duy, hy vọng không cần tự mình chuốc lấy cực khổ!"

Thanh âm vẫn uyển chuyển êm tai, nhưng lại vang vọng bên tai Mạnh Kỳ Hữu, trong lòng vừa tuyệt vọng vừa thống khổ. "Tại sao, tại sao ngay cả cơ hội yêu ta một lần nữa cũng không chịu cho ta! Tại sao muốn ta phải làm lại từ đầu?" Mạnh Kỳ Hữu vừa cảm thấy đau đớn, trong đầu đột nhiên lại tuôn ra một thứ hình ảnh cổ quái: sương đen tràn ngập, bốn phía u minh, sông Mạnh Bà tối đen như mực, thủy triều đánh vào bên bờ, xương trắng tầng tầng xếp đống, cùng với âm thanh ai oán thê lương, cảnh tượng tựa như vô gian địa ngục. Ngày ấy bên bờ dương liễu, nam tử tên Vương Anh ở trong đầu kia u oán nhìn về phương xa, biểu tình đau khổ, "Ai cũng không thể ngăn cản chúng ta, lần này, ta tuyệt không để hắn xuất hiện trước mặt muội, ta muốn muội trở về bên ta một lần nữa, Tiểu Duy..."

Tiểu Duy thấy Mạnh Kỳ Hữu vẻ mặt hốt hoảng, có chút lo lắng, muốn dìu hắn, lại bị hắn một phen đẩy ra. Mạnh Kỳ Hữu bưng bó đầu, có chút đau khổ, "Ta còn có công vụ, ngươi đi xuống trước đi!"

"Nhưng mà..." Không biết là vô tình hay cố ý, Tiểu Duy cảm nhận được một cảm giác ngụy hợp(*) kỳ quái trên người hắn, là thứ gì mà ngay cả mình cũng không biết? Hay là trên người hắn có cất dấu bí mật to lớn kinh thiên gì? Rốt cuộc là cái gì? Sao trong đầu đột nhiên lại cảm thấy có điềm xấu? '

(*) ngụy hợp: ngụy – giả dối, hợp – hợp lại

"Cô mấy ngày nay tiến cung, sắc mặt cũng không tốt... Ta để Thanh Y làm cho cô thang thuốc bổ, cô nghỉ ngơi cho tốt đi!" Để Tiểu Duy không nghi ngờ, hắn cứng cỏi chống chọi cơn đau nhức, vẻ mặt bình thường nói.

"Vậy Tiểu Duy cáo từ, không quấy rầy điện hạ! "

Đợi Tiểu Duy đi xa, Mạnh Kỳ Hữu mới ngã vào trên bàn, nắm chặt tay, không thốt ra tiếng nào. Nhưng hình ảnh trong óc lại không chịu dừng lại, không ngừng truyền ra: hắn biến thành nam tử tên Vương Anh kia, nhìn thấy Tiểu Duy vì hắn may áo, nấu cơm cho hắn, bồi hắn luyện võ, nghe hắn đọc thơ, cuộc sống thần tiên quyến lữ như vậy, làm cho hắn cảm nhận được hạnh phúc chưa bao giờ có. Nhưng hình ảnh đột biến, hắn lại phát hiện bản thân biến thành một người khác, mặc dù thấy không rõ gương mặt người nọ, chỉ biết là hắn bên cạnh giúp đỡ Tiểu Duy, nhìn nàng thương tổn một lần rồi lại một lần, cam nguyện vì nàng trả giá tất thảy, vì nàng mà đau lòng, vì nàng mà rơi lệ... Hai đoạn hình ảnh hoàn toàn khác nhau từng phần nhỏ không ngừng lần lượt thay đổi, hắn cảm giác linh hồn không ngừng bị xé rách, rốt cuộc hắn là ai? Vì sao lại có trí nhớ của hai người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top