Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện : Hồng Tụ

Hồng Tụ là người Dĩnh Châu, khi còn rất nhỏ, quê nhà mắc nạn lũ lụt to, gia đình vì không thể cùng lúc nuôi quá nhiều con cái, liền bị cha mẹ bán đi. Cũng coi như Hồng Tụ còn tốt số, năm đó Sở cung mở rộng quy mô, không ít cung nữ thái giám được mua vào, Hồng Tụ chính là một trong số đó, cũng xem như là đã có nơi có chốn, an an ổn ổn ở trong cung hầu hạ các chủ nhân lớn bé đều có.

Tính tình Hồng Tụ nói dễ nghe một chút là không tranh giành với đời, nói khó nghe một chút chính là nhát gan yếu đuối, cũng chính vì nguyên nhân này nên bị không ít kẻ cùng lứa ức hiếp, đặc biệt là cung nữ Lục Kiều cùng với nàng hầu hạ Tương Vân quận chúa, không có việc gì làm liền lấy nàng giễu cợt chọc cười, hết thảy mọi chuyện nàng đều nhẫn nhịn. Nhưng mà nàng không hề nghĩ rằng nhẫn nhịn lại có thể trở thành bùa đoạt mệnh của mình.

Ngày ấy nàng theo ý của Lục Kiều dâng lên quận chúa nước ô mai, lại vô tình nhìn thấy quận chúa trượt chân bị thương, đại họa lâm đầu. Nàng mặc dù không quan tâm việc đời, nhưng cũng biết chủ nhân của mình không phải thiện nam tín nữ gì, ghen tị thành thói, mình nhìn thấy chuyện xấu hổ của cô ta, cô ta sao có thể bỏ qua. Quả nhiên, quận chúa nổi trận lôi đình lệnh cho hạ nhân đánh chết, lúc ấy không có người nào vì thương cảm mà nói đỡ, cho dù là Ôn tài nữ luôn luôn hòa nhã ân cần, cũng chỉ phiêu phiêu khuyên giải vài câu, rồi không nói được gì nữa. Hồng Tụ chưa từng sợ hãi đến thế, bất luận nàng cầu xin lượng thứ như thế nào cũng không thay đổi được kết cục, nàng hết hi vọng rồi...

"Ha ha ha..." Trong đại điện chợt vang vọng thanh âm như chuông bạc trong trẻo bên tai, tất cả mọi người ngây ngẩn. Một nữ tử tiếng cười mềm mại tiến đến trước mặt mọi người, dáng người khéo léo nhu mì, áo trắng lụa mỏng tựa như tiên tử giáng trần. Tuy rằng không nhìn được gương mặt thật, nhưng đôi mắt đẹp đảo qua một vòng hiển lộ thần thái mê hoặc hồn phách."Tiểu Duy khấu kiến quận chúa điện hạ, quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Ngươi là kẻ nào?" Giai nhân như thế, nữ tử nhìn thấy cũng phải động tâm, huống hồ nam tử, Mã Tương Vân nhất thời có chút ghen tị.

"Khởi bẩm quận chúa, đây là sư muội của dân nữ, hôm nay cùng dân nữ đi vào cung, chỉ là muốn một lần chiêm ngưỡng khí thế hoàng gia mà thôi." Ôn Tĩnh Nhược thấy quận chúa không vui, lập tức lên giải thích, nhưng ánh mắt có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Mã Tương Vân nghe xong liền giận dữ, "Làm càn! Hoàng cung nội uyển sao có thể để bọn người hỗn tạp tùy ý ra vào, mang cô ta đi trượng hình!"

"Ha ha... Quận chúa bớt giận!" Hồng Tụ đang thấy lo thay cho nữ tữ kia, lại không ngờ nàng ta vẫn như cũ, tiếng cười không ngừng, lại cực kỳ thong dong, ngang nhiên đi bộ đến trước mắt quận chúa, sắc mặt không đổi, "Hôm nay vừa thấy, Tương Vân quận chúa quả nhiên quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành, không hổ là Sở quốc đệ nhất mỹ nhân. Chỉ đáng tiếc..."

"Đáng tiếc cái gì!" Mã Tương Vân không khỏi thốt lên.

"Đáng tiếc mỹ mạo như thế lại thập phần bạo ngược, khó trách người đời nói rằng Phức Nhã công chúa tấm lòng nhân hậu, thì ra có quận chúa dẫn đường."

"To gan!" Mã Tương Vân bình sinh hận nhất có người lấy mình ra so sánh với Mã Phức Nhã, lần này lại còn là đường đường trực tiếp vả vào mặt cô ta.

"Ha ha... Quận chúa không cần tức giận, nếu là muốn tính mạng của ta, không cần quận chúa động thủ." Hồng Tụ còn chưa phản ứng, đã bị nữ tử kia kéo người, đẩy tới trước mặt Tương Vân quận chúa, "Trực tiếp đâm chết trên đại điện này cho tiện, ngày mai cùng lắm là cho dân gian có thêm việc để cười mà thôi!"

"Ngươi!!! Đem Hồng Tụ đi xuống, đánh 15 trượng! Đây đã là bản quận chúa rộng lượng rồi, dù sao cũng là tiện tì này thất trách, vậy còn ngươi? Dĩ hạ phạm thượng! Đáng bị tội gì!" Mã Tương Vân thẹn quá hóa giận, tự biết là bản thân chuyện bé xé ra to, nhưng vẫn không muốn chịu thua, không muốn để nữ tử có chút nhan sắc trước mặt xem thường!

Hồng Tụ gặp cảnh chủ tử bị tranh luận đến á khẩu không trả lời được, ngoại trừ Phức Nhã công chúa, tức khí đến vậy là lần đầu tiên. Nhưng còn chưa kịp vui mừng tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức lại vì nữ tử trước mắt mà toát mồ hôi.

"Hôm nay Tiểu Duy trước có vô lễ, mặc dù lời thật khó nghe, nhưng cũng là vô cùng hỗn xược, quận chúa cứ trách phạt, Tiểu Duy xin nhận!" Nữ tử đang nói liền quỳ nửa người hành lễ, "Quận chúa nhân hậu, tuyệt không phải là kẻ giết người bừa bãi, lúc trước nhất định là có tiểu nhân dèm pha hãm hại, Tiểu Duy bội phục đức hạnh của quận chúa! Thỉnh quận chúa trách phạt!"

"Ngươi... Thôi miễn, ngươi đứng lên đi!" Mã Tương Vân biết đối phương đang cho mình bậc thang để hạ xuống, liền việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Đối với sự can đảm và hiểu biết của Tiểu Duy, nàng cũng có phần tán thưởng."Ngươi tên Tiểu Duy, là sư muội của Ôn Tĩnh Nhược? Có tài nghệ gì?"

"Tiểu Duy chỉ là có chút hiểu biết về..."

...

Hồng Tụ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nữ tữ nào có khí thế như vậy, lời nói âm vang kia khiến cho tất cả mọi người vô lực phản bác. Thoạt nhìn thân thể suy nhược yếu đuối, thật ra lại như núi cao bàn thạch sừng sững phía trước, thế không thể ngăn. Đứng xa xa nhìn bóng dáng của nàng, Hồng Tụ cảm giác nội tâm bình ổn trở lại, xua tan mọi hèn yếu trong người. Nàng muốn được giống như người đó, sống đúng với bản thân, sống dưới ánh mắt trời hào quang rực rỡ.

-------*-------

"Duy cô nương!" Tiểu Duy tiểu thư số lần tiến cung không nhiều lắm, mỗi lần hầu như đều đi bên cạnh quận chúa, Hồng Tụ rất ít có cơ hội cùng nàng nói chuyện một câu. Lần này thừa dịp quận chúa nghỉ ngơi, cuối cùng cũng gặp được con người xinh đẹp kia ở phía sau hoa viên. Hồng Tụ vội vàng đến trước mặt nàng, lại không biết nên nói gì, trực tiếp quỳ trước Tiểu Duy, "Ngày ấy đa tạ Tiểu Duy cô nương, Hồng Tụ cảm kích đại ân của cô nương, nhưng nô tỳ là hạ nhân, không có gì đáng giá, chỉ có thể dập đầu tạ ơn cô nương!"

Hồng Tụ đang muốn cúi xuống lại bị hấp lực kỳ quái kéo lại, thế nào cũng không khom lưng được. Ngẩng đầu nhìn Tiểu Duy, chỉ thấy khăn che mặt đã mất, dung mạo kia khiến Hồng Tụ vô cùng kinh sợ. Khóe mắt lưu mị da trắng nõn nà, con ngươi sóng sánh sáng rực đảo qua, đôi môi xinh đẹp yên nhiên mỉm cười, nhất cố khuynh thành, tái cố khuynh quốc. Dánh dấp câu hồn đoạt phách này, Hồng Tụ ngây ngốc, "Người là tiên tử sao?"

"Ha ha... Đúng vậy! Ta chính là tiên! Còn là hồ tiên!" Đối phương vươn tay, nâng cằm của mình lên, hương hoa lan thấp thoáng "Ngươi nên biết ngày đó mạng ngươi tử số đã định, là bản tiên để cho ngươi sửa mệnh nghịch thiên!"

"Hơ? Tử số? Hồ tiên?" Hồng Tụ có chút thất thần, không hiểu được ý tứ của ân nhân.

"Ngươi thực sự cho rằng ngày đó bị phạt chỉ là ngẫu nhiên sao? Ngu xuẩn!"

Hồng Tụ bất giác đau nhức, cằm bị Tiểu Duy trực tiếp ấn hạ, còn không kịp rên lên đau đớn, trong óc đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh kỳ quái, cảnh tượng bên trong có chút quen thuộc, "Kia... Kia... Kia là Lục Kiều?"

Lục Kiều ở trong phòng không ngừng đi qua đi lại, vẻ mặt hoảng hốt, lầm bầm lầu bầu. Hồng Tụ nhìn kỹ hình ảnh, nàng nằm mơ cũng nghĩ rằng, một màn này chính là khởi đầu khiến cho bản thân thay đổi hoàn toàn.

"Dựa vào cái gì chứ! Ta cố sức lấy lòng cô cô, lại vẫn để cho con tiện nhân Hồng Tụ kia có được vị trí quản sự, gì mà hết lòng tuân thủ chức vụ, gì mà chịu khó chịu khổ! Ả làm sao so với được với ta, cái bộ dáng trì độn kia, chỉ đáng để ta sử dụng mà thôi!" Lục Kiều sắc mặt dữ tợn, Hồng Tụ không tự chủ được thối lui về phía sau vài bước.

Hình ảnh lại luân chuyển, vẫn là một mình Lục Kiều ở phòng bếp dáng điệu như vừa thực hiện xong gian kế, "Hồng Tụ, chớ có trách ta, ngươi và ta đều là nô tài của chủ tử, tuy rằng ta bây giờ còn làm cho quận chúa vui vẻ, nhưng vì niệm tình cũ, chủ nhân cũng sẽ không bạc đãi ngươi! Ai bảo ngươi cản đường của ta? Tiểu Đức Tử đã giúp ta bố trí bẫy ở trên đài rồi, chỉ cần ngươi đúng lúc nhìn thấy, ha ha, chủ nhân muốn ngươi chết, cũng đừng trách ta!"

"Vì... Vì cái gì... Ta trừ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ cùng cô ta tranh giành... Vì cái gì mà..."

Hồng Tụ xem xong ảnh tượng, lời nói ngơ ngẩn, có chút nản lòng thoái chí, liền bị một bạt tai ngã lăn ra đất, bên tai tiếng quát vang rõ."Ngu xuẩn! Nếu là vì loại chuyện này, tự ngồi uất ức, ngươi chẳng thà lúc đó chết luôn ở trong điện!"

"Hồng Tụ không hiểu, tại sao..."

"Tại sao hãm hại ngươi?" Tiểu Duy tiểu thư nhìn nàng cười lạnh, "Ngươi ở trong cung nhiều năm, còn không hiểu thế gian mọi người đều vì lợi mà làm, cung đình trong ngoài lục đục với nhau, không tranh không giành là muốn chết! Ngươi không có ý hại người, người có ý hại ngươi !"

Hồng Tụ gắng sức áp chế căm hận trong lòng, nhìn chằm chằm vị "thế ngoại tiên nhân" trước mắt, ngôn ngữ không khỏi có chút sắc bén, "Thế tiên nhân cứu Hồng Tụ là vì sao? Cũng là vì lợi mà làm sao?"

Không biết có phải ảo giác hay không, Hồng Tụ cảm thấy Tiểu Duy trong mắt toát ra một tia tán thưởng, "Ta cứu ngươi, bất quá là vì để nói cho trời cao kia biết, ngăn không được tâm của ta, nghịch không được mạng của ta!"

Vừa mới dứt lời, buổi sáng trời quang chợt vang một trận sấm sét, nàng nhìn lên trời xanh, khóe miệng cười châm chọc.

"Hồng Tụ..., ta và ngươi đều là kẻ nghịch thiên, cho nên ngươi phải sống cho tốt, vì bản thân mà sống! Chỉ khi ngươi sống tốt, ta mới có thể cười nhạo thiên đạo rằng ngay cả nó cũng không làm gì được số mệnh của ta!"

Phong thái cứng cỏi ngang ngược kia, thật sâu khắc ở đáy lòng Hồng Tụ, nàng có thể cảm nhận được huyết mạch thân thể sôi trào kêu gào. Đúng vậy! Nàng muốn sống, muốn sống để xem những kẻ hại mình, hại những người mình quan tâm, bị mình giẫm đạp dưới chân, chơi đùa trong lòng bàn tay như thế nào! Còn người đã khiến mình thoát thai hoán cốt, từ nay về sau chính là chủ nhân của mình, là thần minh nguyện từ nay nhất mực trung thành!

�L]'��?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top