Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C1: Sinh con

Sáng sớm khai xuân, bầu trời trong xanh.

Trong căn nhà cũ kĩ của Khương gia ở thôn Khê Thủy truyền ra  tiếng khóc của trẻ con, là con gái Khương Diệu sinh con, nhưng trong phòng lại không có lấy một bà đỡ  nào, bầu không khí kỳ lạ không nói ra lời.

Đỡ đẻ chỉ có một mình mẹ đẻ của Khương Diệu là Diêu thị, vì hoàn cảnh đặc biệt, khó mà mời bà đỡ, nên phải tự mình đỡ đẻ.

Bà ấy mau chóng lau sạch sẽ rồi quấn đứa trẻ vào trong chăn, sau đó hướng mắt về phía Khương Diệu vì sinh con mà mặt trắng bệch yếu ớt, sợ tiếng khóc to sẽ làm ồn đến Khương Diệu, cẩn thận dỗ dành, " Mẹ Khương à , là con trai."

Đây là nhà cũ của Khương gia, là một căn nhà rách cũ kĩ 3  gian, nằm ở cuối thôn, bình thường người trong thôn sẽ lên núi chặt củi làm nông cũng không hay đi qua đây.

Năm ngoái khi cha nàng biết nàng chưa kết hôn mà có thai, cha nàng Khương Minh Sơn đưa nàng tới nhà  cũ tránh tai mắt người đời, Diêu thị lo cho con gái không ai chăm sóc, cũng sắp hành lý đi theo.

Mà bây giờ, trừ Khương Diệu và mẹ nàng Diêu thị ra, thì chỉ có một đứa trẻ vừa mới sinh.

Khương Diệu ngây người rất lâu mới nhỏ giọng nói, " Mẹ ôm tới cho con xem."

Diêu thị đưa bọc chăn đến giường đất.

Khương Diệu quay đầu, thì thấy một đứa trẻ da đỏ hỏn, đầu đầy nép nhăn, miệng đang mấp máy, vừa mới khóc một trận đã ngủ luôn rồi, hơi thở rất nhịp nhàng.

Tháng 10 mang thai, đến tận bây giờ.

Nhưng ánh mắt Khương Diệu nhìn con trai mình lại không có chút hơi ấm nào.

Dời ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt nói, " Cha nó là ai còn chả biết, đi theo con, chỉ có thể làm một đứa con riêng không có tương lai thôi."

Diêu thị nhìn đứa bé trong chăn đang thiu thiu ngủ, tâm tình phức tạp, thở một hơi dài, "Sinh đã sinh rồi, tốt xấu gì cũng là một mạng người , con không thể ôm nó quăng đi được ? Với lại cô của con đã gửi thư rồi, đợi đứa trẻ đầy tháng sẽ đón con về bên đó. Bây giờ không được , mẹ có chút của hồi môn, bán đi cũng được mấy mươi lượng bạc, đợi qua tháng, thì con tới nhà bà ngoại tránh đồn đại trước , đứa bé lớn chút rồi quay lại, nói là nhặt được."

Khương Diệu vừa sinh xong, không có chút tinh thần nào, lại bận lòng vì đứa trẻ, nghe lời Diêu thị nói thì rũ mí mắt không nói gì, chẳng mấy chốc thì ngủ thiếp đi.

Diêu thị thấy nàng đã ngủ, xoay người đẩy cửa ra, một trận gió lạnh thổi vào.

Sợ con gái bị lạnh, nhanh chóng khép cửa lại, tới phòng bếp đun một nồi nước sôi rửa sạch máu của phòng sinh còn lưu lại.

Sau khi Diêu thị đi, đứa bé trong chăn mở mắt, vì vừa mới sinh, nên không thấy rõ sự vật, mơ mơ hồ hồ, nó thôi ngọ nguậy, trong đầu liền hiện lên một vài hình ảnh.

Tiểu bảo mơ hồ, mơ một giấc mơ dài.

Trong mơ, từ khi nó biết chuyện thì đã được phong làm thái tử, bên cạnh có rất nhiều thái giám và ma ma hầu hạ, còn có một người nam nhân tuấn mỹ tuyệt luân hay đến thăm nó, nó gọi nam nhân đó là " Phụ hoàng "

Nghe nói, trước khi đăng cơ phụ hoàng là một đốc chủ của một cơ quan đặc vụ có quyền thế, khiến cho rất nhiều người vừa sợ vừa hận.

Thảo nào trong hậu cung chả có phi tần nào, khả năng các cô ấy đều không thích phụ hoàng nhỉ ?

Nhưng mà ông ấy cũng chả quan tâm ai thích hay không, mỗi ngày ông ấy trừ xem sổ sách ra thì chính là thăm mẫu thân, ngày nào cũng như ngày nào, cho đến năm 5 tuổi khi tiểu Bảo đang chơi ở ngự hoa viên thì bị người ta đẩy xuống nước.

Vừa tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện bản thân vừa mới được sinh ra,không phải ở trong hoàng cung xa hoa. mà là ở một tiểu viện nông gia xa lạ.

Ầy, đúng là một giấc mơ kỳ lạ.

Tiểu Bảo âm thầm vui mừng, vui mừng vì hiện tại không phải mơ, nó có mẹ, nhưng nghe ngữ khí của mẹ thì hình như không thích nó lắm.

Ngọ nguậy, muốn nhìn xem người mẹ đang say ngủ trông như nào, nhưng khổ nỗi nó quá nhỏ, cổ nhỏ chân nhỏ bị bao hết vào trong chăn rồi, không cử động được.

Sức của một đứa trẻ sơ sinh rất yếu ớt, không chống đỡ được nữa, nó ngáp một cái, ngủ luôn.

...............

Khương Diệu bị tiếng ồn làm tỉnh.

Trời đã nhá nhem tối, tây phòng đã được Diêu thị dọn dẹp, mùi canh gà bay tới từ phòng bếp.

Sát vách, tiếng ồn vang lên.

Trong phòng thì đơn giản, một cái bàn vuông, và hai băng ghế.

Lúc này, Khương Minh Sơn đang ngồi mặt lạnh trên ghế, hôm nay ông uống rượu với mấy bạn đồng môn năm đó thi trượt ở trên trấn, về nhà thì nghe Trần thị nói Khương Nhu khóc chạy về nhà cũ ầm ĩ, ông gấp rút chạy qua đây, thì mới biết, Khương Diệu đã sinh rồi.

" Đại tỷ vô liêm sỉ chưa kết hôn mà đã mang thai, gây ra cái chuyện xấu hổ này, đúng là hảo tâm không để con gả đi cho ai được, huhuhu....con không sống nữa, quá mất mặt ! "

Người đang nói, là Khương Nhu muội muội ruột của Khương Diệu.

Nàng ta vừa khóc vừa kêu, đầu đập vào vách tường bên cạnh.

" Nhu nương, con đừng làm quẩn." có người kịp thời xông qua ôm chặt nàng ta không cho nàng ta tự tìm chết, không phải Diêu thị, mà là một thê tử khác của Khương Minh Sơn tên Trần thị.

Trần thị không phải là thê, không phải thiếp, địa vị của bà ta ngang với Diêu thị, là vị nương tử mà Khương Minh Sơn người thừa tự giữa hai nhà , cưới làm nhị phòng, Trần thị tên đầy đủ là Trần Oanh, người trong thôn không thích gọi bà ta như vậy, nên bình thường gọi là " Oanh nương tử"

Vị Oanh nương tử này,  bề ngoài thiện giải nhân ý nói " Diệu nương mang thai tháng 10 , sinh đứa trẻ này ra cũng không dễ dàng gì,  dù sao cũng là cháu ngoại của con , con khóc lóc như  thế, thằng bé sẽ không vui đâu."

Lời này, đã đốt lên ngọn lửa phẫn nộ  của Khương Nhu " Cháu ngoại cái gì chứ! Nó là dã chủng không cha ! Còn lâu mới xứng làm cháu ngoại ta ! Ta nôn !"

Vừa nói , lại nghĩ đến chuện chung thân đại sự của mình, khóc òa lên " Nhị nương, sau này có phải con không gả cho ai được nữa không ?"

" Không đâu, không đâu. " Trần thị ôm nàng ta nhẹ nhàng an ủi, " Nhu nương của chúng ta xinh như vậy, đợi đại ca con thi đỗ khoa cử, người cầu thân xếp từ đầu thôn đến cuối thôn đấy,"

"  Đúng đúng, đợi đại ca con thi đỗ cử nhân, thì con là muội muội của cử nhân rồi." Khương Nhu nâng vạt áo lau nước mắt , có được mấy phần an ủi.

Trần thị nhẹ giọng nói, " Tuy nói là như thế, nhưng mà cử nhân đâu dễ thi đỗ, giấy mực sách vở không rẻ, chỉ sợ là, aiz...."

Khương Nhu ngây ra, thấy vẻ mặt Trần thị tiu nghỉu, vội hỏi " Nhị nương, có phải đại ca rất nghèo không ? "

Trần thị cố nặn ra một nụ cười, vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, nói " Ca ca con từ nhỏ không được nuông chiều, có cái ăn là sống tốt rồi."

" Gì mà có cái ăn là sống tốt rồi ? " Khương Nhu trầm mặt nhăn mi, kích động, "Đại ca là người đọc sách, cơ thể kim quý , cần bồi bổ thì phải bồi bổ, từng món giấy bút mực là không thể thiếu, nếu nhị nương không có tiền thì đừng giấu giếm, nương con còn có mấy thứ hồi môn chưa động tới, cầm lên trấn bán cũng được khối tiền. "

Trần thị ngăn cản , " Aiz,  Nhu nương à con nói linh tinh gì thế ? Đồ hồi môn là đồ cá nhân của nương con, không thể động vào, nếu động vào, thì cũng phải nuôi con của Diệu nương, đâu thể nào cho đại ca con dùng được ?"

Vừa vào cửa đã nghe thấy lời này, Khương Minh Sơn sầm mặt xuống, " Bốp " một chưởng đập mạnh xuống bàn, phẫn nộ gắt lên, " Dã chủng mang từ bên ngoài tới lại dám lấy tiền trong nhà nuôi ? Ta không có loại con gái thương phong bại tục như thế, mặt mũi liệt tổ liệt tông đã bị nó phá hỏng hết sạch rồi, đợi đầy tháng, bảo nó cút càng xa càng tốt cho lão tử."

Hô xong thì trừng mắt với Diêu thị, " Hồi môn của ngươi, chỉ có thể cho đại ca đang đọc sách dùng, không được tiếp tế cho cái loại bất hiếu Khương Diệu này !"

Diêu thị đứng một bên lạnh mắt nhìn nửa ngày, mới hiểu ra, ba người này cùng diễn một vở kịch, mưu đồ lấy được hồi môn của mình.

Trần thị sinh một đứa con trai, tên là Khương Vân Cù, năm ngoái đỗ tú tài, đang ở huyện đọc sách.

Khương Minh Sơn đã mơ giấc mơ tiến sĩ nửa đời này rồi, cuối cùng cũng chỉ dậm chân đỗ tú tài mà thôi, mấy bộ Thanh Khâm tú tài giặt rồi lại mặc , mặc rồi lại giặt, nhiều năm qua vẫn không nỡ đổi.

Nửa đời sau, ông ta kí thác giấc mơ tiến sĩ lên người Khương Vân Cù,  ngay cả tên cũng đặt theo ý này. 

Vân Cù, mây ở bậc cao, ý là đỗ đạt cao.

Trần thị lại có vài phần tư sắc, vì sinh được con trai, nhiều năm nay , đều được Khương Minh Sơn yêu chiều, trước mặt mọi người, Trần thị sẽ làm người tốt , mà yêu thương hai đứa con gái của bà.

May thay, sau khi Diệu nương mang thai, đã thu lại tính tình, mới coi người mẫu thân ruột này là mẹ.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà bà để Diệu nương sinh đứa bé ra, bản thân vô dụng không sinh được con trai, sau này chỉ có thể nương nhờ con gái, nếu lúc này mặc kệ Diệu nương, tương lai bản thân sẽ chả có ai chăm sóc.

Diêu thị nhìn cái bộ dạng hèn hạ giả dối của Trần thị không vừa mắt, gắn cái bộ dạng xấu xí cay độc và kiêu ngạo cho bà ta. 

Nhưng mà, nam nhân lại thích cái dạng như Trần thị, Khương Minh Sơn cũng không ngoại lệ.

Thi thố không như ý, đương nhiên sẽ tìm vui ở nơi khác, sự dịu dàng của Trần thị đã làm hài lòng lòng tự trọng của Khương Minh Sơn đáng thương kia.

Nhà mẹ Diêu thị mở một cửa hàng ở trên trấn, lúc trẻ bà cũng tính là một tiểu thư nửa thương gia, tính tình khó tránh khỏi có vài phần kiêu ngạo, nhờ điểm này, Trần thị đã làm cho tình phu thê Khương Minh Sơn và bà nhạt dần.

Mấy cái này, bà có thể không để ý tới, tính tình không đổi, nếu bảo bà gập eo làm trâu làm ngựa cho Khương Minh Sơn nghe theo hắn dỗ dành hắn, bà không làm được.

Nhưng Khương Vân Cù muốn đọc sách, đấy là chuyện của nhị phòng, liên quan quái gì đến bà đây ! Sao bà đây phải chi tiền !

Nắm chặt nắm đấm, Diêu thị trầm mặt, bật ra khỏi miệng một câu " Không có tiền."

Đúng lúc này, Khương Diệu cách vách tường đất kêu một tiếng, " Nương___"

Sau khi sinh thì yếu ớt , sức lực chưa hồi phục lại bao nhiêu, giọng nói bất lực truyền tới đường phòng.

Ngược lại, đứa bé trong chăn, nghe ra mẫu thân kêu bà ngoại, rất phối hợp mà mở miệng khóc to.

Diêu thị nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nhớ ra con gái làm mẹ lần đầu, e là chăm sóc không chu đáo, vội vàng quăng mấy người này lại chạy tới tây phòng.

Tiểu bảo khóc rất lâu, Khương Diệu không dỗ cũng không ôm, chỉ nhìn Diêu thị vừa đi vào, " Họ tới lừa hồi môn của nương à ?"

Diêu thị gật đầu, bà hiểu Khương Minh Sơn, bây giờ, loại nam nhân mặt dày vô sỉ như Khương Minh Sơn căn bản không có tiền đồ, cho hắn chín thì muốn nuốt cả mười.

" Vậy ý của nương thì sao ?" Khương Diệu hỏi.

"Ta làm gì có tiền!" Diêu thị tức tối, " Khương Vân Cù muốn thi cử, đó là chuyện của nhị gia gia nhị nãi nãi, sao phải nhúng ta vào nồi lẩu ? Trên người không có rận, làm thế khác gì tự tìm ngứa à ?"

Giong lên cao, như là cố ý muốn đám người kia nghe thấy.

" Không. " Khương Diệu lắc đầu, " Tiền này chúng ta phải cho, không chỉ phải cho, mà còn phải giúp Khương Vân Cù thành danh "

" Cái gì cơ? " Diêu thị tức đến nổ phổi, trước mắt tốt sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top