Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C11 trúng độc từ nhỏ

Bắc phòng.

Sau khi Phùng Ân đi  vào, Tiêu Triệt còn đang uống trà.

Ông ta thả nhẹ bước chân, nén giọng đến mức rất thấp, " Nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm, Miêu lão đã dặn dò, thuốc kia dùng cơm xong mới có thể uống."

Miêu lão là lão đại phu chuyên phối  thuốc cho Tiêu Triệt.

Tiêu Triệt đặt tách trà và khay, hỏi Phùng Ân, " Bản tọa nhớ rồi, năm ngoái ông ta có đưa ra một phương thuốc,  nói là tương tự thuốc giải, sao sau này lại cấm dùng ?"

Tiêu Triệt bị trúng độc từ nhỏ, không chỉ không thể làm chuyện ấy, mà mỗi lúc độc phát, hai mắt còm không thấy gì.

Phùng Ân âm thầm cả kinh, ông  nhớ ra Miêu lão có bảo riêng ông, cái phương thuốc kia năm ngoái gây ra họa lớn, sau này không dám sử dụng nữa.

Cụ thể là họa gì, Phùng Ân không rõ, nhưng ông ta không thể nói thẳng cho Am Công biết, chỉ nói:" Miêu lão đã nói, phương thuốc kia có tác dụng phụ quá lớn, không được sử dụng lâu dài, độc mà Am Công trúng, vẫn nên tìm cách chữa khác."

Câu trả lời của Phùng Ân, Tiêu Triệt không cảm thấy bất ngờ.

Nhiều năm như vậy rồi, ông luôn tìm thuốc giải, xuất hết cả nhân lực tài lực ra rồi, nhưng lại như ném đá xuống biển vậy.

.......

Khương Diệu ngồi bên giếng giặt quần áo, để tránh cho đứa bé khóc, nàng chuyển cái võng lắc ra ngoài, đặt  ở nơi râm mát bên cạnh.

Thằng nhóc này ăn no uống đủ, nằm bên trong ô ô a a tự chơi tự vui.

Thỉnh thoảng Khương Diệu ngẩng đầu nhìn nó.

Lúc Khương Tú Lan đi qua, trên tay cầm hai cái áo.

" Diệu nương, đây là áo ta theo cỡ của con tìm người làm cho con, lát con mặc ta xem thử."

Khương Diệu càng lớn càng xinh đẹp, trước đây hay bị người ta mắng mỏ là hồ ly tinh chuyên quyến rũ nam nhân, nên trước giờ không dám mặc quá đẹp, chắc Khương Tú Lan cũng nghĩ tới điều này, hai cái áo đều may rất đơn giản.

Khương Diệu hơi băn khoăn, " Cô, con có mang quần áo tới đây mà."

Khương Tú Lan chớp chớp mắt, " Sao, áo nương con may thì có thể mặc, mặc áo cô may thì không hửm?"

Khương Diệu không biết nói sao, thật ra nàng không muốn để cô phung phí.

Hôm tới đây mở tay nải ra, Khương Diệu mới phát hiện không biết lúc nào nương nàng lén nhét mấy cái đồ trang sức giá trị vào túi.

Khương Diệu không định tiêu xài.

Ở đây không cần nàng tiêu tiền, đứa trẻ lại không cần tới vú nuôi, tiêu xài càng ít đi, nàng làm việc trong điền trang, mõi tháng còn có thể cầm hai lượng bạc, số tiền này, nàng định tích cóp, ngày nào đó đứa trẻ kia lớn lên, tương lai như nào còn chưa biết, nhưng có tiền đề phòng lỡ như, tích cóp nhiều càng tốt chứ sao.

......

Khương Diệu đột nhiên rời đi, khó tránh khỏi trong thôn sẽ có người tới cửa hỏi thăm.

Diêu thị cứ theo một câu trả lời, được cô của Khương Diệu dẫn lên kinh thành trị bệnh.

Trong lòng Diêu thị ha ha, ngoài miệng thì cũng chỉ có thể phụ họa theo, nói là từ lúc khai xuân, bệnh càng thêm nặng, cô nàng ở kinh thành mời đại phu, đã đón đi ngay trong đêm rồi.

20 năm trước Khương Tú Lan bị Chu Trưởng Qúy quăng một giấy ly hôn quét ra khỏi nhà cả thôn đều biết, nhưng sau này Khương Tú Lan từ khốn cảnh xoay người thành cao sang quyền quý, ai cũng thấy rõ, nói nàng thương cháu gái đón nàng đi trị bệnh ngay trong đêm, không ai nghi ngờ cả,người ta cũng có khả năng làm vậy mà.

Chuyện này làm ồn ào thôn Khê Thủy một phen rồi dần lắng xuống,.

Khương Diệu đi rồi, Khương Vân Cù mỗi lần về là ít ngột ngạt hẳn, tâm trạng rất vui vẻ.

Năm nay là năm trọng đại, quyết định đến số phận của hắn.

Khương Minh Sơn đã thấp thỏm từ đầu năm, đi đi lại lại, vừa vui lại vừa buồn bực.

Vui nỗi là, nhi tử này có khí khái hơn ông, nói là muốn quyết định số phận, về là lại vùi đầu vào thư phòng đọc sách, chăm chỉ hơn cả năm ngoái.

Nhưng lại cảm thấy, nhỡ thi trượt, phải đợi 3 năm nữa thì không nói, e là nhi tử của ông cũng nhụt trí rồi.

Nghĩ trước nghĩ sau, Khương Minh Sơn vẫn tìm Khương Vân Cù, bàn bạc với hắn, " Nếu không, con đợi ba năm nữa lại thi Hương đi, đến lúc đó, tứ thư ngũ kinh đã nằm lòng rồi."

Khương Vân Cù từ chối, " Cha, con muốn thi năm nay."

Hắn đã 18 rồi, không cưới xin, vì muốn ghi tên mình vào bảng vàng mà gia nhập quan trường, nếu đợi 3 năm nữa, hoa hiên vàng cũng héo khô héo quắt cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top