Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C15 lơ tơ mơ

Khương Minh Sơn không vui, nhưng cũng không dám làm trái ý nương, sau cơm tối nhân lúc trời nhá nhem, đi tới nhà cũ.

Diêu thị vừa ăn cơm xong, đang dọn dẹp.

Nghe thấy tiếng bước chân, lau tay vào cái váy, đứng lên đi ra ngoài.

Nhìn rõ là Khương Minh Sơn,  bà lại quay ngoắt đầu vào luôn.

" Aiz..." Khương Minh Sơn hô một tiếng, " Tại sao, Diệu nương đã đi nhiều ngày rồi, không thì, ngươi chuyển về đi ?"

Diêu thị quay người nhìn hắn, ,ánh mắt châm chọc ," Chuyển về đâu cơ?"

" Về nhà." Khương Minh Sơn nói.

Về nhà ?

Diêu thị thấy buồn cười.

Đông phòng có 3 gian, vốn là Khương Minh Sơn và Trần thị một gian, bà một gian, Khương Vân Cù một gian, sau khi nàng chuyển về đây cùng Diệu nương vào năm ngoái, Trần thị oán trách Khương Vân Cù đỗ tú tài rồi, nhưng lại chả có lấy một gian phòng sách, Khương Minh Sơn không nói hai lời, mấy ngày sau lấy gian phòng của bà làm phòng sách  cho Khương Vân Cù.

Giờ lại tới bảo bà chuyển về ? Chả cần nghĩ cũng biết là lão Tào thị ép.

Diêu thị không định về để nhìn đôi cẩu nam nữ này ân ái đâu, khi thấy thái độ qua quýt của Khương Minh Sơn, thì thấy sai sai, " Ta ở đây quen rồi."

Khương Minh Sơn nhăn mày, " Trước đó Diệu nương còn ở nhà, thôn dân coi như ngươi tới chăm sóc nó, giờ nó  đi rồi, còn dính mông ở đây làm gì ?"

Diêu thị cười lạnh, " Ta quay về cũng được, ngươi dỡ phòng sách của Khương Vân Cù ra cho ta, mai ta chuyển liền."

Khương Minh Sơn nghiến răng, nhưng lại nhịn tức, " Tây phòng còn có phòng thây ? Trước kia Diệu nương ở đó, ngươi chuyển vào là được."

Không đợi Diêu thị mở miệng, hắn oán trách :" Năm nay đại lang muốn thi cử, đang gấp rút ôn thi, thân làm nương, không giúp được gì, thì nhường cho nó đọc sách chuyện nhỏ vậy cũng cân đo đong đếm ? Ngươi không biết học tập Oanh nương à ?"

Diêu thị cũng không trách mà lại cười, " Đúng đúng đúng, Oanh nương của ngươi chỗ nào chả tốt, vậy ngươi đi mà tìm nàng ta, đến đây gây sự à ?"

" Ngươi!" Khương Minh Sơn tức nổ phổi, " Diêu thị ! Hôm nay ta đang nói chuyện vui vẻ với ngươi, ngươi đừng có kiểu như thế !"

Kương Minh Sơn càng tức, Diêu thị càng vui, không nén được mà cười, " Mặt mũi ư ? Kể từ khi Trần Oanh vào cửa ngươi quấn quýt lấy nàng ta không kể ngày đêm, nào có cho ta mặt mũi ? Không phải đã bị hai người các ngươi quăng đi trên gia phả rồi sao ?"

Khương Minh Sơn không ngờ Diêu  thị lại vặn lại, nói hết ra ngoài, mặt già nua vừacứng ngắc vừa khó nhìn.

Hắn hừ lạnh một tiếng, không có ý đón Diêu thị về, hất tay áo rời khỏi nhà cũ.

Trần thị đun nước nóng, thấy Khương Minh Sơn quay lại, lập tức đổ vào chậu bưng về phòng hầu hắn ngâm chân, nghe hắn trách mắng Diêu thị, Trần thị thở nhẹ, " Tính tỷ tỷ thẳng thắn, chàng khoan dung một chút, nói mấy lời mềm mỏng là được, hà tất gì phải ầm ĩ lên ?" Dừng lại một chút, nói tiếp :" Cũng chỉ là một gian phòng, là ta suy nghĩ không chu đáo, ta chuyển về bên ông bà ở, về sau rảnh thì tới làm cơm cho chàng cũng được."

Khương Minh Sơn nào có nỡ để bà ta vất vả, vừa phải hầu ông bà vừa phải hầu hắn,  rất đau lòng, nắm chặt tay Trần thị, " Nhị thẩm không phải là người tốt lành gì, nàng chuyển về,  ít nhiều sẽ bị bà ta dày vò, sau này ở đây, không có sự cho phép của ta, không được đi đâu.'

Mắt Trần thị long lanh, do dự, " Nhưng tỷ tỷ..."

" Nàng mặc kệ nàng ta!" Khương Minh Sơn lạnh lùng  nói :" Nàng ta là loại đàn bà không có giáo dưỡng, không biết điều, nhờ có loại nương như thế mà Diệu nương mới rơi vào cảnh như vậy, sớm biết loại tiện phụ kia chỉ gây ra họa, ta liền cho nàng nuôi nó từ nhỏ."

Về Khương Diệu, mấy năm trước luôn là niềm kiêu hãnh của Khương Minh Sơn , vốn định đưa nó vào nhà quyền quý để mình dựa hơi nhờ, không ngờ lại gây ra chuyện xấu hổ như vậy.

Vừa nghĩ tới, cổ Khương Minh Sơn như bị người ta đâm vào một lỗ lớn,tức đến nỗi cả đêm không ngủ nổi.

......

Khương Diệu bị cha nàng thầm mắng đột nhiên hắt xì, làm đứa nhỏ trong võng lắc chuẩn bị ngủ thì bị giật mình, mở mắt, nhìn mẹ nó.

Khương Diệu rũ nó nửa ngày, đành chịu vươn tay nhéo má nó, " Còn không ngủ à ?"

Đứa bé vui vẻ mắt nhìn chằm chằm vào hai cái chân, miệng thì nói " ô ô a a".

Mí mắt Khương Diệu nặng trĩu, không chống đỡ được nữa, không lâu sau thì bắt đầu gật gù.

Đứa bé thấy nương nó mệt, không dám ồn đến nương.

Lúc này, Khương Tú Lan đi vào, thấy Khương Diệu gục lên gục xuống, khều nhẹ nàng, " Diệu nương, con đi ngủ đi, để ta ru thằng bé cho."

Khương Diệu dụi dụi mắt, " Sao cô lại tới đây ?"

Khương Tú Lan nói:" Ta không ngủ được, muốn tới chỗ con ngồi chơi, thì thấy con đang ngủ gật."

Khương Diệu hơi ngại,sau khi ngáp một cái cho lên tinh thần, thấy thằng nhóc vẫn không có ý muốn ngủ, nàng lại vươn tay đung đưa cái võng.

Nhìn vầng trăng nhỏ trông nôi, đột nhiên Khương Diệu nhớ ra một chuyện, nàng hỏi Khương Tú Lan, " Cô, Am Công không biết trong điền trang này có thêm một quả phụ đang nuôi con đúng không ?"

Nếu Tiêu Triệt không cho phép, Khương Diệu lập tức dẫn con đi, không muốn vì mình mà liên lụy tới cô.

Khương Tú Lan cười nói:" Con nghĩ rằng điền trang của Am Công là nơi thích vào thì vào sao ? Ở đây có rất nhiều quy tắc, trước khi đón con tới đây, ta đã nói qua với Phùng công công rồi, bảo con là cháu gái ta, chắc ông ấy cũng nói qua với Am Công rồi."

Vậy thì tốt.

Khương Diệu thở nhẹ ra, nhưng cũng hơi ngại, hôm bưng trà ở đông viện, thật ra Am Công đã đoán ra thân phận của nàng rồi hửm? Nhưng mà rất tôn trọng không vạch trần nàng.

Lúc đó người kia cũng chỉ nói 3 câu, từng câu rất trầm ấm, khiến người ta không đoán được tính cách ông ta thế nào.

Hai cô cháu ngồi nói chuyện, thằng bé trong nôi lại ngạc nhiên.

Am Công, Am Công, Phùng công công ?

Bà trẻ đã đón thẳng mẹ con nó tới chỗ của Am Công rồi ?

Vậy " Am Công" mà họ nói là ai ? Là cha sao?

Nếu là thật, người mẹ này chắc chắn là người mẹ trong mơ mà cha không nhắc tới, bản thân vẫn là thái tử trong mơ.

Đột nhiên ngộ ra một thông tin rất quan trọng, làm nó lơ tơ mơ, nhưng giờ nó không nói được, thì gặp Am Công kiểu gì ?

Lo lắng, thằng nhóc lật qua lật lại trong nôi.

Khương Tú Lan bị dọa , " Có phải không khỏe ở đâu không ?"

Khương Diệu cũng nhíu mày, "  Lúc nãy còn khỏe mà."

Khương Tú Lan không dám lơ là, đứng dậy nói, ' Khương Diệu con để ý nó, ta bảo tiểu An tử ra ngoài mời đại phu tới khám."

Lúc này thằng bé mới ý thức được nó lo lắng quá khiến nương và bà trẻ hiểu lầm, nó lập tức yên lặng, lim dim mắt giả ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top