Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C17 càng lớn càng đẹp

Đêm hôm nay mưa to, ngoài trời sấm chớp rền vang,  đứa bé bị giật mình tỉnh lại thì khóc suốt.

Khương Diệu dậy châm đèn, bế thằng nhóc lên dỗ dành.

Đứa bé sợ sấm chớp, vú nuôi hầu nó trước kia đã từng nói, hôm nó sinh ra là hôm mưa cực kỳ lớn, sấm chớp ầm ầm.

Thiếu tình yêu của mẹ, từ đó trở đi, lúc nào gặp trời mưa sấm chớp, dù cho có nhiều cung nhân bảo vệ, nhưng nó vẫn bị dọa sợ ngồi ở góc tường run lẩy bẩy.

Khương Diệu lần đầu làm mẹ, khó tránh là thiếu kinh nghiệm chăm con, dỗ nửa ngày thằng bé vẫn khóc, nàng đặt  nó vào nôi, mình thì mặc quần áo xuống giường cầm ô, định nhờ cô tới xem sao.

Nhắc cái đèn dầu, nàng vừa mở cửa, thì lại thấy bên ngoài có một bóng người mặc áo dài.

Dường như hắn đã đứng ở đây rất lâu rồi, nghe thấy tiếng mở cửa thì không có bất kỳ phản ứng gì.

Mượn ánh đèn vàng lờ mờ, Khương Diệu nhìn thấy tay phải hắn cầm ô, tay trái cầm một cái đèn gió xoáy, hai mắt vẫn được cái mảnh vải trắng to che lại, buộc lại đằng sau ót, nước mưa rơi theo ô trượt xuống từng giọt lách tách, bắn lên mép giày Triều Dương được làm rất tinh tế.

"Am ...Am Công ?" Khương Diệu hơi kinh ngạc, sau lưng Tiêu Triệt không có bất kỳ ai hộ tống, không biết anh ta đi một mình tới đây kiểu gì.

" Ta lạc đường." Anh ta nói bình thản.

Khương Diệu:"..."

Vốn dĩ không nhìn thấy, đêm hôm không ngủ lại chạy lung tung, không lạc đường mới lạ ?

Mưa đang rơi, không ngừng nghỉ, tiếng mưa rào rào, giấu đi tiếng khóc của đứa bé.

Khương Diệu mím môi, nhưng vẫn mở miệng, " Nếu không, ta đưa ngài về nhé ?"

Dù sao thì ở chỗ người ta cầm tiền của người ta làm việc, chút tự giác như này vẫn à nên có.

Tiêu Triệt trầm ngâm, ' Bên phải hay bên trái là hướng tới đông viện ?"

Ý là không muốn nàng đưa về.

Hắn không phải là ngày đầu bị mù, đã quen đường đi lối lại trong điền trang, dù là không thấy, cũng có thể tự đi. Tối nay là vì độc phát, đầu đau như búa bổ không ngủ được, ra ngoài cho thông khí, không ngờ trời đổ mưa to, làm nhiễu loạn thính giác của hắn, loanh quanh, không tìm thấy đường về, cuối cùng là bị tiếng khóc của đứa trẻ dẫn tới đây.

Đối phương không cho đưa về, Khương Diệu cũng không ép, đành bảo hắn , " Bên phải."

Điền trang này rất rộng, nhiều  đường lắt léo, cách chỉ chung chung của Khương Diệu, đương nhiên không thể đến thẳng đông viện, nhưng nàng thực sự không biết nên chỉ đường cho người không nhìn thấy đường như  thế nào.

Tiêu Triệt ừm một tiếng, đi theo hướng bên phải, góc áo màu đen đã bị mưa làm ướt sũng, hắn đi về phía trước mấy bước, không nghe thấy tiếng đóng cửa của Khương Diệu, dừng lại, nhàn nhạt nhắc nhở, " Con ngươi đang khóc."

Khương Diệu hồi thần, bóng dáng Tiêu Triệt đã biến mất, nhớ ra đứa bé kia khóc không ngừng, nàng thở dài, tới gõ cửa phòng của Khương Tú Lan.

Thấy Khương Diệu nói đứa bé kia quấy, Khương Tú Lan nhanh chóng dậy mặc quần áo đi cùng cháu gái qua đó, hai cô cháu dỗ thằng bé hơn nửa đêm mới làm cho nó ngủ lại.

Sợ cô chạy về sẽ bị lạnh, Khương Diệu giữ cô lại ngủ ở phòng mình.

Mấy ngày tiếp theo Khương Diệu vẫn dậy sớm như thường, rửa qua loa mặt mũi thay tã cho thằng nhóc kia ăn, sau thì lại đi vườn rau.

Mỗi ngày Tiêu phủ sẽ có một tiểu công công đánh xe ngựa tới hái rau, họ chỉ cần rau tươi nhất ngon nhất, lá mặt dư lại thì cắt ra khuấy cùng mì cho gà vịt ăn.

Mấy ngày nay Tiêu Triệt ở điền trang, việc ăn cơm sẽ do Khương Tú Lan đích thân đảm nhận.

Khương Diệu chọn một con gà béo tốt nhất ôm qua đó, lúc đến thì nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng bếp.

" Nương, không phải là có biểu muội tới đây sao? Ở đâu, cho con gặp muội ấy đi. "

Khương Tú Lan nhẹ nhàng nói, " Người vẫn ở đó, không chạy, con gấp gáp cái gì ?"

Khương Diệu đoán ra, chắc là con trai ruột của cô, đại biểu ca Khương Húc đang làm việc ở Binh mã tư Ngũ thành.

Nàng định bước vào, Khương Húc lại một bước đi ra, khi thấy rõ bề ngoài của nữ tử kiều mỵ ngoài cửa, ngạc nhiên đỡ phỗng người ra.

Khương Tú Lan cũng thấy Khương Diệu, giới thiệu, " Diệu nương, nó là Húc ca nhi, là đại biểu ca của con."

Khương Diệu mỉm cười đáp lại, " Biểu ca. "

KHương Húc bị nụ cười của nàng mà tim đập bang bang, mặt đỏ bừng, hai tay không biết đặt đâu, không biết làm sao sờ sờ ót, nhẹ giọng nói :" Biểu muội càng lớn càng đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top