Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C18 Coi thường ai chứ ?

Từ nhỏ tới lớn, không ít lần vì khuôn mặt này mà Khương Diệu bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, với lại đã trải qua chuyện chưa kết hôn mà đã có con, câu ' càng lớn càng xinh" đối với nàng không tính là khen.

Nhưng mà Khương Diệu cũng biết, đại biểu ca không có ý châm chọc nàng, liền kéo khóe miệng, hỏi hắn hôm nay sao rảnh mà qua đây thế.

Khương Húc cười :" Tháng này ta làm đêm, ban ngày nghỉ ngơi, rảnh thì qua đây thăm nương. "

Thực ra là để xem vị muội muội chưa thấy mặt này.

Từ nhỉ Khương Húc đã theo Khương Tú Lan sống ở điền trang này, chưa từng quay về nhà cũ, chỉ biết được qua miệng nương, là mình  có hai biểu muội, là của nhà cữu cữu, đại biểu muội Diệu nương, lớn lên rất xinh đẹp, giống như phi tử thần tiên vậy.

Hắn luôn nhớ đến , mong ngóng, ngóng lúc nào có thể gặp biểu muội tựa thiên tiên như nương nói, này này cuối cùng cũng  tới, khiến hắn kinh ngạc hơn trong lời đồn,  nhất thời không biết nói gì mới tốt.

Khương Diệu nhìn ra hắn lúng túng, trong lòng bật cười.

Bị Khương Diệu nhìn, khuôn mặt tuấn lãng của Trương Húc lại càng đỏ hơn.

Khương Tú Lan đúng lúc nhắc hắn , " Mặt đần ra đấy làm gì, không thấy Diệu nương đang ôm con gà sao ?"

Lúc này Khương Húc mới phản ứng, vội vàng đón con gà từ tay Khương Diệu, ngại ngùng cười cười :'' Nương ta tự tay xuống bếp, do Am Công chỉ định, ta giúp nương giết gà."

Khương Diệu cũng muốn ở lại giúp, nghĩ tới đứa bé, đành phải chào tạm biệt,  " Hai người cứ việc, ta đi quá lâu, không về, là thằng nhóc kia chắc chắn sẽ khóc."

Khương Tú Lan " hô" một tiếng, bảo nàng  chỉ cần về phòng, bên nhà bếp không thiếu người.

Khương Húc đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Diệu nương dần đi xa, đáy mắt có chút đau lòng, xoay người nhìn Khương Tú Lan, " Nương, người nói xem biểu muội là người tốt như vậy, sao lại..."

Chuyện Khương Diệu bị Trần thị hãm hại, Khương Tú Lan không nói cho Khương Húc biết, sợ hắn nóng giận nhất thời đi giết đám người kia gây ra họa lớn, chỉ thở dài, " Số Diệu nương là số khổ."

Lúc Khương Diệu quay về, thằng nhóc đã tỉnh rồi, chắc là hôm qua khóc ầm ĩ nên họng không thoải mái, thấy nàng đi vào, chỉ hừ hừ hai tiếng, nhưng không khóc ra.

Lúc được bế lên cho ăn sữa, hai mắt nó đảo quanh, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Diệu nương, biết là bản thân hôm qua quấy khiến nương không ngủ được, trong lòng hơi xấu hổ.

Lúc đó kìm nén lắm rồi, nhưng tiếng sấm nổ ầm ầm không dứt, làm nó càng khóc kinh khủng, càng khóc càng thương tâm, không có cách nào dừng lại.

Cơm trưa là Khương Húc tự mình đưa tới đây, hắn bưng khay thức ăn, đứng ở ngoài gõ cửa.

Khương Diệu mở cửu thì thấy hắn, ngây ra, " Muội tự đi ăn cơm là được, sao biểu ca còn đích thân chạy tới đưa cơm cho muội ?"

Khương Húc nói: " Ta rảnh rỗi, nên tiện đường mang qua cho muội. "

Khương Diệu đón lấy khay cơm, mời hắn vào ngồi.

Đứa bé đang trong phòng, tuy Khương Húc không thấy, nhưng có thể nghe thấy tiếng nó đang ô ô a a, hắn do dự rất lâu, mới nhẹ nhàng hỏi :" Diệu nương, ta có thể tới xem thằng nhóc không ?"

Khương Diệu bày thức ăn ra, nghe thấy thì gật đầu, ' Ở trong phòng, biểu ca đi đi!"

Được cho phép, Khương Húc hơi ngạc nhiên, trên mặt nở nụ cười.

Phòng Khương Diệu không to mấy, nhưng mỗi ngày đều được nàng dọn dẹp sạch sẽ, không có chút nào gọi là bừa bộn, Khương Húc không xem nhiều, ánh mắt chuyển tới cái nôi.

Trong nôi có một dứa trẻ béo tròn trắng trắng, mặt mũm mĩm, tay còn có ngấn, hai mắt đen sáng, đáng yêu.

Tất cả nỗi tức giận đối vưới nam nhân không biết kia dường như bị đưa trẻ trước mắt làm tan biến, Khương Húc ngồi xuống cái ghế, vẻ mặt nhu hòa.

Lúc hắn nhìn  thằng nhóc, thằng nhóc cũng nhìn lại, hai bác cháu mắt to trừng mắt nhỏ.

Khương Húc vươn tay véo cái má béo của nó, "  Diệu nương một mình nuôi con vất vả như vậy, thằng nhóc con, phải ngoan ngoãn, đừng dày vò mẹ, nghe chưa ?"

Đứa bé nhìn nhìn, nó biết đây là bác của nó, trươc đây có gặp mấy lần, nhưng trong ấn tượng thì bác họ rất hung dữ, mỗi lần đều cau mày với cha.

Thằng bé cũng không nghi ngờ, nếu không phải vướng thân phận hoàng đế của cha, bác sẽ đánh cha mất.

Trước đây hắn không hiểu, sao bác họ lại có ý thù địch với cha như vậy, giờ thì hơi lờ mờ hiểu ra rồi, vì cha bỏ rơi mẹ, mẹ là người bác họ muốn bảo vệ, nhưng mẹ lại biến mất,không ai tìm thấy, cho nên bác họ mới tức giận.

Thằng bé cũng rất tức giận, phồng má, cha chính là một tên khốn,đã lâu vậy rồi còn không tới tìm mẹ, không đến nữa, mẹ  biến mất, đến lúc đấy lại đi tìm.

"Biểu ca, ca ăn cơm chưa ?"

Bên ngoài truyền đến giọng của Khuonwg Diệu.

Khương Húc nói mình đã ăn rồi, bảo Khương Diệu mặc kệ hắn.

Sợ Khương Diệu mất tự nhiên, Khương Húc ôm đứa bé trong nôi lên, đi ra bên ngoài, " Hôm nay thời tiết rất đẹp, ta bế nó ra ngoài đi dạo. "

Có người chăm giúp, lại còn là người thân, Khương Diệu đương nhiên yên tâm rồi, gật đầu, " Ca đi đi !"

Lại dặn Khương Húc đi nơi râm mát, đừng để thằng nhóc bị ánh nắng chiếu vào.

Khương Húc ôm đứa  nhỏ ra ngoài hiên, tránh ánh sáng, đi tới hậu viện, thấy con vịt con vừa nở được mấy ngày, lông vàng óng, hắn ngồi xổm, chỉ con gần nhất, hỏi thằng nhóc :" Biết đây là con gì không ? Là vịt đấy, nào, đọc theo bác, vịt~ vịt~."

Thằng bé vừa sinh ra được hơn 60 ngày rất muốn trợn trắng mắt, coi thường ai đấy ? Có bản lĩnh bác tự đi mà bảo vịt đọc với bác đi ?

Khương Húc tự lẩm bẩm nửa ngày, giờ mới ý thức được đứa bé hình như không thể mở miệng nói chuyện, hơi ngại ngùng, đành phải ôm nó đi về phía trước.

Vừa lên đến vườn , thì thấy Tiêu Triệt một thân áo bào thêu kim tiền màu đen đứng cách đó không xa, bên trái và bên phải lần lượt là Phùng công công và tiểu An tử, dường như là đang giao phó cái gì đó.

Không ngờ lại gặp Am Công ở đây, Khương Húc hít một hơi, vội vàng quay người muốn quay về.

Đứa bé :" Ấy ? Ấy ? Ấy ? Sao bóng lưng kia nhìn quen mắt thế ?

Tiếc là không đợi  đến khi nó nhìn rõ, thì Khương Húc đã quay về cách xa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top