Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C21 lật người

Khương Diệu đợi Tiêu Triệt, mà đợi tới tiết Thanh minh.

Một ngày trước, mấy bà kia luôn nói là, ba ngày Thanh minh, Trung thu và  giao thừa mỗi năm, đề sẽ có tiểu công công tới thay thế cho các bà về nhà,  xong thì nhìn sang Khương Diệu, " Tuổi trẻ như vậy lại không có nam nhân, mấy ngày trước đứa trẻ còn bệnh nặng như vậy,  một phen mệt mỏi rồi, ta thấy mặt ngươi lại hóp đi rồi kìa. Haizz....về nhà thì đốt cho hắn một chút tiền giấy đi, cầu xin hắn ở dưới hoàng tuyền có biết thì bảo vệ tốt đứa trẻ , tương lai khôn lớn, ngươi cũng có chỗ dựa vào."

Đốt tiền giấy ? Cầu xin hắn bảo vệ ?

Khương Diệu bật cười, là cười vì tức.

Tuy không có khả năng là đốt vàng mã cho nam nhân kia, nhưng lời mấy bà kia nói vẫn khiến nàng suy nghĩ, giờ ăn trưa nàng nói với Khương Tú Lan.

Khương Tú Lan ngớ ra, vỗ đầu, " Con không nhắc tới, tý thì ta quên. "

Khương Diệu:" Sao ạ, cô có dự định gì sao ?"

" Mai ta phải về nhà một chuyến . " Khương Tú Lan gắp rau cho nàng, " Am Công sẽ không sai người đi điều tra con đâu, hắn không có hứng thú với con, khác với mấy bà khọm già hay thêu dệt chuyện ở hậu viện, túm lại một đống bàn chuyện thiên hạ, nếu để họ biết con không về hương khói cho chồng con, khéo lại được nghe mấy thứ bẩn tai. "

Thấy Khương Diệu có vẻ không muốn chút nào, Khương Tú Lan dừng đũa, " Đi một chuyến cho có mà thôi,   hiếm khi có cơ hội, đúng lúc về thăm mẹ con."

Khương Tú Lan khuyên nhủ, Khương Diệu bắt đầu lung lay, nhưng nghĩ đến thằng bé lại có chút do dự.

Khương Tú Lan đã nghĩ tới điều này, nói :" Sáng mai con cho thằng bé ăn sữa, ta bảo tiểu An tử tiễn con, nếu nhanh, thì đi sớm ,chiều thì có thể quay lại. "

" Ta làm cho con chút nước đường." Khương Tú Lan nói :'" Năm Húc ca vừa mới sinh ta lại không có sữa, nên cho nó uống cái này, uống mấy ngày liền, thằng nhóc mới sinh nửa ngày, mà phá không ít chuyện."

Khương Diệu rũ mi, " Vất vả cho cô quá. "

Khương Tú Lan nhìn nàng, " Thực ra ta nhìn ra, con cũng không ghét đứa trẻ này, nếu không thì đêm  nó bệnh kia, con sẽ không hối hả mặt xanh mặt trắng chay tới tìm ta. Diệu nương, ta biết con có nỗi khổ tâm, nhưng chuyện đã như vậy rồi, đứa bé là một miếng thịt mà con dứt ruột đẻ ra, không biết gì cả, lỗi không phải ở nó. con nhọc sức nhọc lòng nuôi nó lớn, tương lai, nó chính là chỗ dựa duy nhất của con. "

Nghe mấy lười này, Khương Diệu không còm tâm tình ăn cơm nữa, buông đũa, chỉ vầng một tiếng đứng dậy rời đi.

Không muốn tay không mà về, Khương Diệu nhân lúc thằng bé đang ngủ trưa thì tìm tiểu An tử, bảo nó đưa mình tới thị trấn gần đây mua đồ.

Tiểu An tử đánh xe ngựa, hai người khởi hành.

Khương Diệu rất may mắn, đúng lúc gặp họp chợ, thị trấn tuy không lớn, nhưng phố xá lại nhất nhộn nhịp.

Nhắm thấy một quán may quần áo, Khương Diệu vén rèm đi vào, chọn lựa nửa ngày, chọn được một cái áo mùa hè mỏng nhẹ, màu sắc đơn giản, phù hợp  với Diêu thị,thêm một đôi giày thêu thủ công tinh xảo, tốn hai lạng bạc, tiền lương một tháng.

Khương Diệu không thấy tiếc,  ôm đồ  đã đóng gói ra ngoài.

Tiểu An tử thấy thế, cười hỏi, " Mua cho mẹ tỷ à ?"

Khương Diệu nói phải.

Tiểu An tử" Ưm " một tiếng, " Nếu không, thì tỷ giúp đệ chọn một bộ cho nương đi ."

Khương Diệu nhắc nhở hắn, " Mai là tiết Thanh minh, hiếm lắm mới được về nhà một chuyến mới mua cho nương ta, đệ ngày nào chả lắc lư trước mặt cô, còn tặng quần áo vào tiết Thanh minh, không phù hợp lắm ?"

Tiểu An tử lúc này mới phản ứng lại, mặt ngốc cười cười, " Vậy đệ không mua nữa, hôm khác tặng, ngày khác tặng, Diệu tỷ tỷ mau lên xe, chúng ta nên về thôi. "

Khương Diệu không muốn để nó chạy không một chuyến như vậy, bèn đi mua một con vịt quay, dùng giấy dầu gói lại.

Trời nóng, lúc tới điền trang,  vịt quay vẫn còn bốc hơi.

Vốn là mua cho tiêu An tử, Khương Diệu không có ý chia ra, để cho nó về ăn một mình trong phòng, nàng vào phòng dọn dẹp.

Thằng bé vừa tỉnh dậy thì thấy mẹ đang dọn dẹp nhét đồ vào tay nải, dọa nó mặt biến sắc, nhưng nó không nói được, đành phải "oa" một tiếng khóc ầm lên.

Khương Diêu nhăn mi nhìn nó, " Sao lại đột nhiên khóc thế ?"

Tiểu An tử nghe thấy,  vội vàng nuốt miếng thịt gà lau lau tay, đứng ở bên cửa rướn đầu hỏi, " Có phải thằng nhóc biết tỷ muốn đi không ?"

Câu này, lại càng kích thích thằng bé khóc ầm ĩ hơn. nước mắt tuôn ra không ngừng.

Khương Diệu trừng nó , " Ăn vịt quay của đệ đi !"

Tiểu An tử sờ sờ mũi, quay người về bàn ngồi.

Khương Diệu buông tay nải xuống, đi tới kéo cái tã của đứa bé ra nhìn, vẫn khô, không có phân cũng không có nước tiểu.

Nghĩ chắc là nó lại gây sự vô ý rồi, Khương Diệu mặc kệ nó, nhón chân lấy mấy món trang sức Diêu thị cho nàng để vào tay nải.

Thằng bé khóc khản cổ cũng không thấy mẹ nó để ý tưới nó, nó lật người, cố gắng muốn bắt lấy góc áo của Khương Diệu , tốn rất nhiều sức, nhưng khổ nỗi nó nằm trong chăn không lật lại được, gấp gáp tới khóc ầm lên.

Khương Diệu thấy thế, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại thấy buồn cười.

 Cô đã nói với nàng,  có một số đứa trẻ biết nẫy sớm, hơn ba tháng đã biết rồi, nàng định qua tiết Thanh minh rồi mới dạy nó, không ngờ, nó lại tự nẫy được, tuy các bộ dạng không lật trở lại được cái cổ rướn mãi nhìn ngốc không chịu được,  nhưng dù sao nó cũng biết nẫy rồi.

Khương Diệu thở dài, ngồi ở góc giường lật nó lại bế lên,lấy khăn lau nước mắt cho nó, bó tay nói :" Khóc cái gì ? Ta về nhà thôi, không phải bỏ rơi ngươi, sắp ba tháng rồi, có thể có chút tiền đồ tý được không, hửm ? Đồ mít ướt ?"

Nói xong, thổi thổi cái mũi nhỏ của nó.

Đứa bé khóc nửa ngày mới phát hiện nó khóc không có ý nghĩa gì, mẹ nó chỉ về nhà thôi, không bỏ rơi nó.

Làm hơi lố, nó nhất thời không thay đổi được cảm xúc,  khóc lâu lắm mới nín hẳn.

" Kỳ lạ !" tiểu An tử lại rướn đầu vào, trừng mắt hừ ra tiếng :" Sao đệ thấy nó nghe hiểu lời tỷ nói thế ?"

Khương Diệu cảm giác như thế từ trước rồi, nàng nói :" Mẫu tử liên tâm đấy !" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top