Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C22 Bàn tay

Trời vừa sáng, Khương Diệu đã dậy rồi, rửa mặt chải đầu một phen, thấy thằng bé chưa tỉnh,  nàng tới phòng bếp trước.

Khương Tú Lan đang làm điểm tâm, tối qua có nói, muốn cho hai em nếm thử thủ nghệ của bà.

Thủ nghệ của cô đương nhiên không phải bàn cãi, không thì cũng không có tư cách nâng thìa nấu ăn cho Am Công.

Khương Diệu thích món  ăn cô làm, có lần hỏi, bà bảo lúc vừa gả vào Chu gia, nào biết làm điểm tâm nấu nướng gì,   có ngồi rửa nồi sạch sẽ,  nấu chín là ăn thôi, cho nên cô có ngày hôm nay, đều là do học dần dần mà có...

Cô nói đơn giản , Khương Diệu cũng không khó tưởng tượng, vì để sống ở đây cho  tới bây giờ, cô đã chịu nhiều khổ cực.

Đã làm xong điểm tâm, Khương Tú Lan bày cái hộp đựng thức ăn màu đỏ mận thêu hoa ra,  cuối cùng là đậy nắp lại giao cho Khương Diệu.

Về đến tiểu viện không bao lâu, đứa bé đã tỉnh, Khương Diệu lấy nước nóng, dùng khăn bông mềm lau mặt cho nó, mới cho nó ăn sữa.

Đã biết là nương có việc sẽ quay lại sớm thôi, nhưng nó vẫn hậm hực không vui, uống sữa xong thì nằm nghiêng người ,  mông quay ngược vào Khương Diệu, như là đang dỗi vậy.

Khương Diệu đắp chân vào cho nó, nhìn cái dáng nho nhỏ,  cũng không biết nó có nghe hiểu hay không, dặn dò, " Nhóc con, con phải ngoan đấy nhá, không được quấy, không thì ta không quay lại đâu."

Đứa bé " huhu" hai tiếng.

Khương Diệu đeo tay nải, tay cầm thực hạp đi tới cửa.

Khương Tú Lan đang dặn dò tiểu An tử gì đó, thấy Khương Diệu đi ra, hỏi đứa bé có khóc không.

Khương Diệu lắc đầu, lại nói mấy câu đại loại như là nhờ cô trông trừng thằng nhóc, mới dậm bước lên xe ngựa.

Lúc đầu tới đây là vì đứa bé đầy tháng , Khương Diệu không dám đi quá nhanh, giữa đường có nghỉ chân, dọc đường đi đi dừng dừng, sáng đi, chiều mới tới.

Trên xe ngựa lần này không có trẻ con, tiểu An tử tăng nhanh tốc độ, hai người tới thôn Khê Thủy, mới có hơn  một tiếng .

Trên cửa mỗi nhà có cắm một nhành liễu, mấy đứa trẻ dùng mấy cành liễu mỏng cài lên mũ trên đầu để nô đùa.

Trên đường có đi qua 4,5 người phụ nữ vừa mới đi tảo mộ về, tay khoác làn trúc,  đối với cái xe ngựa thường ra vào thôn này cũng không thấy lạ, chỉ nghĩ là Khương Tú Lan lại sai người tới tặng quà cho mẹ bà ta.

Không nghĩ tới, xe ngựa là hướng tới nhà cũ Khương gia mà đi, cuối cùng là dừng trước tường đất ở cửa viện.

Có người tinh mắt, thấy có người xuống xe ngựa, kinh hô một tiếng, " Mau xem mau xem, đó là ai ?Úi, eo thật thon."

"Đừng nói là Diệu nương nhé ? Nghe nói đầu xuân bệnh nặng lắm, mới đón qua đó không bao lâu, đã khỏi rồi sao ?"

" Chả thế thì sao, ai bảo nhà người ta có người cô có bản lĩnh như thế, tốn nhiều tiền mời thần y, bệnh gì mà chả trị khỏi ?"

Trong lời nói tràn đầy sự ghen tị.

Bị chồng trước quét ra khỏi cửa mà còn có thể lên như cá gặp nước, Khương Diệu thu hút một đám hận thù về cho mình.

"Nếu đúng là Diệu nương về rồi, các người về nhà quản tốt con trai nhà mình nhá, cẩn thận ngày nào đó lại bị cô ta câu mất hồn đấy."

Mấy phụ nhân đang chọc ngoáy chê cười, không bao lâu thì nhà ai nấy về.

Khương Diệu đứng bên xe ngựa, cửa viện trước mắt đã bị khóa rồi, tưởng Diêu thị chuyển về rồi, nhưng nghe thấy trong viện truyền đến tiếng vịt kêu, nàng đoán chắc là Diêu thị đang theo Khương Minh Sơn tới nghĩa địa.

Không bao lâu, Diêu thị men theo đường sau núi đi xuống.

Nhìn thấy Khương Diệu mặc một thân áo hồ thủy màu lam thắt eo đứng trước tiểu viện,Diêu thị vui mừng, buốc lớn tiến tới, " Diệu nương ? Sao con lại quay về ?"

Khương Diệu nghe thấy giọng nói, quay đầu cười nhìn bà, " Mẹ."

"Aiyo, mau vào nhà ngồi thôi." Ý thức được còn có tiểu An tử, Diêu thị vội chào hỏi, lấy chìa khóa mở cửa.

Khương Diệu dẫn tiểu An tử vào nhà khách.

Diêu thị vui mừng vì con gái đột nhiên về , lôi kéo nàng nói chuyện không ngừng, còn muốn tới nhà bếp làm cơm.

Tiểu An tử vội nói :"  Dì Diệu à dì uống nước trước đã, chúng ta không đói."

Khương Diệu cũng nói :" Giờ cơm trưa còn sớm, mẹ ngồi xuống , nói chuyện đã."

Diêu thị đành phải ngồi xuống,  hướng đầu ra bên ngoài, nghi hoặc hỏi :" Đứa bé đâu ? Sao có mình con về ?'

Khương Diệu nói:"  Dẫn theo nó, con không dám về đâu, nhờ cô chăm nom hộ."

Tý thì Diêu thị tưởng Khương Diệu vứt nó đi rồi, nghe được lời này mới thở phào.

Khương Diệu bày đồ mình mang tới lên bàn, đẩy về phía Diêu thị, " Con mua cho người ít quần áo, trong thực hạp còn có điểm tâm cô tự tay làm, nói là muốn người nếm mỹ vị."

Diêu thị mở tay nải, khi nhìn thấy mấy món trang sức mình lúc trước nhét vào không thiếu món nào mà con gái mang về, bà nhíu mày, " Diệu nương, con..."

Khương Diệu ngắt lời bà, " Nương, con ở chỗ cô ăn mặc không phải lo, mỗi tháng còn được nhận hai lạng bạc nữa, thực sự không dùng tới cái này, người cứ giữ lại, phòng lỡ như."

Diệu thị không tin, nhìn sang tiểu An tử.

Tiểu An tử cười nói :" Dì Diêu cứ yên tâm đi, Diệu tỷ tỷ ở chỗ chúng ta không bao giờ bị bắt nạt cả, cũng không thiếu tiền để dùng, người nhìn kĩ này, có phải tỷ ấy rời thôn đi thì còn trắng đẹp hơn trước không ?"

Đương nhiên Diêu thị có nhìn ra, lúc nhìn ở ngoài tiểu viện kia, bà đã biết con gái mình tới chỗ cô nó sống rất là tốt, đôi mắt kia đôi lông mày kia cái miệng gò má anh đào kia, không trang điểm mà còn đẹp hơn cả tân nương trang điểm về nhà chồng.

Sau đó, Diêu thị hỏi Khương Diệu là tới nơi nào.

Khương Diệu không dám để lộ ra tin tức của Đông Am, chỉ nói qua loa  là lúc đầu mẹ nói chính xác, chính là một nhà giàu có, cô làm quản gia ở đó, con tới giúp cô làm vài việc là có tiền rồi.

Diêu thị nghe xong, cảm thấy yên lòng.

Khương Diệu dừng một lát, mở miệng hỏi :" Nương, bên kia không ai tới mời nương về đó sống sao ?"

Thực lòng , Khương Diệu không muốn chuyển về bên đó, nhưng Diêu thị không về bên đó là một chuyện, còn bên đó có ai tới mời bà về hay không lại là chuyện khác.

Dieu thị nói :" Cha con có tới, biết thừa là bị bà nội  con mắng nên mới tới, mẹ không về. Một năm nay mẹ một mình tự do quen rồi không thích  sống chung một nhà với hắn. "

Nói trắng ra, là Khương Minh Sơn không có thành ý.

Diêu thị không nói thẳng, Khương Diệu cũng hiểu.

Sau cơm trưa, để lại tiểu An tử ở nhà cũ nói chuyện với Diêu thị, một mình nàng tới nhà mới.

Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy giọng nói bại hoại của Khương Nhu, " Nhị nương, con nghe người ta nói Khương Diệu không biết xấu hổ kia về rồi, có phải thật không ?"

Trần thị ngồi trên ghế thêu hoa còn chưa kịp nói gì, lại nghe thấy cửa viện có người đạp một cái " uỳnh".

Trần thị xoay đầu,  thì thấy Khương Diệu tới trước mặt Khương Nhu, không nói gì vung tay, tát cho Khương Nhu một cái,  Khương Nhu bụm mặt hoang mang kêu đau, Khương Diệu nhấc khóe miệng cười lạnh, " Có phải thật không, ngươi không phải cảm nhận được rồi đây sao ?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top