Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C24 Khó mà làm người

Vì khuôn mặt già này, cũng vì chặng đường phía trước của nhi tử, Khương Minh Sơn không thể không thỏa hiệp, nói là mấy ngày nữa ông ta sẽ chuyển đến nhà cũ sống chung với Diêu thị.

Trong lòng thầm oán hận, Khương Diệu của trước kia nào có dám đối chất với người làm cha này, đều là do sau khi tới nhà cũ bị Diêu thị dạy dỗ nên mới thành như vậy, quả thật mẹ nào con nấy, đều khiến người ta chán ghét !

Khương Minh Sơn đoán đúng Khương Minh Sơn sẽ vì Khương Minh Cù mà chịu nhường bước, nhưng mà lại chả nghĩ tới ông ta nhường bước như vậy, ông ta thà để bản thân tới nhà cũ cũng không muốn để Trần thị về nhị phòng.

Trần thị luôn núp ở ngoài nghe lén tay nắm chặt lại.

Bà ta còn nghĩ hiếm khi Khương Diệu mới về một chuyến, bận rộn đầu đầy mồ hôi chiêu đãi một bàn đồ ăn ngon, ai biết lòng dạ Khương Diệu lại thâm độc như thế, miệng thì nói lời dễ nghe, gì mà đón Diêu thị về bên chỗ cô, thực tế, là muốn uy hiếp bắt bà ta về nhị phòng.

Mấy ngày gần đây,mỗi ngày bà ta đều phải dậy sớm tới nhị phòng giặt quần áo nấu cơm cho hai ông bà kia, tưởng là đã cẩn thận rồi, vẫn bị lão Ôn thị kén chọn kia chê này chê nọ, nếu phải chuyển về mặt đối mặt mà sống, thì không biết bị dày vò thành cái dạng gì, lão Ôn thị cũng chả phải người tốt đẹp gì, cái hai ông bà đó coi trọng, chính là hương hỏa độc tôn của nhị phòng KHương Vân Cù kia kìa, có bao giờ đối đãi với bà như đối đãi với con người đâu.

Càng nghĩ càng tức điên, Trần thị không cam lòng bị một con nha đầu kia tính kế hãm hại, bà ta vén rèm cửa đi vào, vẫn là cái vẻ mặt nhu nhược yếu đuối tự trách kia, " Diệu nương, con đừng làm khó cha con, ta vốn chĩnh là con dâu nhị phòng, không nên chiếm đại phòng của các người, với đại ca con , để có thể để hắn yên tâm học hành, lúc đó đầu ta ngu muội nhất thời dỡ nhà của tỷ tỷ...haizz, là vậy đó, Minh Sơn ông cũng đừng trách cứ tức giận Diệu nương, một lát nữa ta thu dọn, chuyển về nhị phòng, ông vất vả chạy đi một chuyến, tới nhà cũ đón tỷ tỷ về, ở mãi bên đó, cũng không phải là chuyện gì hay ho. "

Trần thị có ý nhắc tới chuyện thi cử của Khương Vân Cù, động vào lòng của Khương Minh Sơn, ông ta mong ngóng đã nhiều năm nay, chính là mong Khương Vân Cù thành danh, sao có thể vì KHương Diệu vô lý mà nửa đường bỏ dở được ? Tính tình bá phụ như Diêu thị, vốn sẽ ảnh hưởng tới đại lang đọc sách, mẹ con Oanh nương nếu chuyển về nhị phòng, hai ông bà kia còn kinh khủng hơn cả Diêu thị, chi bằng mình nhịn chuyển tới nhà cũ, đợi đại lang thi đỗ, thì nghĩ cách ly hôn với Diêu thị, một đời thanh thản.

" Oanh nương, bà đừng làm chuyện ngu ngốc, hôm nay ta không gật đầu, dù trời sập, cũng sẽ không để bà về nhị phòng. " Sắc mặt Khương Minh Sơn trầm xuống, nhìn sang Khương Diệu, "Ta mới là chủ của cái nhà này, bảo ai ở nhà cũ ai ở nhà mới, ta quyết, nghịch nữ như ngươi không có tư cách ở đây khua chân múa tay  với ta!"

Khương Diệu dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được Khương Minh Sơn đang tức giận như thế nào, không phải muốn đợi Khương Vân Cù thi đỗ bảng vàng ông ta và Trần thị gà chó lên trời sau đó cùng nhau đạp đổ Diêu thị sao ?

Hơn một năm nay, lúc nàng buồn bực mang thai đứa bé ở nhà cũ không thấy mặt trời, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ là đợi bản thân tốt lên cùng cô ghi tên vào từ đường của tổ tông, chắc chắn phải nghĩ cách giúp Diêu thị và Khương Minh Sơn ly hôn trong hòa bình, nhưng lại cảm thấy, làm như vậy, giống như là đúng ý của đôi cẩu nam nữ đó, nỗi khó khăn của bản thân và nỗi khổ của nương đã chịu, phải bắt chúng trả lại  gấp bội mới được.

Hòa ly là điều cần thiết, nhưng chưa tới thời cơ.

Nghĩ nghĩ, Khương Diệu cười nói : " Ta cũng không phải ghét bỏ nhị nương, chỉ là nghĩ bình thường nhị nương thương ta, đương nhiên ta phải nghĩ cho nhị nương rồi, đại ca đang thi cử, thanh danh to hơn trời, nhỡ trong thôn lai có lời đồn là cha ta vì nhị nương mà đẩy nương ta ra một bên, xem chừng các đồng bạn của đại ca lại tưởng cha ta hám danh đại ca, mới nâng nhị nương mà đạp nương ta xuống, haizz, ngày sau đại ca khó mà làm người rồi !"

Trần thị cứng họng.

Khương Minh Sơn lạnh giọng hừ một cái, về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trần thị đi vào cùng ông ta, nước mắt lưng tròng ngồi trên giường, " Minh Sơn, ông gật đầu một cái, tôi sẽ chuyển , tại sao lại vì tôi và đại lang mà chịu tủi thân ?"

Thật ra bà ta lo là lo Khương Minh Sơn qua đó ở lâu , sẽ lạnh nhạt với bà ta.

Mỗi lần Trần thị nói là có thể động vào tới lòng của Khương Minh Sơn, ông ta qua ngồi với Trần thị, ôm bà ta vào lòng, " Oanh nương, đợi ta, nửa năm thôi, đợi đại lang thi Hương xong lên tới thi Hội, ta sẽ ly hôn với Diêu thị, đến lúc đó bà là thê tử duy nhất của ta, cả cái nhà này đều là của bà, muốn sống ở đâu thì  sống ở đó, không ai dám chỉ trỏ bà."

Nghe ông ta nói như vậy, Trần thị ấm lòng, gạt nước mắt, cười dịu dàng, " Vậy ta đợi ông quay về."

Lúc Khương Minh Sơn xách bao lớn bao nhỏ chuyển tới nhà cũ,  Diêu thị đang ngồi ở nhà chính nói chuyện với tiểu An tử, thấy có tiếng động, đứng dậy  ra ngoài, sau khi thấy thế thì không phản ứng kịp.

Khương Diệu tiến lên  vài bước, cười châm chọc giải thích với bà, " Nương, cha nói, để giữ cho không khí yên tĩnh cho đại ca đọc sách, nên trước khi đại ca thi Hương, cha chuyển tới đây sống với người."

Diêu thị nghe đã biết là Khương Minh Sơn bị Khương Diệu ép qua đây, bà thuận tay chỉ chỉ đông phòng, " Nếu  đã đến, sau này ông sống ở đó. "

Tây phòng Khương Diệu đã ở đấy rồi, bây giờ thì là Diêu thị ở, đương nhiên không thể để Khương Minh Sơn bước vào.

Khương Minh Sơn cũng chả muốn nhìn bà ta thêm lần nào, mở cửa tây phòng sắp  xếp đồ dùng đơn giản của mình vào, tiện thể thay bộ thanh khâm tú tài mặc trên người đã nhạt màu ra, ra ngoài quăng thẳng vào chậu gỗ bên giếng, ra giọng là lẽ đương nhiên nói, " Nhân dịp thời tiết đẹp, ngươi mau giặt áo cho ta đi, mai ta có hẹn với đồng bạn, phải mặc. "

Diêu thị bốc một nắm hạt dưa đã cắn vào cái hót rác bên cạnh, " hừ' một tiếng nặng nề, " Giat thì cũng được thôi, chỉ là từ nhỏ chưa học qua, tay chân luống cuống, nhỡ lại làm rách một lỗ lớn, ta chả đền bù nổi, nếu ông không để ý, ta sẽ giặt giúp ông. "

Khương Diệu mắt thấy mặt cha nàng đen dần, cả người giống như là lúc nào cũng có thể tức đến nổ tung, đột nhiên nàng lại thấy yên tâm, tính cách của nương cứng như vậy, chỉ có bà giận KHương Minh Sơn thôi, chứ kHương Minh Sơn cũng không bắt nạt được bà.

Khương Minh Sơn là một người chết cũng cần mặt mũi, nghĩ tới nhà chính còn có người ngoài, ông ta không tiếp tục cãi nhau với Diêu thị nữa, cầm quần áo bẩn đi ra khỏi cửa, nghĩ cũng biết là đi tới chỗ Trần thị.

Khương Diệu vốn muốn ngồi tiếp chuyện với Diêu thị, ra ngoài quá lâu, tính toán thời gian đã hơn nửa ngày không cho ăn sữa, ngực nàng trướng đau tới nỗi đầu  đổ mồ hôi.

Diêu thị là người từng trải, biết chuyện này chỉ có  thể cho đứa bé ăn sữa mới giải quyết được, bà thúc giục tiểu An tử đưa nàng quay về.

Cả đường Khương Diệu rất đau, ngồi trên xe ngựa cũng không yên.

Tiểu An tử tưởng nàng bị bệnh, mấy lần dừng lại bảo nàng tới y quán xem bệnh, nhưng Khương Diệu khăng khăng phải quay về, hắn đành phải tiếp tục đi về phía trước.

Tới điền trang, Khương Tú Lan vẫn đang dỗ đứa trẻ uống nước đường, thằng nhỏ không chịu mở miệng, từ lúc nương đi, nó vẫn luôn buồn bực, dù đói cũng không khóc một tiếng nào, nhất quyết đợi mẹ về.

Khương Diệu vào phòng, không kịp chào hỏi Khương Tú Lan, gập người ôm đứa nhỏ vén áo cho nó bú.

Nhìn thấy mẹ, thằng bé vui như được mùa, bú hết bên này lại tới bên kia, ôm Khương Diệu không buông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top