Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C3 nghẹn họng trân trối

Diêu thị gầm lên, làm Khương Minh Sơn và Khương Nhu cũng rồ lên.

Mặt Trần thj sượng cứng lại, mắt nhìn Khương Minh Sơn cũng không chống  đỡ lại được sự cay nghiệt của Diêu thị, bà ta yếu ớt mở miệng nói: "Minh Sơn ông đừng tức giận, những việc này đều là việc ta nên làm."

Lời này vừa nói ra, mặt Khương Minh Sơn lại càng đen hơn.

Việc nên làm gì chứ ? Đều được cưới hỏi đàng hoàng, Oanh nương lại không phải người hầu mà sai khiến, tại sao phải hầu hạ  lau phân lau nước tiểu cho một nghịch chủng ?

Diêu thị cay độc này, bản thân không có bản lĩnh sinh con trai, tính khí thối nát, mấy năm nay càng ngày càng không  biết xấu hổ.

Khuơng Nhu cũng kinh ngạc, mặt đầy vẻ không dám tin, " Nhị nương, sao người có thể..."

Nương nàng chính là một người phụ nữ độc ác điển hình, không có dáng dấp gì gọi là người làm mẹ cả, Khương Diệu lại càng không cần nói, cho dù là người không cần mặt mũi, cũng không làm ra được mấy thứ chuyện bại hoại gia quy như chưa kết hôn mà đã có con chứ.

Một ổ rắn chuột, chính là chỉ hai mẹ con bà ta.

Càng nghĩ, Khương Nhu càng thêm hối hận vì bản thân đầu thai nhầm, sao năm đó lại chui ra từ bụng Diêu thị cơ chứ ? Rõ ràng mình và Nhị nương mới là mẹ con ruột.

Trần thị giả bộ nghe theo thở dài một tiếng, " Minh Sơn, Khương Nhu, hai người về trước đi, ta ở lại hầu hạ Khương Diệu, đứa trẻ này vừa mới sinh, chắc còn yếu, rất đáng thương."

Nghe như là quan tâm, nhưng thực ra mỗi câu đều như là lật vảy ngược của Khương Minh Sơn vậy.

Qủa nhiên, bà ta vừa nói xong,  Khương Minh Sơn tức đến rung người.

Lại không cách nào, bây giờ bản thân không có một xu dính túi, hắn không thể xé nát da mặt của Diêu thị được.

Hắn tự nhận là người thanh cao, không làm nông, không buôn bán, ngay cả đồng môn tụ hội, cũng để đồng môn trả tiền rượu.

Lúc chưa thành thân, lúc nào nhạc gia cũng sẽ tư trợ cho hắn.

Sau khi thành thân, ác phụ Diêu thị này thà cho hắn ăn kẹo nuốt rau, cũng phải ôm khư khư đống hồi môn kia, không chịu chi ra cho hắn dùng.

Nghĩ đến mấy điều này, Khương Minh Sơn cảm thấy càng tủi thân, trong lòng càng thêm chán ghét Diêu thị.

Khương Nhu thấy tình thế sai sai, còn muốn nói vài câu, thì nghe Khương Minh Sơn trầm mặt nói: " Qua 3 ngày nữa, Vân Cù sẽ về,  đến lúc đó ta sẽ bảo nó tới lấy tiền."

Nói xong thì gọi Khương Nhu, hai cha con đốt đèn dầu rời khỏi nhà cũ.

Trên đường thì gặp người trong thôn, hỏi bệnh tình của Khương Diệu, có chuyển biến tốt không.

Khương Nhu ngứa răng ngứa lợi, hận không thể tuyên cáo với thế giới này Khương Diệu mất mặt như thế nào, lại nghĩ tới không thể để đại ca bị vấy bẩn , đành phải nuốt trở lại, nói bệnh của Khương Diệu là bệnh cần có người hầu hạ mỗi ngày, không có chuyển biến tốt.

.......

Bên tây phòng, Khương Minh Sơn vừa dẫn Khương Nhu rời đi, Diêu thị vào đổi tã cho tiểu bảo, vứt thẳng vào trong chậu gỗ, rửa tay ngồi xuống cái ghế trước giường, bày ra tư thế hất tay sai bảo.

Khương Diệu ăn xong canh gà, nhìn Trần thị đứng một bên, khóe miệng cong lên, " Vất  vả cho nhị nương rồi."

Trần thị chột dạ, đối diện với anh mắt như cười như không của Diệu nương, mí mắt như là bị kim đâm vào, vội nói ừ một câu liền ngồi xuống bưng chậu gỗ ra ngoài, ngồi trên nền đá bên cạnh giếng nước, lấy nước lạnh cọ rửa, vành mắt vì oán hận mà hồng cả lên.

Hít sâu,  bà ta an ủi bản thân.

Đợi đấy, đợi con trai bà đỗ cử nhân, kết thân với ông nọ bà kia trong xã, Diêu thị là cái rắm gì! Đến lúc đó, bà ta lại tung tin đồn, bảo Minh Sơn viết giấy li hôn quăng vào mặt bà ta, tủi thân oan ức hôm nay bà chịu, phải đòi lại Diêu thị gấp mười!

.........

Trần thị giặt tã bẩn 3 ngày ở chỗ Khương Diệu, 3 ngày này,Diêu thị được thảnh thơi, rảnh thì đi buôn dưa lê, thấy ai cũng khen Vân Cù nhà họ là một đứa trẻ hiếu thuận, biết mọi người sống khó khăn, không xin một văn tiền nào, thi cử hắn sẽ thi tốt, đợi thi đỗ thì toàn bộ thuế đất đều miễn cho mọi người.

Thôn nhân cảm kích không thôi, coi Vân Cù nhà họ Khương là bồ tát sống vậy.

Ngày Khương Vân Cù về, vừa vào thôn đã được trưởng thôn cười ha ha kéo vào nhà ngồi nửa tiếng.

Nửa tiếng sau, Khương Vân Cù một thân áo tú tài màu xanh đầu đội khăn vuông  đen mặt ra khỏi nhà trưởng thôn.

Trần thị vừa từ chỗ Khương Diệu về, đang cúi người mò trứng gà trong ổ gà,  thấy Khương Vân Cù đẩy cửa vào, bà ta ngây người, vội hỏi:" Đại lang, sao vậy ?  Có phải trên huyện học xảy ra chuyện gì không ?"

Khương Vân Cù nghĩ đến trưởng thôn thay thôn dân ngàn ơn vạn tạ hắn,  trong ngưc bùng lên một ngọn lửa, " Nương , lần trước con về nhà nghỉ ngơi, không phải nương nói trưởng thôn vận động góp lương thực đổi tiền tư trợ cho con đọc sách à ? Sao tự nhiên lại đổi ý ?"

Trần thị nghe thế, " Con nói cái gì ? Đổi ý gì cơ ? Mấy ngày trước nương còn nghe nói lương thực đã tập hợp thành 3 xe bò rồi mà, chuẩn bị đưa lên trấn, cũng được hai ngày rồi ."

Khương Vân Cù tức tối nói , " Con vừa vào thôn đã  được trưởng thôn mời vào nhà ngồi già nửa tiếng, ông ta nói mấy lời kỳ lạ lắm,  gì mà con hiếu thảo, không quên bổn phận. Tóm lại ý ông ta là con không chỉ không cần thôn dân giúp đỡ,  đợi thi đỗ cử nhân thì không thu lương thực của họ, không thu thuế đất của họ, miễn sưu thuế, con nói mấy lời này lúc nào thế ?"

Trần thị mặt đần ra, " Sao lại thế được ? Con không ở nhà, ai nói mấy lời này chứ ?"

Khương Vân Cù bực mình ," Nương hỏi con, con biết hỏi ai ?"

Người trong thôn quyên lương đổi tiền hắn có thể không cần , nhưng không thu thuế đất, có khác gì mỗi năm phải chi ra mấy chục lượng bạc chứ.

Là mấy chục lượng bạc đó ! Tim Khương Vân Cù xót xa.

Trong tây phòng, Khương Nhu nghe thấy, đẩy cửa ra, bô bô nói, " Còn là ai được nữa ? Chính xác là người mẹ hồ đồ kia của con rồi, không phải bà ta luôn không muốn thấy người khác được sống tốt đẹp sao ?"

Khương Nhu nhắc nhở, Trần thị cũng nghĩ là Diêu thị, nhưng bà ta vốn muốn làm" người tốt", bèn nhẹ giọng nói một câu, " Khương Nhu, đừng nói linh tinh."

"Con nói linh tinh hay không,  qua đó hỏi là biết ?" Khương Nhu hừ một tiếng.

.......

Một khắc sau, Trần thị, Khương Vân Cù và Khương Nhu đã ở nhà cũ.

Diêu thị nuôi hai con nghỗng, đang định thả nó ra bên hồ, chưa bước ra khỏi cửa thì đã thấy 3 người này, bà cười lạnh nói " uầy ", " Đến đúng lúc lắm.''

Giọng Trần thị nhỏ nhẹ, " Tỷ tỷ, chúng, chúng ta..."

Thương Trần thị bị Diêu thị ức hiếp mà khúm núm, Khương Nhu tranh nói, chất vấn thẳng thừng Diêu thị, " Chuyện người trong thôn góp lương đổi tiền cho đại ca đã hủy rồi, có phải nương giở trò sau lưng không ?"

Diêu thị ha ha hai tiếng, " Sao chuyện này phải trốn sau lưng giở trò ? Ta quang minh chính đại làm mà."

"...." Khương Nhu nghẹn họng trân trối.

Sắc mặt Trần thị và Khương Vân Cù không được đẹp cho lắm.

Diêu thị khập khiễng thu tã lót đã hong khô trên dây vào, miệng hừ lạnh, " Ra ngoài mà nghe xem, bây giờ cả cái thôn Khê Thủy này, ai nhắc đến đại lang nhà chúng ta cũng không khỏi dựng ngón cái ư ? Tính ra 30 năm trước không có người đọc sách nào mà hào phóng như vậy đâu, ta khổ tâm lắm nếu bị coi là loại người lòng lang dạ thú, muỗi đốt bồ tát, không biết tốt xấu, Oanh nương tử, ngươi nói phải không ?"

Lòng Trần thị hoảng hốt, lại không nói ra lời nào để phản kích, đành phải kéo lên một nụ cười trông rất khó coi, " Tỷ tỷ nói phải."

Diêu thị lười đôi co với mấy người này, đi vào phòng lấy một cái  túi đã chuẩn bị từ lâu đưa cho Trần thị.

Trong túi, là của hồi môn của bà. 

Trần thị không biết của, chỉ cảm thấy hơi nặng chắc nhiều tiền lắm, oán khí trong lòng cũng tản đi mấy phần, dẫn Khương Vân Cù và Khương Nhu đi.

Diêu thị không đi thả ngỗng nữa, xoay người vào tây phòng của Khương Diệu.

Thằng nhóc kia vừa sinh 3 ngày đã lớn ra không ít, lúc này đang nằm bên cạnh mẹ nó, vui vẻ thổi bong bóng, thấy bà ngoại vào, nhếch nhếch miệng.

Thấy thằng bé đáng yêu, Diêu thị vội chạy qua bế nó lên, mắt nhìn Khương Diệu, cười không ngớt, " Thằng nhóc này, hình như có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện thì phải."

Khương Diệu liếc nhìn thằng nhóc, mặt không cảm xúc,  sau đó hỏi Diêu thị, " Nương cho họ bao nhiêu ?"

Diêu thị chơi với thằng bé trong lòng,  thuận miệng đáp :" Yên tâm, 5 lượng bạc thôi."

Đứa bé nhìn bà ngoại nó, lại nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp của mẹ nó, âm thầm hạ quyết định, sau này phải cố gắng uống sữa, trưởng thành hơn, cố gắng đưa nương thân về bên cạnh cha, có cha bảo vệ , nương không cần chịu tổn thương từ những người xấu kia một mình nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top