Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C5 Cô (1)

Khương Tú Lan lúc thanh niên, tình đầu ý hợp với tú tài Chu Trưởng Qúy ở thôn bên cạnh.

Lão Tào thị không thích Chu Trưởng Qúy, sau nhiều lần khuyên răn không có kết quả, nhốt Khương Tú Lan trong nhà.

Khương Tú Lan tính tình bướng bỉnh, nhận định rằng đời này không gả cho Chu Trưởng Qúy, sẽ không ra ngoài, đòi tuyệt thực, lão Tào thị không cứng lòng được nữa, cuối cùng đành phải trơ mắt nhìn con gái mình gả đến Chu gia.

Năm thứ hai thành thân, Khương Tú Lan mang thai, cũng trong năm này, Chu Trưởng Qúy đỗ cử nhân, được huyện thái gia nhìn trúng, có ý hứa hôn cho hắn và con gái.

Có thể làm con rể của huyện thái gia, đương nhiên Chu Trưởng Qúy cầu còn không kịp, không cần nghĩ, một giấu ly thư quăng cho Khương Tú Lan rồi rinh kiều nữ của huyện thái gia vào cửa.

Khương Tú Lan bụng to không có chỗ nào để đi, muốn về nhà mẹ đẻ, lão Tào thì buông một lời, đường là tự mình chọn, bò hay quỳ thì cũng phải đi cho hết, không cho về nhà, nhà này không có vị trí của cô.

Tuy tủi thân, nhưng Khương Tú Lan không quay về.

Không ai biết cô đi đâu, chỉ biết chưa đến hai năm , Khương Tú Lan như thay da đổi thịt, người không xuất hiện,nhưng thường sai người tặng lễ tặng tiền cho lão Tào thị, khiến cho những thôn dân sau lưng mỉa mai cô nghẹn cứng họng.

Khương Diệu biết chữ, nàng nhìn thư của cô, trên thư nói, đợi đứa bé đầy tháng sẽ đích thân tới đón nó nàng, bảo nàng phải giữ sức khỏe, đừng nghĩ gì nhiều.

Thư là như vậy, trước kia Khương Tú Lan cũng gửi tới một bức thư.

" Không biết cô rốt cuộc  ở  đâu. "  Nhét thư vào đầu giường, Khương Diệu thở nhẹ, " Lúc nhỏ có hỏi bà nội , nhưng bà chả nói gì cả."

"Chắc là một hộ nào đó khá giả?" Diêu thị đoán, " Con nhìn đồ cô con tặng đến thì thấy, toàn thứ tốt, tiếc là bà nội con trong lòng vẫn còn nhớ kĩ chuyện năm đó, mấy thứ đó tặng cũng như không tặng, bà ấy không động đến , tiền bạc chưa từng tiêu một văn."

Vừa nói, bế thằng bé đã ngủ say trong lòng đặt lên giường đắp chăn cho nó, đè nhẹ giọng tiếp tục nói : " Cô con sẽ tới đón con , chắc cũng thương con đã trải qua những chuyện giống cô ấy, về sau tới đó, thì phải nghe lời cô, đợi thằng bé lớn hơn một chút thì con lại quay về thăm nương."

Khương Diệu cay khóe mắt, ngầm thừa nhận.

Đứa bé là át chủ bài uy hiếp Khương Vân Cù và Trần thị, nhưng nó cũng sẽ phải lớn dần, không giấu được cả đời, ở lại thôn Khê Thủy không phải là kế lâu dài.

.....

Một tháng hơn, mặt mũi đứa bé càng lớn dần, mỗi lần KHương Diệu mặc quần áo cho nó, nó vui vẻ mà a a cái miệng,  khua tay múa chân nho nhỏ.

Khương Diệu ngồi trên giường nhìn đứa bé trắng mềm.

Nghe Diêu thị nói, hai tỷ muội Khương Nhu và nàng rất khó dỗ, thường hay khóc đêm, khóc thì phải dậy cho ăn sữa và đổi tã, không có đêm nào ngủ yên ổn, tóc còn rụng một nhúm lớn trên đất.

Khương Diệu không biết những đứa trẻ khác thế nào, chứ thằng bé rất ngoan, ngày hay đêm , rất ít khóc, hơn một tháng nay, mỗi ngày nàng đều ngủ rất ngon, tinh thần mười phần tốt đẹp.

Thực ra có nhiều lúc , thằng nhóc này khóc không biết vì sao, để không làm cho mẹ chán ghét nó, nó đều cứng rắn nín nhịn, lớn một tháng, nó đã có khả năng kìm nén rất tốt, trừ lúc lạnh lúc nóng, lúc đói hay đi vệ sinh, thì những lúc khác cố gắng không lên tiếng.

....

Rất nhanh đã đến ngày Khương Tú Lan tới đón Khương Diệu.

Gà gáy 3 tiếng, Diêu thị đã dậy, lau mặt qua loa rồi bận rộn tay chân trong phòng bếp, chuẩn bị cơm sáng cho Khương Diệu.

Một bát cháo trứng vừa đặt lên bàn, xe ngựa của Khương Tú Lan đã đỗ ở ngoài viện.

Tránh động tĩnh quá lớn thu hút sự chú ý của thôn dân làm lộ đứa bé, Khương Tú Lan đi từ sớm, vào nhà đã thấy Khương Diệu ngồi trước bàn, cười nói:" Ăn sáng sớm thế, có phần cho cô không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top