Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C7 cha của đứa bé chết sớm

Trời còn chưa sáng hẳn , Khương Diệu có hơi không chống đỡ được, cùng cô nói chuyện một lát thì tựa vào vách sau xe ngựa ngủ.

Lúc xe ngựa dừng, vừa đúng lúc nàng tỉnh, nghe thấy tiểu tử phu xe gọi bên ngoài, "Nương, chúng ta tới rồi."

Khương Diệu bất giác nhìn sang Khương Tú Lan, chỉ nghe Khương Tú Lan ừ nhẹ một tiếng, cúi người ôm thằng nhóc đang ngủ say trong võng lên, nói với Khương Diệu, "Diệu nương, đến rồi, chúng ta xuống thôi."

Lòng Khương Diệu nghi ngờ, vén rèm xem sắc trời, đã gần tới hoàng hôn rồi.

Đối diện xe ngựa, là hai cánh cửa cao lớn màu đen, không có bảng hiệu gì, mái ngói màu nâu sậm, bậc thềm màu trắng đậm, hai bên còn có hai cái tượng ngựa khắc bằng đá.

Khương Diệu không biết gì về xây dựng, càng không biết đây là nơi nào, chỉ cảm giác màu sắc tuy đơn giản ,  từng viên gạch viên ngói lại được chạm khắc tinh tế, hơi thở bất giác nhẹ đi vài phần.

Đi cùng Khương Tú Lan vào cửa, qua một cái đường dài, dọc đường ngó nghiêng, cuối cùng cũng tới một tiểu viện.

Khương Tú Lan đã sớm dọn dẹp lại tiểu viện này, trong còn bày một cái giường cho trẻ con, một ít gia cụ.

Khương Tú Lan mở cái chăn ra ôm đứa bé đặt lên giường, thằng bé đã tỉnh lại rồi, vừa mới tỉnh ngủ, tay mũm mĩm dụi mắt, mũi hừ hừ hai tiếng.

Khương Diệu bó tay, đành phải bế nó lên cho nó ăn sữa, sau đó hỏi Khương Diệu Lan, " Cô, đây là đâu ?"

Khương Tú Lan nói: " Là một cái điền trang, chủ nhân của nó thường sống ở trong thành, không qua đây mấy."

"Trong thành "mà Khương Tú Lan nói, chính là  Kinh thành.

Thôn Khê Thủy cách kinh thành không xa mấy, đi nửa ngày là tới.

" Vậy người..." Khương Diệu tò mò mối quan hệ giữa cô và chủ nhà kia.

Khương Tú Lan cũng không định giấu, cười cười, " Cái điền trang này nửa trước là viện tử, nửa sau nuôi trồng nhiều gà vịt cá hạt dưa rau xanh nữa, các nhà giàu người ta rất coi trọng, thức ăn mỗi ngày phải tươi phải sạch, toàn là phải lấy từ đây, còn ta, coi như là nửa quản gia ở đây."

Khương Diệu bất ngờ, hóa ra nơi khí phái như vậy, chỉ là một điền trang cung cấp thức ăn tươi sạch cho chủ nhà?

Vậy chủ nhà nhiều tiền cỡ nào đây ?

Khương Tú Lan sợ nàng xấu hổ, an ủi nói :" Trong cái trang viên này trừ ta và mấy bà quản lý ra chỉ có một tiểu tử kia thường tới hái rau thôi, không có ai khác, rất yên tĩnh nữa, ngươi an tâm sống ở đây, không ai làm khó gì ngươi đâu. Ôi đúng rồi, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, không được đi sang viện phía đông, đó là nơi chủ nhà ở, mỗi lần hắn tới đây thì sẽ ở đó nghỉ ngơi, không thích có nhiều người qua đó làm phiền."

Khương Diệu ngoan ngoãn gật đầu.

Khương Tú Lan lại nói: " Với lại, nếu người khác hỏi về đứa trẻ...."

Cô chưa nói xong, Khương Diệu liền tiếp lời, " Cha đứa bé đã chết sớm rồi, ta là một quả phụ, theo cô lưu lạc kiếm bát cơm mà thôi..''

Thằng nhóc đang ực ực uống sữa đột nhiên sặc, mặt đỏ cả lên, ngước mắt long lanh nhìn Khương Diệu.

Khương Diệu vỗ nhẹ lưng cho thuận khí, miệng thì thầm ," Phản ứng ghê thế, nếu cha ngươi chưa chết, sao hắn lại bỏ  rơi ngươi?"

Thằng nhóc tủi thân, hừ hai  cái liền ra sức gào.

Đột nhiên Khương Diệu cảm thấy, thằng nhóc này giống như nương nói, có thể nghe hiểu nàng nói gì, nhất thời nàng nổi ý trêu đùa, nhân lúc đang ra sức gào, dùng tay bịt miêng nó lại.

" Oa oaaaa" đột nhiên biến thành " Hu oa hu oa..."

Đứa trẻ: " ....."

Khương Diệu nhìn nó, cười ra tiếng.

Đứa trẻ: "....." Được thôi, hiếm khi nương cười, coi như nó không nghe thấy mấy lời kia. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top