Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Chương 1

Tác giả: Vọng Tẫn Sanh Ca

Convert: "Ai rồi cũng thất tình"

Edit: Kim Kim

*****

"Nghe nói gì không? Thành chủ của chúng ta muốn cưới cái công tử bất hảo kia của Hạ gia làm chủ quân!"

"Cái gì? Thành chủ như thế nào lại muốn cưới cái người mỗi ngày đều xuất đầu lộ diện lại việc xấu loang lổ kia?

"Thiên chân vạn xác? Hạ gia còn không phải là ỷ vào chính mình có vài đồng tiền dơ bẩn sao!"

"Nhưng thật là, hai ngày trước còn nghe nói Hạ công tử ở trên phố cùng người khác đánh nhau!"

"Thành chủ là một tài nữ hoàn mỹ a, sao lại có thể bị cái loại thương gia công tử kia phá hư!"

"Muốn ta nói nha, chỉ có Triệu gia công tử thiên chi kiêu tử mới xứng đôi với thành chủ đại nhân của chúng ta!"

......

Lúc này trong một góc của trà lâu, nữ tử mặc trên người một chiếc áo dài trắng toát đang cúi đầu thưởng thức ly trà trong tay, không một tiếng động đem tất cả lời nói của mọi người đều thu về trong tai.

"Chủ tử, người thật sự muốn cưới cái Hạ công tử trong lời nói của các nàng sao?" Tô Thành thần sắc lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, nàng vẫn luôn trung tâm theo hầu chủ tử, cũng thật sự lo lắng chủ quân tương lai là cái hình dạng gì.

Tô Thiên Ngữ đạm mạc cười, mở ra chiếc quạt xếp trong tay, lười biếng tựa vào lưng ghế, động tác liền mạch lưu loát trong nháy mắt đem Tô Thành mê mẩn, chủ tử quả nhiên là chủ tử a, mặc dù dịch dung, chỉ dựa vào cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất liền đủ để làm điên đảo toàn bộ nam tử trong Cảnh An thành.

"Nhưng mà chủ tử, người còn không có nói người rốt cuộc có muốn cưới Hạ gia công tử hay không a?"

"Tô thành, nhớ kỹ, lời đồn đãi không thể tin!"

......

Chính là, cũng không thể không tin ——

......

Hạ phủ

Lê Tử Hiên ngẩng đầu nhìn nhìn chỗ ngồi trống rỗng, giận sôi máu, may hai tay xoa eo, sải bước hướng nội thất đi đến......

Vì thế, mỗi ngày ở Hạ phủ đều không từ bỏ mà vang lên thanh âm tức giận của chủ quân "Hạ Tiểu Lạc, ngươi mau rời giường cho ta! Ngươi nhìn xem bây giờ là giờ nào!"

Theo sau, tiếng hét dứt khoát lại kiên quyết vang lên cũng mỗi ngày không đổi của Hạ Tiểu Lạc "Ui —— ui—— cha —— cha...... Ta đã nói bao nhiêu lần rồi không cần kéo lỗ tai của ta a! Đau quá đi!" Lỗ tai Hạ Tiểu Lạc bị cha kéo đau liền không thể không lười nhác từ trên giường ngồi dậy, liều mạng xoa lỗ tai của mình.

"Người nhìn xem cái bộ dạng không biết cố gắng của ngươi, sao ta lại có thể sinh ra một nhi tử vô dụng như ngươi a"

Thấy cha mình lại bắt đầu lải nhải, Hạ Tiểu Lạc bất đắc dĩ mắt trợn trắng, tiếp tục nằm lại trên giường dùng giọng điệu thường thường như đã quen thuộc nói: "Ta như thế nào sinh lại sinh được cái nhi tử vô dụng như ngươi, ta Lê Tử Hiên đường đường là một thế hệ người xuyên qua, thời vận không tốt, xuyên đến nữ tôn quốc, cái này còn chưa tính, sinh đứa con trai còn như vậy không biết cố gắng...... Cha người mỗi ngày đều nói như vậy người có phiền hay không nha —— ai —— cha —— ta sai rồi —— không nói ——"

Hạ Tiểu Lạc lại tiếp tục xoa xoa lỗ tai khác bị cha nhéo, ngồi quỳ ở trên giường, bất đắc dĩ nghe cha tiếp tục lải nhải......

"Ngươi nói ngươi trừ bỏ ăn cùng ngủ, cả ngày chỉ biết gây chuyện sinh sự, hai ngày trước còn cùng người ta đánh nhau, ngươi nói ngươi như vậy rốt cuộc là giống ai ?"

"Nương nói, giống người —— ai —— cha —— lỗ tai ——"

"Ta xem ngươi còn dám tranh luận nữa không! Ngươi xem ngươi đều lớn như vậy, không có một nhà nào dám đến cầu thân, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không tinh thông, ngươi còn dám chọc giận cha ngươi! Ngươi thật đúng là vô pháp vô thiên!"

"Chính là cha người không phải cũng không biết......" Hạ Tiểu Lạc không phục cha quản giáo nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói cha người không phải cái gì cũng không biết, còn có thể gả cho nương!" Hạ Tiểu Lạc trừng đôi mắt xinh đẹp đào hoa, dẩu cái miệng nhỏ, kháng nghị.

Lê Tử Hiên chán nản, trực tiếp quay đầu rời đi, tới rồi cửa còn không quên quay đầu lại ném xuống một câu: "Hạ Tiểu Lạc —— ngươi hôm nay không được ăn cơm ——"

"Không ăn thì không ăn, người không cho ta ở nhà ăn, ta đi ra ngoài ăn." Hạ Tiểu Lạc trong lòng nói, thấy thân ảnh phụ thân biến mất ngoài cửa, lập tức nhanh tay nhanh chân bò dậy.

"Công tử, chúng ta cứ như vậy đi ra ngoài, đối với thanh danh công tử không tốt đi......"

"Lam Tâm, ngươi cứ như vậy buồn lo vô cớ, tốt xấu gì ngươi cũng đi theo công tử nhà ngươi nhiều năm như vậy, huống hồ, cha nói, hảo nam nhi chí ở bốn phương!"

"Chính là......"

Lam Tâm còn muốn nói cái gì, bị Hạ Tiểu Lạc vô tình đánh gãy "Ai nha, đừng nói nữa, mau tới, giúp ta chải đầu!"

Chính là lão gia muốn ngươi học tập cầm kỳ thư họa, nam công nam hồng ngươi liền không học? Nam nhân không phải nên ở nhà hầu hạ thê chủ, quản giáo con cái sao, công tử ngươi cái dạng này thì làm sao bây giờ? Lam Tâm một bên giúp công tử chải đầu lại nghĩ, ngẩng đầu nhìn hình ảnh công tử phản chiếu trong gương, nghĩ thầm: Nếu là công tử cũng giống các công tử nhà khác thấu tình đạt lí, người cầu thân không phải đạp đổ cả cửa sao, chính là —— công tử lại cứ là cái tính tình này......

Đợi hai người đã hoàn toàn trang điểm xong, ánh chiều tà của hoàng hôn đã từ khe cửa từ từ len vào phòng, Hạ Tiểu Lạc nhìn nữ nhân được trang điểm nhẹ nhàng trong gương, vừa lòng gật gật đầu, lại liếc mắt một cái nhìn Lam Tâm bên cạnh, nói: "Đi thôi."

Lam Tâm "Nga" một tiếng, yên lặng đi theo Hạ Tiểu Lạc lên xe nhẹ nhàng ngựa quen đường cũ nhảy tường ra phủ. Đối với Hạ Tiểu Lạc mà nói: Một ngày, mới vừa bắt đầu.

"Công tử, chúng ta đi nơi nào?"

"Kêu tiểu thư!"

"Tiểu, tiểu thư, chúng ta đây là muốn đi đâu?"

Hạ Tiểu Lạc nắm chặt lấy cây quạt trong tay, quay đầu lại liếc liếc mắt nhìn cái người đã cùng mình lớn lên Lam Tâm, ngửa đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: "Ta Hạ Tiểu Lạc thông minh lanh lợi, mưa dầm thấm đất hẳn cũng không ít đi? Sao mỗi lần ra cửa ngươi luôn hỏi mấy câu này......"

"Tiểu thư, ngươi nói cái gì?"

"Không có gì, chúng ta đi dạo phố Lạc An một chút đi!"

Nga ——

Phố Lạc An chỉ cách Hạ phủ ba con phố, Hạ Tiểu Lạc ngày thường tuy ngỗ nghịch, nhưng cũng sẽ không chạy khỏi nhà thật xa, hơn nữa, Hạ Tiểu Lạc thích nhất chính là đậu hủ thúi của Nhan lão đầu, mỗi lần ra phủ nơi đầu tiên tới luôn là nơi đó, hôm nay tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ ——

"Lão bản, lấy bổn tiểu thư bốn phần!"

Nghe thấy được thanh âm quen thuộc, Nhan lão đầu ngẩng đầu, nhìn Hạ Tiểu Lạc trước mặt, thuần thục làm một phần đậu hủ thúi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Tiểu Lạc, ngươi lại lén ra ngoài ——"

Hạ Tiểu Lạc nghịch ngợm làm một cái mặt quỷ, đoạt lấy phần đậu hũ thúi còn chưa trang trí của Nhan lão đầu trực tiếp giơ chân liền chạy, Lam Tâm bất đắc dĩ ở phía sau chạy theo, kết quả, chỉ không để ý một chút, Hạ Tiểu Lạc đã chính diện cùng với Tô Thiên Ngữ đang đi tới chạm trán nhau, Hạ Tiểu Lạc còn chưa kịp phản ứng, cúi đầu nhìn thấy đậu hủ thúi đã anh dũng hy sinh, lại nhìn thấy nữ tử đụng phải chính mình, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, vì thế Hạ Tiểu Lạc bạo phát ——

"Ngươi bị mù sao? Đi đường không có mắt à? Không thấy được phía trước có người?"

Tô Thiên Ngữ đạm mạc cười, phẩy chiếc quạt trong tay, quạt quạt, mỉm cười nói: "Nếu là ta nhớ không lầm, hẳn là vị 'tiểu thư' này chính mình chạy tới đi?" Ngữ điệu thường thường, trừ bỏ nhẫn mạnh hai chữ "Tiểu thư".

Hạ Tiểu Lạc tà tà cười, nói: "Cái gì mà ta tự mình đâm vào ngươi? Nếu như ngươi không đi nơi này thì sẽ đụng phải ta ư?"

Tô Thiên Ngữ ý cười càng đậm, gấp lại cây quạt, chắp tay vái chào nói: "Như thế, thật ra đúng là tại hạ thất lễ."

Hạ Tiểu Lạc nghiêng đầu, nói: "Biết thì tốt."

Tô Thành đỡ trán, nhìn nam tử lớn mật trước mắt đang mặc nữ trang, thật là không biết đem so Hạ Tiểu Lạc vừa cùng thành chủ đính thân thì như thế nào, đang nghĩ, lại thấy Hạ gia gia chủ sáng nay mới vừa cùng thành chủ gặp qua đang đi tới.

"Hạ Tiểu Lạc, con lại trộm ra khỏi nhà?" Tuy là câu hỏi, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định. Một câu, dọa Tô Thành không khép miệng được, nhìn thật kỹ, hai người thật đúng là cùng một khuôn mẫu khắc ra, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia.

Hạ Tiểu Lạc nhìn thấy mẫu thân, liền nghĩ đến hôm nay không thể chơi đến thống khoái, mếu máo kêu: "Nương ——"

Hạ Vũ Đình sủng nịch sờ sờ đầu nhi tử, xoay người đánh giá Tô Thành trước, lại nhìn nhìn Tô Thiên Ngữ đang mặc bạch y, gật đầu, liền mang theo Hạ Tiểu Lạc rời đi.

"Tiểu Lạc, con lại chọc cha con sinh khí?"

Nghe thấy mẫu thân hỏi chuyện, Hạ Tiểu Lạc hoảng loạn cười cười, nói: "Nương, không có, không có chuyện đó! Con yêu nhất chính là người cùng cha, làm sao dám chọc cha sinh khí!"

Hạ Vũ Đình liếc xéo nhìn ái tử, thấy hắn bộ dáng chột dạ, nghiền ngẫm uy hiếp nói: "Không có thì tốt , nếu con dám chọc cha con tức giận, ta ngày mai liền đem con gả ra ngoài!"

Vừa nghe mẫu thân muốn đem chính mình gả đi ra ngoài, Hạ Tiểu Lạc hoảng sợ liền lắc lắc cánh tay mẫu thân, làm nũng nói: "Nương, ngài vẫn luyến tiếc tiểu Lạc đúng không? Luyến tiếc đúng không?"

Luyến tiếc? Nói giỡn! Ngươi dám chọc giận phu lang của ta! Ta xem ngươi còn dám chọc giận phu lang của ta nữa không!

Hạ Vũ Đình không để ý đến Hạ Tiểu Lạc đang làm nũng, mấy ngày chưa về, tâm tâm niệm niệm đều là phu lang.

......

"Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đem tiểu Lạc gả cho thành chủ? Không được, tuyệt đối không được, người này thân phận rất cao! Tiểu Lạc gả qua đó sẽ chịu thương tổn, ta không đồng ý!" Vừa nghe được tin tức thê chủ mang về, Lê Tử Hiên liền bạo phát.

Thấy phu lang lại sinh khí, Hạ Vũ Đình cuống quít muốn giải thích, "Tử Hiên, chàng nghe ta nói, không phải như chàng nghĩ ......"

"Cái gì không phải như ta nghĩ, nếu là về sau nàng ta lại thêm ba phu bốn hầu, tiểu Lạc của chúng ta làm sao bây giờ? Tóm lại ta không đồng ý!"

Hạ Vũ Đình bất đắc dĩ, nghĩ thầm nhất định phải đem việc này giải thích rõ ràng, bằng không hôm nay buổi tối đừng nói không ăn được mỹ nhân, chính mình chỉ sợ là phải ngủ ở thư phòng, vì thế, ai oán nói: "Tiểu Hiên Hiên, sao chàng lại không nghe ta nói hết đã chứ."

Lê Tử Hiên run lên, quay đầu đi không để ý tới nàng.

"Tiểu Hiên Hiên, chàng không thể đối với thê chủ của chàng như vậy......"

Lê Tử Hiên lại run, vẫn như cũ không để ý tới nàng.

Hạ Vũ Đình thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền chậm rãi nói: "Nàng đáp ứng ta, cả đời chỉ cưới một mình Lạc Nhi."

Nghe vậy, Lê Tử Hiên mắt sáng rực lên một chút, nói: "Chính là, lỡ như tiểu Lạc không thích thì làm sao bây giờ?"

Hạ Vũ Đình cười cười nói: "Điểm này chàng cứ yên tâm đi, tiểu Lạc tính tình ta còn không rõ ràng sao, nhất định sẽ thích, lại nói, hắn đã mười sáu tuổi, cũng tới tuổi xuất giá rồi, huống hồ, cảm tình không phải có thể bồi dưỡng sao! Chàng xem hai chúng ta còn không phải là như vậy......"

Lê Tử Hiên do dự, tiểu Lạc cái tính tình này tại thế giới nữ tôn xác thật không thể gả cho người tốt được, hiện tại đã có người chịu cưới, liền có thể gả qua được, huống hồ thê chủ tự mình tuyển người, hẳn là không có vấn đề gì......

"Nhưng mà, tiểu Lạc bên kia......"

Hạ Vũ Đình vỗ ngực tự tin, nói: "Không có việc gì, tất cả giao cho ta!"

Lê Tử Hiên có chút không yên tâm gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nóng rực của thê chủ, Lê Tử Hiên mắt trợn trắng, mình năm đó như thế nào liền gả cho cái người vô tâm vô phế này......

"Tiểu Hiên Hiên, chàng có phải hay không nên quan tâm đến thế chủ của chàng?"

Lại tới nữa ——

"Ta không rảnh!"

"Tiểu Hiên Hiên......"

"Tránh ra, cách ta xa một chút!"

"Tiểu Hiên Hiên, ta đã vài ngày không về nhà......"

"Biết."

"Tiểu Hiên Hiên......"

"Đi ngủ thư...... Ngô......"

Lúc này Hạ Tiểu Lạc còn đang ở trong phòng trằn trọc khó ngủ vì buổi chiều còn chưa chơi đủ, ảo tưởng ngày mai lại tiếp tục chạy đi chơi, không nghĩ tới chính mình đã bị lão nương phúc hắc tính kế đem hắn gả cho người khác......

Tác giả có lời muốn nói: Chào mừng mọi người nhảy hố a ~~~~

Rải hoa ~~~ rải hoa ~~~~~

------------------------

Kim: Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây, hy vọng mọi người thích thể loại này, không thích xin lướt qua đừng ném đá tội Kim lắm :((( Đây là truyện Kim edit theo sở thích cá nhân, nếu có sai sót mong mọi người góp ý để Kim điều chỉnh. Cuối cùng chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top