Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 2 - Chương 1: Harry Potter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry có một mùa hè không mấy vui vẻ ở gia đình nhà Dursley. Chỉ cần Hedwig hơi kêu lên là dượng Vernon lại bắt đầu mắng chửi cậu như thể nó và cậu đều là một mối hiểm họa tiềm tàng trong nhà vậy. Cũng phải thôi, một người to béo cùng gia đình ghét phù thủy của ông ta và một thằng nhóc phù thủy còm nhom mới toanh hàng ngày lởn vởn trong nhà họ, chẳng cần kể cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra hàng ngày ở trong căn nhà số 4 đường Privet Drive.

Sáng nay, Harry vì bảo vệ con cú Hedwig khỏi thằng anh họ, khi tên đó định bẻ cánh con cú, thì Harry đã trừng mắt giả bộ lẩm bẩm vào miệng khiến Dudley sợ hãi ngã khỏi ghế. Nó cứ kêu eo éo về việc cái mông của nó đau như nào, khiến dượng Vernon tức mình bắt Harry ra vườn dọn cỏ dưới cái nắng chang chang của mùa hè.

Harry, với cái mũ rơm to đùng rách nát, món đồ mà Dudley vứt đi, ngồi nhặt cỏ trong khi cả gia đình nhà Dursley đưa đứa con quý tử của họ đi khám bệnh. Cậu ngồi dưới cái nắng gắt hồi tưởng những ngày tháng tươi đẹp hạnh phúc ở Hogwarts. Cậu nhớ tòa lâu đài với những hành lang bí mật và những con ma, nhớ những lớp học (mặc dù có lẽ không nhớ lắm bậc thầy Độc dược Snape). Nhớ bầy cú đưa thư mỗi sáng, nhớ bàn ăn dài trong Đại Sảnh đường, cái giường ngủ giữa bốn tấm áp phích trong tháp ký túc xá. Nhớ những buổi đến thăm bác Hagrid – người giữ khóa – trong căn chòi của bác cạnh khu Rừng Cấm. Và đặc biệt là nhớ Quidditch, môn thể thao phổ biến nhất trong thế giới phù thủy.

À, cậu nhớ cả ba đứa bạn thân nữa. Ron, với mái tóc đỏ và đốm đồi mồi trên mặt luôn cùng cậu bàn luận về Quidditch. Hermione lúc nào cũng lải nhải về việc học, mặc dù cậu rất biết ơn khi cô giúp đỡ cả đám ôn bài. Và Carol, người lớn nhất trong đám, người lúc nào cũng khiến cậu phải ngẩng mặt lên để nói chuyện. Cô có một mái tóc màu vàng gần như là tỏa sáng dưới nắng. Cậu nghĩ nếu Carol ở đây, chắc cô ấy sẽ dùng cái mái tóc chói lòa chọc mù mắt thằng Dudley đáng ghét. Nhớ là vậy, nhưng từ hồi nghỉ hè đến giờ chẳng có ai gửi thư cho cậu cả. Cậu sợ đám bạn của mình nghỉ hè vui quá nên quên mất cậu. Cậu nhớ cái lời mời đến nhà chơi của Ron. Không biết cậu bạn đó của Harry còn nhớ không, chứ cậu nghĩ mình nhớ đám bạn của mình đến mức sinh ra ảo giác rồi. Bằng chứng là Harry nhìn thấy Carol đang đạp xe bên đường phía xa xa đang hướng về phía cậu.

Carol, hoặc ai đó với mái tóc vàng chóe đang đạp xe đạp chở một đứa bé gái tóc nâu đằng sau. Cô tròn mắt mắt nhìn về phía Harry, còn Harry cũng tròn mắt nhìn cô.

- Ô ô ô ô... - Carol bất ngờ, tay chỉ về phía Harry.

- Ơ ơ ơ ơ ơ.... - Harry cũng hãi hùng nhìn cô.

- A a a a a... - Morgana thì ngồi sau xe gào thét. Chị Carol đáng tin của con bé sắp tông vô cột nước cứu hỏa bên đường rồi. Con bé hãi hùng nhìn Carol đang ngơ ngác nhìn anh trai bên đường. 

- CHỊ CAROL! CẨN THẬN!

~~~

- Thế lần đầu cậu dùng phép thuật năm mấy tuổi? - Carol ôm cái má sưng vù đang chườm đá ngồi trước cửa nhà Dursley.

- Hình như là hồi dì Petunia cắt tóc cho mình thành trụi lủi ấy. Mình sợ quá, thế là hôm sau tóc mình mọc lại bình thường luôn. Còn cậu thì sao?

- Hồi 2 hay 3 tuổi gì đó, mình không muốn ăn bông cải xanh, thế là làm cái đĩa bay vèo vèo rồi rớt xuống đầu bà ngoại mình.

- Thế chắc của cô bé này là làm cái xe đạp biến lên nóc nhà dì dượng mình rồi. - Harry cười khổ. Hai đứa nhìn Morgana, người vẫn chưa hết sốc sau vụ xe đạp biến lên nóc nhà, bây giờ còn có mấy người lớn lạ mặt cầm gậy chỉ trỏ. Phải rồi, con bé hãi quá nên bùng phát phép thuật luôn. Một phù thủy gốc Muggle.

Sau khi dặn dò cẩn thận đám Carol, đặc biệt là con bé Morgana, đám người của Bộ rời đi mất. Morgana quay sang nhìn hai anh chị trước mặt nó. Con bé bình tĩnh đến lạ thường mà hỏi:

- Vậy hai người là phù thủy hả?

- Đúng rồi. Em cũng vậy đấy, Morgana. Chắc mấy hôm nữa sẽ có thư nhập học và người hướng dẫn cho em.

- Vậy năm vừa rồi chị không ra nước ngoài mà là ở cái trường phép thuật ấy ạ?

- Ừ. - Carol thấy con bé nhe răng cười.

- Hai người... - Carol đề phòng cái giọng phấn khích của con bé liền lùi lại. - Hai người làm mấy trò phép thuật cho em coi được không? 

- Không được, tụi chị bị cấm dùng phép thuật ngoài trường khi chưa đủ tuổi. Ráng đợi đến tháng chín vô trường thì em tha hồ làm phép.

Morgana tiu nghỉu khi nghe cô từ chối. Con bé ngồi xổm bên cạnh Harry thở dài. Carol tiến đến cạnh con bé xoa đầu rồi mỉm cười định an ủi, nhưng cái vết trầy bên má nhói lên khiến cô xuýt xoa vì đau.

- Sao cậu không dùng thuốc?

- Mình để quên ở tiệm quần áo của mẹ mình rồi. Biết vậy nhờ mấy ông già của Bộ trị dùm.

- Mà... nhà của cậu ở gần đây à?

- Không, mình ở đường Wisteria Walk cơ. Elena đi du lịch với gia đình rồi nên mình chở Morgana dạo quanh quanh chơi. Vậy mà mình chẳng biết cậu ở đây. Nếu biết thì mình đã mời cậu sang nhà mình rồi.

- Chỉ sợ là dì dượng mình không đồng ý ấy chứ. - Harry thở dài. Lúc này nhà Dursley cũng lại xe về. Cậu nghe thấy tiếng xe bèn đứng phắt dậy, xua Carol. - Hai người về đi, dì dượng mình ghét phù thủy lắm.

- Có cả người ghét phù thủy í hả? - Morgana ngoái lại hỏi. Harry vẫn kiên quyết đẩy hai người đi. Nhưng mà người chạy sao bằng ô tô. Nhà Dursley đã về trước khi Carol kịp dựng cái xe  đạp lên rồi. 

Nhưng không giống như tưởng tượng của cậu, dì Petunia lại nắm tay thân thiết với Carol mà nói:

- Ôi chao, có phải là con gái của cô Caxton tiệm váy vóc Sunflower đấy không?

Carol gật đầu. Dì Petunia hiền hòa nhìn Harry, khiến cậu nổi da gà:

- Harry này, cháu có bạn mà chẳng mời đến chơi gì cả. Nào, cháu vào đây, nắng thế này đứng ngoài thì hại cho da lắm.

Qua cuộc trò chuyện của họ (hoặc là chỉ có dì Petunia một mình nói), Harry cũng biết được đôi điều. Dạo này có một cửa tiệm quần áo mới mở, nghe đâu nhà họ làm rất đẹp, lại còn giới hạn số lượng. Harry nhớ tới cái đầm dì Petunia mới mua để chuẩn bị cho bữa tối với một gia đình nào đó. Cậu công nhận nó rất đẹp, nhưng mặc trên người dì khiến cái đầm xấu gấp mười lần.

Carol, ngồi cạnh là Morgana gật gù hưởng ứng. Harry đoán cô chẳng nghĩ hay để tâm gì nhiều đến lời dì ấy mà chăm chỉ ăn kem. Thằng anh họ của cậu nhìn chằm chằm vô con bé Morgana, nhưng tầm mắt dừng lại trên Carol nhiều hơn. Harry quên mất, bây giờ Carol đang để tóc dài ngang vai, mặc áo thun và quần soóc ngắn nên giống con gái hơn hồi còn ở trường. Vẻ ngoài đó rất hút mắt người khác, nhưng có vẻ cô không để ý lắm đến Dudley, còn Morgana đang lườm cậu ta với ánh mắt sẵn sàng xẻo thịt thằng anh họ của cậu bất cứ lúc nào.

- Vậy Caxton này, liệu ta có thể đặt một bộ đầm mới của cửa tiệm nhà cháu vào tháng sau không?

Lúc này Carol đã ăn hết que kem. Cô ngước lên nhìn bà ấy:

- Mẹ cháu sẽ cho ra bộ sưu tập mới, nhưng mà không đặt trước được đâu cô Dursley ạ. Mà hình như tháng sau có cả trang phục nam nữa á cô. Nếu cô muốn mua cho cậu Dursley thì có thể chọn size ngoại cỡ, size đó ít khách mua lắm.

Harry phì cười. Nhưng có vẻ dì Petunia không nhận ra ý của cô mà còn vui mừng nói:

- Vậy thì tốt quá. Trang phục nhà cháu rất được những nhà giàu khu này yêu thích. Mẹ cháu quả thật là một nhà kinh doanh tài ba, và là một nhà thiết kế xuất sắc.

Carol nhếch môi cười. Cô nghiêng đầu, nở một nụ cười tiêu chuẩn mà Harry chỉ thấy khi cô cùng Ron móc mỉa nhau hồi đầu năm nhất:

- Cám ơn lời khen của cô. Xíu nữa cháu sẽ hỏi mẹ liệu có thể để lại một bộ cho cô đầm không. Nếu may mắn thì có lẽ sẽ được á cô. Với lại... - Cô nhìn sang Harry. - Cháu định mời Harry sang nhà chơi mấy hôm. Liệu cô chú có đồng ý không ạ?

Nhà Dursley có vẻ không nghi ngờ gì mà gật đầu ngay lập tức. Dù sao thì việc tống khứ thằng cháu họ rắc rối này ngay hôm nay quả là một ý kiến hay, khi nhà họ còn bận tiếp đón vị khách quý nào đó tối nay. Trước khi đi, dượng Vernon liếc mắt nhìn cậu:

- Mày đừng có làm mấy cái trò phép thuật dọa nhà Caxton đấy. Nếu không tao sẽ nhốt mày vô gầm cầu thang cho mày khỏi đi học. Đừng có bép xép gì về con cú mèo của mày với con gái của nhà Caxton đấy.

Carol nén cười đi theo Harry lên lầu. Cậu có thể thấy được vẻ mặt như ăn phải kẹo vị gỉ mũi của thằng anh họ đáng ghét. Đến lúc vô cái phòng của cậu, Carol phá lên cười:

- Hahaha, dượng của cậu nói như thể mình là người bình thường í.

- Thì chẳng có phù thủy nào như cậu cả, Carol. Cậu là phù thủy giống người bình thường nhất mà mình biết đấy. Cơ mà tiệm quần áo nhà cậu nổi tiếng đến thế sao?

- Mình không biết, mẹ mình là người mở cái tiệm đó mà. Nhưng mà nhìn cái giá là biết nó mắc rồi. Người giàu thì thích khoe của lắm. Quần áo đẹp chỉ là một phần thôi. Khả năng tiếp thị của mẹ mình mới là đỉnh của chóp.

Morgana đi theo hai người vào phòng, rồi nhìn con cú trong lồng mà reo khe khẽ:

- Lúc đi học em cũng có con cú như vầy hả chị Carol? Có phải chị Elena dùng Drake để liên lạc với chị phải không?

- Bữa nào em đi mua đồ sẽ có người hướng dẫn em. Lúc đó em thích mèo hay cú gì cũng được hết.

Con bé phấn khích gật đầu. Carol xoa đầu nó rồi giục Harry:

- Cậu đi thay đồ với lấy đũa phép đi. Ở nhà mình có cấm chế gì đó, tụi mình có thể vẩy đũa phép chơi chơi.

- Sao chị bảo là không được dùng phép thuật bên ngoài mà?

- Chị đâu có nói là không được dùng trong nhà chị đâu.

- Không được. - Harry lắc đầu. - Dượng mình khóa hết đồ của mình vô gầm cầu thang rồi giấu chìa khóa đi rồi. Không có đũa phép mình không mở được.

- Bộ anh không có học được mánh lới nào của người bình thường hả? - Con bé Morgana khó tin nhìn cậu. Nó tháo cái kẹp tóc trên đầu ra rồi khéo léo mở khóa chuồng cú cho con Hedwig. 

Harry khó tin nhìn cô nhóc. Hedwig được thả khỏi chuồng định kêu ré lên thì bị con bé túm chặt mỏ. Nó nhét vô miệng con cú mấy miếng thức ăn rồi hỏi Carol:

- Tụi này có biết đường về nhà không chị?

- Có. Mình thả nó đi nhé Harry? - Carol hỏi cậu. Harry gật đầu. Morgana thả con cú ra khỏi cửa sổ. Sau một khoảng thời gian dài bị nhốt trong lồng, Hedwig phấn khích bay thẳng mà không thèm quay lại nhìn chủ nó. Con nhóc quay lại nhìn Harry rồi xoa xoa tay.

- Rồi, giờ thì dẫn em đến cái gầm cầu thang coi!

- Cậu dạy con bé mấy trò này hả? - Harry nhìn Carol. Cô lắc đầu.

- Ngược lại mới đúng.

Ba đứa nhẹ nhàng mở cửa rồi nhón chân đi xuống cầu thang. Dượng Vernon đang đọc sách, dù Harry biết đó chỉ là hành động làm màu của ổng. Dudley đang ngồi coi bộ phim yêu thích của nó. Dì Petunia đang dọn dẹp trong bếp. Con bé Morgana ngó nghiêng rồi nhanh chân chạy đến gầm cầu thang rồi mở khóa. Tiếng ồn từ ti vi át đi tiếng lạch cạch của mở ổ khóa của nó. Morgana lủi người vô gầm rồi lôi ra một cái gậy. Con bé giơ lên hỏi:

- Là cái này hả anh Harry?

Cậu gật đầu. Con bé nhét cái đũa phép của cậu ra sau lưng rồi chốt lại khóa. Sau đó Carol đi ra chào tạm biệt nhà Dursley rồi nhanh chóng kéo Harry đi mất.

- Vậy còn sách với áo chùng của mình thì sao? - Harry nhìn theo cô.

- Cái đó để bữa sau đi, nay mình không có mang túi da rồng theo. - Carol nói. 

Carol dắt xe đạp chở Morgana, còn Harry đi theo sau. Wisteria Walk cũng gần với đường Private Drive nên ba đứa chỉ đi bộ tầm 20 phút là đến. Con bé Morgana còn muốn đi theo Carol, nhưng bị chị gái nó kéo về nhà vì có chuyện gì đó. Harry đi theo Carol vào một căn nhà bình thường bên đường. Cô cất xe vào gara rồi chạy ra mở cửa. 

- Bây giờ chắc là có mỗi mình ở nhà với cả Moppie. Tí nữa cậu đừng có sợ nhé.

Harry còn không biết cô nói về thứ gì thì một sinh vật bé nhỏ có hai tai to như cánh dơi và hai mắt xanh lồ lộ to như trái banh quần vợt đứng đằng sau cửa nhìn hai đứa. Trên người nó quần một tấm thảm rách cũ bẩn thỉu. Nó cúi chào và nói khiến cậu giật mình:

- Mừng cô chủ nhỏ về nhà. Cô chủ nhỏ có bạn đến chơi.

- Moppie, đây là Harry Potter nè.

- Là cậu Potter đó ư. - Nó khua khua hai cái tay rồi nói bằng cái giọng the thé. - Ôi, hôm nay Moppie là con gia tinh may mắn nhất.

- Chuẩn bị cái gì cho ta ăn coi. Ta đói lắm rồi. - Carol thản nhiên tháo giày rồi bước vào nhà. Con gia tinh biến mất khỏi mắt cậu. Carol kéo Harry ngồi vào sofa rồi mở một chương trình hài trên ti vi. Lúc này sinh vật kia quay lại với một rổ bim bim và nước ngọt.

- Nó là cái gì vậy Carol? - Cậu nhận gói bim bim từ tay Carol mà hỏi.

- Gia tinh, tụi nó là người hầu của những gia đình phù thủy lâu đời. Nhà mình có 3 con, Manie đi phụ mẹ mình ở ngoài tiệm, còn Pinnie ở lâu đài với bà ngoại mình. Moppie được lệnh ở đây canh giữ nhà mình. Moppie, người báo với mẹ ta là tối nay Harry ở nhà mình ăn tối nhé.

- Moppie sẽ đi ngay ạ. - Con gia tinh biến mất lần nữa. Harry ngạc nhiên nhìn nó. Carol mở một lon nước ngọt rồi nói.

- Đấy là thuật Độn Thổ của gia tinh. Năm tư hay năm năm gì đó mình cũng được học cái đó, nhưng mà là loại cho phù thủy cơ. Muốn dùng được thuật Độn thổ thì cậu phải thi lấy chứng chỉ nữa. À, cậu nhớ là đừng đối xử lịch sự với tụi gia tinh nhé. Như là mời ngồi hay xin lỗi. Tụi nó ré lên thì đau đầu lắm. Cậu cứ đối xử nó người hầu thì nó mới vui được. Đám gia tinh nhà mình còn đỡ, chứ tụi khác nó sẵn sàng tự sát nếu bị chủ nhân đuổi đi đấy. Cậu có gì muốn hỏi nữa không?

- À... không. Thì... Mình thấy nơi này cũng không khác nhà bình thường nhiều lắm...

- Mẹ mình trang trí nơi này đó. Đẹp chứ? Bà ấy mê mấy đồ Muggle lắm. Nhưng nếu cậu đến trang viên nhà Caxton thì sẽ chẳng thấy một món đồ điện tử nào đâu. Bà mình giữ cho nó như kiểu Hogwarts phiên bản tối giản ấy. Đúng rồi, cậu không nhận được thư của Ron với Hermione à. Hai người đó lo cho cậu lắm đấy, vì chẳng thấy cậu trả lời thư từ gì cả.

- Mình... mình không nhận được lá thư nào cả. 

- Cái gì? Không một lá thư nào ấy hả? - Carol tròn mắt. Cô ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. - Trước hết cậu cứ viết hai lá thư cho họ đi. Mình sẽ kêu Drake về để nó giao thư cho. Nhớ báo bình an cho họ nhé, Hermione gọi mình cả chục cuộc điện thoại vì lo lắng đấy.

Harry gật đầu. Một lúc sau Carol dẫn cậu đến một phòng ngủ cho khác ở trên lầu.

- Mình ở phòng cuối hành lang, có gì thì cứ gọi cho mình nhé. Mấy ngày tới cứ ở lại đây. Không được từ chối, đồ đạc của cậu mình sẽ lấy sau. Cậu quay về cái nhà kia thì mình không kéo cậu đi tiếp được đâu. Khi nào gần khai giảng, cậu muốn về thì về cũng được.

Harry cảm động nhìn Carol. Cô nàng vỗ vai cậu, sau đó rời đi trước. Cậu mở cửa vào phòng. Đó chỉ là một phòng ngủ đơn giản với bộ bàn ghế gần cửa sổ. Trên bàn đã có sẵn giấy bút. Harry ngay lập tức ngồi vào bàn viết thư cho hai đứa bạn. Nhưng chưa kịp bắt đầu, một tiếng bụp khiến cậu giật mình quay lại. Một con gia tinh khác đang lén lút nhìn cậu ở cuối giường. Nó già hơn Moppie, miếng giẻ quấn trên người cũng bẩn hơn nhiều.

- Cậu là gia tinh khác ở đây hả? - Harry tò mò hỏi. Con gia tinh nghe vậy nhìn chòng chọc cậu rồi ré lên như bị đánh.

- Tại sao cậu lại ở nhà Caxton? Cậu phải ở lại nhà của những người Muggle kia chứ.

Harry khó hiểu nhìn nó. Cậu đứng dậy tiến đến gần hỏi nó:

- Tại sao mình lại không được đến đây? Tên cậu là gì vậy?

Con gia tinh đột nhiên nghiêm chỉnh nói:

- Thưa cậu, tôi là Dobby, Dobby... Một gia tinh.

- Mình biết cậu là gia tinh rồi. Cậu là gia tinh nhà Caxton hả, sao Carol không nói về cậu?

- Dobby không phải gia tinh nhà Caxton. Chủ nhân của Dobby... là một gia đình phù thủy khác... Họ không giống nhà Caxton...

- Vậy tại sao cậu lại ở đây? - Harry khó hiểu nhìn nó.

Con gia tinh đột nhiên nức nở. Rồi đột nhiên nó nhìn cậu:

- Dobby đến để cảnh báo nguy hiểm cho cậu. Cậu Potter là một người vĩ đại, một người vô cùng nhân hậu và dũng cảm. Dobby đã nghe những chuyện về cậu hồi năm nhất. Dobby rất ngưỡng mộ cậu. Vì vậy... Vì vậy... Cậu Potter... Harry Potter không được đến Hogwarts nữa!

- Cái gì? Sao cậu lại nói vậy? Cậu không có quyền quyết định điều đó cho tôi. 

- Không, không, không bao giờ! Ngài không được đi. Ngài phải ở lại đây. Ngài quá quý giá và vĩ đại. Ngài sẽ chết nếu trở về Hogwarts.

Harry nhìn nó, tức giận nói:

- Tại sao cậu lại rủa mình chết? Rốt cuộc cậu là cái quái gì vậy?

- Dobby chỉ là một gia tinh thôi. - Nó run rẩy nói. - Harry Potter à, có một âm mưu. Một âm mưu khiến cho bao nhiêu chuyện kinh khủng đã xảy ra tại Hogwarts trong năm nay. Thưa cậu, Dobby được biết âm mưu đó hàng tháng rồi. Harry Potter không được tự đút đầu vào chốn nguy hiểm. Thưa cậu, Harry Potter quá quan trọng.

- Âm mưu? Là ai làm vậy? Chuyện gì sẽ xảy ra cơ? Tại sao cậu lại đi báo trước cho tôi?

Con gia tinh bụm miệng lắc đầu. Harry nhìn nó rồi hỏi:

- Nó liên quan đến kẻ đó hả? Cậu chỉ cần gật đầu hay lắc đầu thôi...

Dobby lắc đầu. Nó lẩm bẩm, rồi  bất ngờ tự đập đầu vào tường. Harry thấy vậy thì giật mình hét lên:

- Dừng lại. Dừng lại mau, mình nói cậu dừng lại...

- Dobby phải tự trừng phạt mình... Dobby vừa tiết lộ bí mật của gia đình phù thủy... Dobby đáng chết... - Nói rồi nó liên tục đập đầu vào tường. Harry không biết phải làm gì tiếp theo

- Ta nói mi dừng lại, hoặc ta sẽ tìm chủ nhân của người và ban cho người một chiếc tất.

Harry quay lại. Carol bất ngờ xuất hiện phía sau cậu, đang nhìn con gia tinh với ánh mắt nghiêm khắc. Dobby dừng lại, nó thu mình nhìn Carol:

- Kính chào cô chủ nhỏ nhà Caxton...

- Ai cho mi cái quyền tự ý vào nhà của một phù thủy. Ngươi là gia tinh của ai?

- Dobby không nói được. Dobby phải giữ bí mật.

- Chậc. - Carol quay sang cậu. - Nó có làm gì cậu không?

Harry lắc đầu:

- Không, nhưng nó không cho mình đến Hogwarts. Nó bảo là sắp có chuyện khủng khiếp sẽ xảy ra với mình nhưng không nói đó là gì. 

- Tụi gia tinh này hay lẩm cẩm như vậy lắm. Mình phải bảo mẹ thêm tầng bảo vệ xua đuổi gia tinh nữa mới được. Không thể để cái gì cũng tự ý vô nhà mình.

- Dobby chỉ muốn tốt cho cậu Potter thôi. Tại sao cậu lại muốn trở về Hogwarts chứ?

- Ở đó có bạn của mình. - Harry nói. - Nhà dì dượng mình sẽ không phải là một gia đình tốt. Mình muốn gặp bạn của mình. 

Con gia tinh châm chọc:

- Những người bạn còn không thèm gửi thư cho cậu ư?

Carol sửng sốt nhìn Harry. Cậu cũng nhìn cô y hệt vậy. Harry tức giận nói:

- Cậu là người đã lấy hết thư của tôi?

Con gia tinh nhanh nhẹn lùi ra khỏi tầm tay của Harry, nói:

- Thưa cậu, Dobby giữ chúng ở đây nè.

Nó rút ra một bó phong bì dày từ trong cái áo gối nó đang mặc. Harry có thể nhận ra nét chữ ngay ngắn của Hermione, nét chữ ngoằn ngoèo lộn xộn của Ron, có cả một tờ giấy ghi nghệch ngoạc trông như là tác phẩm của người giữ khóa ở Hogwarts: bác Hagrid. Và cả một lá thư nhìn rất sang chảnh của Carol nhưng chỉ ghi mỗi tên cậu.

- Là nó hả? - Carol ngạc nhiên. Cô vung đũa phép lấy hết chồng thư trong tay của con gia tinh.

- Cô nhỏ nhà Caxton đừng làm vậy. - Nó thét lên, muốn lao tới giành lại chồng thư nhưng bị Carol đẩy ra. Harry phải bịt tai lại nhìn nó. - Dobby chỉ muốn cậu ấy được an toàn thôi. Dobby nghĩ nếu Harry Potter không còn bạn nữa, cậu ấy sẽ chán nản mà không đến Hogwarts. Như vậy cậu ấy sẽ được an toàn.

Carol lườm nó rồi quát:

- Dobby, người có biết làm vậy là vô lễ với phù thủy không. Ta ra lệnh cho ngươi biến khỏi nhà này ngay lập tức.

- Dobby sẽ không nghe lời cô chủ nhỏ nhà Caxton đâu. Dobby sẽ làm vì lợi ích của Harry Potter.  - Nói rồi nó lao ra ngoài cửa sổ. Cả hai đứa đều sửng sốt. Con gia tinh nhảy ra giữa đường rồi làm nổ một góc vườn, sau đó biến mất.

- Thiệt hả, mẹ nó chứ! - Carol gắt lên. Cô vứt đống thư của Harry lên giường và chạy xuống lầu. Harry cũng chạy theo cô. Đến giữa phòng khách, một lá thư chợt xuất hiện trước mặt Carol. Cô nàng nhìn nó rồi gào lên lần nữa. - Mẹ nó chứ!

Cô Caxton và cậu Potter thân mến,

Chúng tôi vừa nhận được tin tình báo là Bùa Nổ vừa mới được sử dụng tại nơi hai người đang cơ ngụ lúc mười giờ hai mươi sau phút sáng hôm nay.

Như hai người biết, phù thủy vị thành niên không được phép làm pháp thuật ở ngoài nhà trường, nếu cô cậu còn thực hiện phép thuật nào nữa thì sẽ bị đuổi khỏi trường (Đạo luật Giới hạn Hợp lý Phù thủy Thiếu niên, 1875, đoạn C)

Chúng tôi cũng yêu cầu cô cậu nhớ kỹ là bất cứ hoạt động pháp thuật nào có nguy cơ khiến cho thành viên cộng đồng phi-phù thủy (Muggle) chú ý đều là vi phạm nghiêm trọng theo điều 13, khoản Bảo Mật của Hội nghị Quốc tế Ngăn chiến (Warlock)

Chúc hai người nghỉ hè vui!

Kính thư,

Mafalda Hopkirk

Văn phòng dùng sai pháp thuật

Bộ Pháp Thuật.

- Mình biết mà. - Carol ném lá thư ra sàn. - Con gia tinh chết dẫm.

~~~

 - Vậy là sau đó một lá thư của Bộ xuất hiện và cảnh cáo cả hai đứa ấy hả. - Mẹ của Carol, Clara, một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trong bếp nấu ăn và hỏi hai đứa. Harry ngại ngùng ngồi cạnh Carol, người vẫn còn hậm hực về vụ lá thư.

- Con chẳng hiểu nó được lợi gì nếu làm vậy nữa. Rồi tự nhiên kêu Harry đừng có đến trường nữa chứ. Nó rốt cuộc bị cái quái gì vậy.

- Nó chẳng thể quay lại đây nữa đâu. Mẹ đã gia cố thêm phép thuật rồi. Hai đứa ăn tối đi này. - Mẹ của Carol đặt xuống hai đĩa mì ý sốt spaghetti và rau củ. Harry cảm thấy đây có lẽ là bữa ăn ngon nhất từ lúc cậu bắt đầu nghỉ hè đến giờ. Carol ngồi cạnh cậu mà mím môi. Cô xúc hết bông cải xanh sang đĩa của Harry.

- Cậu nên ăn nhiều rau củ Harry à. Như vậy mới cao như mình được.

Harry tròn mắt nhìn cô. Cô Clara mỉm cười, sau đó nhìn con gia tinh bên cạnh. Nó nhanh nhảu xúc thêm một tô bông cải xanh bỏ vô đĩa của Carol.

- Con mà không ăn là mẹ kêu Manie cho gấp đôi chỗ đấy nhé.

- Vâng... - Carol ảo não trả lời. Cô nhăn nhó ăn từng miếng rau như thể nó là thuốc của thầy Snape vậy. 

- Mà Harry này, cô có mang mấy bộ đồ về đặt ở sofa đấy. Con lấy cái đó mà dùng nhé.

- Con dùng được ạ...? - Harry xấu hổ nhìn cô ấy.

- Nhà mình đầy bộ như vầy. Cậu cứ dùng thoải mái đi. Cái bộ cậu đang mặc như là mớ nùi giẻ của Pinnie á.

- Carol. - Mẹ cô nàng nghiêm khắc nhìn cô. Carol chột dạ nhìn mẹ rồi quay sang cậu.

- Xin lỗi nhá!

- Không có gì đâu. Con cám ơn cô về bữa tối ạ.

- Con thấy vui là được. Cô bạn của Carol đi du lịch với gia đình rồi nên mấy ngày nay con bé toàn cắm đầu vô phòng thí nghiệm. Nếu cô bé Morgana kia không đến kéo con bé đi chắc Carol sẽ ở trong phòng đến hết hè mất.

- Con vẫn ra ngoài hít thở không khí mà.

- Đó còn chẳng phải là đi chơi nữa bé con à. 

Carol bĩu môi. Ba người tiếp tục ăn tối rồi mới tách ra. Harry đi lên lầu trước, vì Carol còn bận chuyện hỏi mẹ cô vài thứ trước khi về phòng.

- À, nếu cậu muốn đọc sách thì có thể hỏi Moppie nhé. Sách phù thủy hay Muggle gì cũng có hết.

- Mình biết rồi. Cám ơn nhé.

- Không có chi. 

~~~ 

Sáng hôm sau thức dậy, Harry đã thấy cái rương của cậu ở trong phòng. Cậu mở rương kiểm tra mọi thứ, sau đó nhìn con Hedwig đang đậu trong cái lồng bên cửa sổ, rồi nhìn lại cái rương lần nữa. Harry chạy vèo xuống bếp, thấy Carol còn đang ngáp ngủ và rót sữa.

- Chào... buổi sáng, Harry.

- Chào buổi sáng, Carol. Mình... Cái rương đồ...

- À, cậu thấy rồi hả. Hôm qua mình kêu Pinnie lấy cho cậu. Con gia tinh đó giỏi mấy vụ như vầy lắm.

- Cám ơn nhé, Carol.

- Không có chi. - Tiếng "tinh" phát ra từ lò nướng làm Harry tò mò. Hai lát bánh nướng nóng hổi ra lò, bên bếp còn có trứng ốp la vừa làm xong. Carol lại ngáp lần nữa rồi nói. - Mẹ mình có việc về trang viên rồi. Còn có mỗi hai đứa mình thôi. 

- Vậy hả. - Cậu đi vô bếp. Carol chỉ rổ trái cây bên bồn rửa. 

- Cậu biết gọt trái cây không?

- Có. - Nói rồi cậu sẵn tay áo rồi cầm con dao lên. Carol lấy thêm bốn miếng thịt xông khói cho vào chảo. Hai đứa cùng nhau làm bữa sáng, sau đó bày biện ra bàn.

- Moppie đi về với mẹ mình rồi nên còn có tụi mình thôi. Hôm qua mình cũng gọi điện cho Hermione và viết thư cho Ron rồi. Nên là hôm nay cậu có muốn đi đâu không?

- Hả, đi đâu cơ?

- Ý là đi chơi ấy. Đằng nào thì tụi mình cũng chẳng có gì làm cả. Elena gọi điện bảo là tối mai cô ấy mới về cơ. Hay mình đi trượt ván đi. Cậu biết trượt không?

Harry lắc đầu. Carol gật gù: 

- Vậy à. Thôi, đằng nào Ron cũng nói sẽ đến đây bằng bột Floo.

- Ron? - Harry không giấu nổi vui mừng. - Cậu ấy sẽ đến đây ấy hả?

- Ừ... Chắc sắp đến rồi. Ô, vừa nhắc xong... - Nói rồi Carol chỉ ra phía phòng khách.

Harry ngó sang phòng khách. Cái lò sưởi ở đó sáng lên rồi nhả ra đầy bồ hóng, đi kèm với đó là tiếng Carol lẩm bẩm "Quên mất, mình bảo Moppie đừng dọn ống khói vội." Ở giữa đống bụi đen bẩn kia, mái tóc đỏ của Ron không hề bị che mất mà còn nổi bật lên. Harry mừng rỡ chạy ra:

- Ron!

- Harry! - Ron lồm cồm bò dậy. Hai đứa định lao vô bắt tay nhau, nhưng nhìn đống bồ hóng đen trên người thì tụi nó rụt tay lại nhìn nhau cười. - Mình không thấy cậu trả lời thư nên lo lắm đấy. Cứ tưởng con Errol làm lạc mất thư chứ.

- Errol?

- Con cú già nhà mình. May mà con Drake giao thư nhanh hơn nên mình mới biết cậu ở nhà Carol đấy. Nếu không anh Fred với anh George định lái cái xe bay của ba mình đến đón cậu rồi.

- Hai người họ còn định lái xe bay í hả? Quên mất ông Weasley làm ở đâu rồi sao? - Carol nhìn Ron. Cô thở dài rồi lắc đầu. - Cậu đến sớm quá. Tụi mình còn chưa ăn xong bữa sáng nữa. Cậu có muốn ăn gì không?

- Mình ăn rồi. - Rồi cậu tò mò chỉ vào cái ti vi. - Cái này là gì vậy?

- Một cái ti vi. Kiểu bùa kí ức phiên bản người không phép thuật, và chiếu được nhiều loại kí ức khác nhau đó. Carol nghĩ ngợi rồi chỉ vô tủ lạnh rồi nói. - Ở kia có mấy món đồ lạnh và đồ ăn vặt đấy. Nếu thích thì mọi người cứ tự nhiên nhé. Hôm nay chỉ có mình ở nhà thôi.

Harry phì cười khi nghe cô giải thích định nghĩa ti vi. Nhưng Ron có vẻ hào hứng với món đồ này lắm. Carol nhún vai rồi rút đũa phép làm sạch bồ hóng trên người cậu bạn. Ron trố mắt nhìn cô:

- Cậu không sợ bị Bộ gửi thư lần nữa hả? Ba mình bảo hai người mới bị cảnh cáo hôm qua mà.

- Chỉ trong nhà mình thì không phải lo nếu làm mấy cái phép nhỏ nhỏ này. - Carol nói. Nghĩ lại ngày hôm qua cô lại càu nhàu. - Hôm qua cũng đâu phải tụi mình làm đâu. Có con gia tinh khùng điên nào đó đến đây phá rối đấy chứ. Đúng rồi. Nhớ để ý chuông cửa nhé, Hermione chắc sắp đến đây đấy.

- Cả Hermione? - Ron ngạc nhiên. - Bộ nhà nhỏ cũng có bột Floo hả?

- Bằng xe bus, Ron à. - Nói rồi Carol trở vô bếp ăn nốt bữa sáng rồi dọn dẹp. Harry bị Ron giữ lại để hỏi đủ thứ về mấy món đồ của người bình thường, như là cái tủ làm lạnh thức ăn bằng điện hay công tắc tắt mở đèn, hoặc cái hộp lúc thì phát nhạc lúc thì phát hai người nói chuyện tin tức thế giới. 

Hermione đến cầm theo một cái balo mang theo rất nhiều bánh kẹo. Hiếm khi Harry thấy cô nàng không cầm theo sách bên người. Hermione ôm chầm lấy Carol rồi nói:

- Mình muốn đọc cuốn sách bữa nọ cậu nói qua điện thoại Carol à!

Harry rút lại lời nhận xét vừa rồi. Carol chuẩn bị sẵn một cuốn sách cho cô, rồi tụi nhỏ hùa nhau ngồi sofa chơi game. Ron có vẻ luống cuống khi lần đầu chơi mấy game video này, cả Harry cũng vậy. Hermione thì không chơi game cùng tụi nó, vậy nên chỉ có Carol làm bá vương của vụ này. Tụi nó chơi xuyên ngày, chỉ toàn ăn vặt và uống nước có ga, đến nỗi khi trời gần tối Hermione mới bắt cả bọn dừng lại để còn ăn tối trước khi cả lũ cắm đầu vô màn hình đến đêm.

- Ron à, cái lò vi sóng dùng điện chứ không phải thần chú tạo nhiệt. Nếu không cậu ra cắt trái cây cùng với Harry đi. 

Ron, đứa chuẩn bị dí cây đũa phép cũ mèm của nó vô lò vi sóng đành nhét đũa phép vô túi quần rồi cùng Harry ra cắt trái cây. Carol là đứa phụ trách nấu ăn chính. Harry không biết cô nàng đã chuẩn bị một miếng thịt bò ướp sẵn từ bao giờ. Hermione làm khoai tây nghiền và kem, còn Ron rút ra từ trong balo của cậu bánh bí ngô và pudding. Sau gần 2 tiếng cãi nhau ỏm tỏi trong bếp, bốn đứa nó cũng bày biện được đủ một bàn thức ăn phong phú không kém gì nhà Dursley, mà có lẽ còn tuyệt hơn. 

- Thấy không, đâu đến nỗi tệ nhỉ. - Ron xoa xoa tay nói. - Mình đã nài nỉ mẹ mình cả buổi tối hôm qua đó. 

- May là cô Weasley giúp cậu, chứ không chắc cậu cho cái lò vi sóng nhà Carol nổ tanh bành luôn ấy chớ.

- Đâu đến nỗi vậy đâu!

Sau khi Carol vẩy đũa phép bày biện đầy đủ dao nĩa, cô ấn Harry ngồi xuống. Hai đứa Ron và Hermione cùng nhau nhe răng cười, rồi tụi nó tắt phụt cái đèn trong phòng bếp. Rồi đột ngột giữa bàn ăn, Harry nhìn thấy một cái bánh kem với dòng chữ: "Chúc mừng sinh nhật 12 tuổi, Harry Potter."

- Sinh nhật vui vẻ, Harry! - Ron, Carol và Hermione đồng thanh nói. Harry cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết. Lúc Carol đưa cậu sang bên đây, rồi Ron và Hermione cùng đến nhà của Carol, cậu nghĩ mùa hè này đã quá đủ vui vẻ rồi. Không ngờ ba người họ còn bí mật tổ chức sinh nhật cho cậu nữa. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim Harry, khiến cậu chợt nghĩ mùa hè này đâu đến nỗi tệ như cậu tưởng.

-Thổi nến đi rồi thử tay nghề của mình coi. - Carol giục cậu. - Để coi ngộ nhỡ mình không xin việc được ở giới phù thủy thì đến đây mở tiệm bánh chơi chơi.

Harry cứng nhắc thổi nến. Vẻ mặt cậu vẫn còn bất ngờ, khiến Ron phải cười hì hì rồi nói:

- Thấy chưa, mình nói là cậu ấy mừng không nói lên lời được mà. - Ron ríu rít nói, cậu lôi ra một hộp quà màu cam được đóng gói cẩn thận. - Má mình giúp mình gói đó. Mình sợ mình gói xí quá cậu không có thích. 

- Không... - Harry thấy nghèn nghẹn trong cổ họng. Cậu nhoẻn miệng cười. - Mình thích lắm...

Quà của Ron là một cái ví Mách lẻo, tức là nếu có ai móc túi cậu là nó ré lên liền. Hermione thì tặng cậu một cái đồng hồ có hình cây chổi. Carol, cậu nghĩ cô nàng hơi đam mê dược liệu nên tặng cậu một bộ thuốc trị Gãy Xương - Chữa Thương - Giảm Đau. Cô nàng còn vỗ vai cậu bảo là sang năm tới chắc cô ngồi hàng Dự bị của đội nhà đó, bởi anh Wood gửi cho cô cả chục lá thư từ đầu hè rồi.

Bốn đứa cùng nhau chia bánh kẹo rồi kể chuyện kì nghĩ vừa rồi. Sau đó Carol lôi ra hẳn bốn cái ván trượt rồi kéo bọn bạn ra công viên gần đó chơi. Ron gặp khó khăn lúc đầu khi chưa thể đứng vững được trên ván, còn Harry, có lẽ đã quen với việc cưỡi chổi nên không quá khó khăn. Hermione chứng minh việc đọc sách không hề vô nghĩa thì thành công làm một cú lộn vòng ngay lần đầu tiên, sau đó lại ngồi cùng Harry và Ron chiêm ngưỡng Carol trình bày phần biểu diễn của mình. Lúc về thì Carol kéo cả lũ ra ngoài sân ngắm sao và đốt pháo sáng, sau đó lại vô trong nhà chơi game. Lần này cả Hermione cũng tham gia và cùng tụi nó chơi đến khuya, trước khi tạm biệt nhau trở về phòng ngủ. Ron nằm cùng với Harry, còn Carol thì kéo Hermione ngủ cùng mình.

Sáng hôm sau, tụi nó ngáp ngắn ngáp dài tạm biệt Hermione, rồi Ron cùng Harry về nhà cậu. Harry thấy Carol vẫy chào tạm biệt hai đứa trước khi hình ảnh của cô mất hút trước tầm mắt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top