Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chương này xuất hiện ngôn ngữ không êm tai. Suy nghĩ trước khi đọc.

Ryan chương này hơi trẻ con, chắc do ta bỏ không viết bộ này lâu quá. Bỏ qua đi nha.

Hôm nay Nalayya nói nàng có việc bận rồi cùng Zen ra ngoài từ sớm. Đến chiều tối, Zen trở về một mình báo lại lời của Nalayya.

"Chủ nhân có việc đột xuất, rất trễ mới trở về, người lệnh cho ta về báo với ngài hãy dùng bữa trước."

"Ta biết rồi."

Ryan đáp rồi nhìn bữa tối mình tự tay nấu, ánh mắt không vui không buồn. Zen đi rồi, Ryan mới nhấc nĩa ăn qua loa vài miếng rồi dọn bàn ăn trở về phòng.

Sau khi về Mythrim, hắn không bước ra khỏi nhà nửa bước để thể hiện thành ý của mình với cao tầng Mythrim. Thời gian mỗi ngày của hắn, trừ bỏ luyện tập, không phải ăn thì chính là làm, sau đó nữa là chờ đợi.

Chờ đợi Nalayya có thời gian cho hắn.

Ở cùng nàng mỗi ngày đã từng là khát vọng lớn nhất của hắn. Nhưng hiện tại có được rồi, hắn lại rối rắm, đây thật sự là thứ hắn muốn sao?

Không phải là hắn nghi ngờ tình cảm của hắn dành cho nàng, chỉ là...cách sống này khiến hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Ryan bước vào phòng tắm lấy ra giang tắc bảo dưỡng rồi tẩy rửa sạch sẽ dấu vết bôi trơn trong cơ thể. Nước từ vòi hoa sen chảy xuống đỉnh đầu, mái tóc ướt rũ xuống che phủ gần nửa khuôn mặt.

Ryan nhìn mình trong gương, hắn từ bỏ quyền lực, từ bỏ danh tính của mình không phải là vì hắn không cần những thứ đó. Hắn từ bỏ chỉ vì những thứ đó cản trở hắn đến bên Nalayya, từ trong xương máu, hắn ghét bỏ cảm giác không có thứ gì trong tay - giống như bản thân lúc này.

Nalayya hẳn cũng sẽ rất nhanh chán một kẻ suốt ngày chỉ biết quấn lấy mình.

Ryan xoa khô tóc rồi lên giường tắt đèn ngủ. Hai người hiện tại đã ở cùng nhau, có rất nhiều chuyện phải cùng bàn bạc, hắn không thể tự mình muốn gì làm đó. Nhất là khi thân phận của hắn nhạy cảm như vậy.

Đến khi Nalayya trở về lúc nửa đêm liền nhìn thấy Ryan mặc đồ ngủ màu đen ôm gối ngủ, chăn bị đá rớt xuống giường.

"..."

Nàng lắc đầu cười thầm người này rồi nhặt lấy chăn định đắp lại cho hắn mới phát hiện áo ngủ đối phương bị xộc lên, để lộ một phần cơ bụng. Nalayya nhìn nhìn rồi vươn tay xoa xoa mấy cái.

"Đừng."

Ryan nắm lấy tay nàng khẽ vuốt, giọng ngái ngủ, hai mắt thậm chí không buồn mở ra.

"Người nên đi ngủ đi, trễ lắm rồi."

Nalayya cúi người hôn lên cái tay đang cản trở mình kia, giọng dỗ dành.

"Ta về trễ nên giận ta?"

"Không, người vất vả cả ngày rồi. Nghỉ ngơi đi."

Ryan lầm bầm rồi dùng lực kéo nàng nằm lên giường, hai tay hai chân bao bọc lấy người nàng từ phía sau.

"Ngủ đi."

"Được rồi."

Nalayya đẩy Ryan ra rồi cởi quần áo ném lên mặt đất, nắm mền kéo lên đắp cho cả hai rồi trần trụi mà ôm lấy Ryan.

"Ryan."

"Hửm?"

"Ta muốn."

"...Trễ lắm rồi, người nhanh ngủ đi."

"Sao ngươi bảo không giận?"

"Ta không có giận."

"Vậy tại sao lại không muốn?"

"Chủ nhân của ta à, đã trễ lắm rồi, người ở bên ngoài cả ngày, nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói xong còn nhẹ hôn trán Nalayya một cái. Nalayya xụ mặt nhìn Ryan tiếp tục nhắm mắt ngủ, trong lòng không vui.

"Mỗi lần ngươi nói muốn, ta chưa bao giờ từ chối."

Nghe nàng nói vậy, Ryan rốt cuộc cũng mở mắt lần nữa.

"Hôm nay người uống mấy ly rượu?"

"Có ba ly."

... Thảo nào...

"Ryan, buổi tiệc này là để bàn về vấn đề con đường mới ở Uwarak."

"Ừ."

"Nếu chúng ta đến đó, kì thực cũng không tệ đúng không?"

Ryan gật đầu. Con đường kia mang lợi ích của nhiều nơi, không ở Mythrim, cũng không ở Reimer, quả thật là lựa chọn không tệ.

"Nên ngươi muốn cùng ta đến đó không?"

Nalayya ôm lấy má Ryan.

"Ta không muốn nhìn ngươi cứ ngồi ở nhà ngây ngốc đợi ta. Ryan của ta là lục đẳng kỵ sĩ cơ mà, sao có thể ru rú ở nhà mãi được."

Ryan cười, trong lòng ấm áp muốn chết. Thì ra nàng luôn quan tâm, luôn nghĩ đến cảm giác của hắn.

"Người thật biết cách dỗ dành người khác."

"Lần này không giận nữa?"

"Ta không có giận."

"Vậy ta muốn làm."

Nalayya cười gian, hai mắt nheo lại khiêu khích nhìn Ryan.

"Không muốn."

"..."

"Ryan."

Nalayya vùng dậy áp lấy Ryan, ánh mắt đe dọa từ trên nhìn xuống. Hắn ngửa người qua nhìn nàng, nụ cười như có như không.

"Ta không muốn làm, người có thể làm gì ta? Cưỡng bức ta sao?"

"Ừ, ta muốn cưỡng bức ngươi đấy. Ngươi không muốn cũng phải muốn."

Nalayya nắm lấy thắt lưng quần Ryan kéo xuống lại bị hắn ngăn lại. Hắn dùng ánh mắt kiêu ngạo mà nghiêm chỉnh nhìn nàng.

"Nalayya tiểu thư, xin hãy tự trọng. Ta là một lục đẳng kỵ sĩ, không phải là người mà tiểu thư có thể tùy tiện xúc phạm."

Nalayya nhướng mày, ánh mắt mang theo men rượu nhìn Ryan rồi vươn tay vỗ vỗ má hắn.

"Lục Đẳng kỵ sĩ thì sao chứ? Ta muốn ngươi thì ngươi cũng phải mở chân ra hầu hạ ta."

Dứt lời, sợi tơ từ vòng tay Nalayya bay ra đem thân hình Ryan buộc lại chặt chẽ, hai tay cũng bị kéo lên trên. Ryan hai mắt đỏ bừng muốn giãy dụa nhưng không thoát ra được.

Nalayya lại đem áo quần của hắn xé thành mảnh nhỏ, để lộ thân hình màu mật ong săn chắc bên dưới. Ánh mắt lướt từ hai hạt đậu xuống thứ giữa hai chân rồi nắm lấy thứ đang nửa ngủ đông kia.

"Lục đẳng kỵ sĩ có khác, tiền vốn không tồi."

"Sỉ nhục ngày hôm nay, ta sẽ nhớ kỹ."

Ryan khép mi mắt, khuôn mặt đỏ bừng, thái dương mơ hồ có gân xanh nổi lên.

"Tốt nhất là như vậy. Ta không ngại việc ngươi nhớ bản thân bị ta cắm thế nào đâu. Giờ thì cho ta xem mông của Lục Đẳng kỵ sĩ Ryan có gì tốt nào."

Nalayya ngả ngớn trêu đùa rồi thả vật kia ra, ngón tay hơi động, dây trói đã co lại, đem hai chân của Ryan kéo lên gấp sát ngực.

Nalayya vỗ vỗ hai cánh mông, ngón tay đặt ở lối vào khẽ nhấn. Tầng tầng mị thịt cứ vậy mà bị nàng chậm rãi đẩy ra, xen vào.

Bôi trơn bên trong đã bị rửa sạch trước đó nên lối vào không trơn trượt mà hơi lầy lội, ẩm ướt. Ngón tay vừa tiến vào, mị thịt đã mang theo hơi ấm cơ thể quấn quýt lấy ngón tay nàng mà nhẹ nhàng nhu động.

"Lục Đẳng kỵ sĩ thân ái, ngươi chắc mình là kỵ sĩ chứ? Ta thấy cái mông này không phù hợp để đi cưỡi người khác đâu, mà rất hợp để bị cưỡi đấy."

"Vô sỉ, biến thái, xấu xa... Ah ha..."

Ryan mở miệng mắng, chưa mắng được mấy chữ, nơi mẫn cảm bên trong đã bị người tập kích khiến hắn run giọng thở dốc.

"Thích không?"

"Không... Ngươi cưỡng bức ta... Ngươi... Ha ah... Ngừng tay... Đừng... Ah... Ha... Đừng nhấn nơi đó... Ha..."

"Thích không?"

"...Không... Ngươi... Thả ta ra..."

Nalayya đem ngón tay rút ra, nhìn đóa hoa nhỏ kia mấp máy khép mở rồi nhếch môi cười.

"Kỵ sĩ thân ái, ngươi mấp máy mời gọi ta đấy à?"

"Ta không có, ngươi mau thả ta ra."

Ryan hừ lạnh rồi hơi quay đầu đi, giống như thật chán ghét ghê tởm nàng, một cái liếc mắt cũng không muốn cho. Kì thực, cả người hắn đã bắt đầu nóng lên, phía sau bị Nalayya trêu qua ngứa ngáy khó chịu muốn chết, chỉ mong nàng sớm dùng thứ gì thô to một chút cắm đi vào, làm hắn thống khoái một chút.

"Kỵ sĩ thân ái, ta giúp ngươi đem nơi này tẩy sạch sẽ."

Nalayya vỗ vỗ mông hắn rồi lấy một chai rượu ở tủ kính mang đến.

"Phù thủy, ngươi muốn làm gì?"

Ryan lại giãy dụa, ánh mắt nhìn chằm chằm lấy chai rượu kia.

"Giúp ngươi rửa cho sạch nha."

Nalayya cười rồi mở nắp chai rượu, đem đầu chai thuôn dài cắm thẳng vào hậu huyệt của Ryan rồi hơi nghiêng chai rượu lên. Nước rượu cứ vậy từng chút từng chút đi vào cơ thể hắn phát ra âm thanh óc ách nho nhỏ.

"Ngươi... Đáng ghét ...."

Ryan "tức" đến mức run rẩy cả người. Mà Nalayya nhìn bộ dạng Ryan giương mông bị chai rượu cắm vào thì ánh mắt dần tối lại. Bàn tay nắm lấy thân chai rượu từ chậm đến nhanh mà cắm vào rút ra nơi kia.

Ryan trong bụng bị rót rượu vào, còn bị cổ chai không ngừng cắm rút thì không nhịn được hơi cuộn ngón chân. Còn chưa tới, còn chưa đủ, hắn muốn sâu hơn nữa.

"Ngươi... Ác ma..."

Nalayya nghe vậy thì dốc ngược chai rượu lên khiến rượu chảy vào nhanh hơn xem như đáp lại lời "oán trách" của Ryan.

"Ha... Ngươi ngừng lại... Đổ đầy rồi..."

"Ngươi thích thế còn gì?"

"Ai... Ai thích? Ngươi biến thái."

"Không thích thì sao bên trong ngươi lại sạch sẽ thế? Lục đẳng kỵ sĩ các hạ hãy nói thật đi. Có phải ngày nào ngươi cũng rửa mông mình sạch sẽ đợi người nào đó đến cắm ngươi không?"

"Không... Không có... Ngươi nói bậy... Ngừng lại đi... Bụng đầy thật rồi..."

Nalayya nhìn phần bụng của Ryan đúng là đã phồng lên không nhỏ mới rút chai rượu đã gần hết kia ra.

"Kỵ sĩ các hạ, ta cho ngươi hai lựa chọn. Ngươi muốn ta cứ như vậy cắm vào làm ngươi, hay là muốn ta để ngươi phun hết rượu ra rồi cắm đi vào?"

"Ngươi... Thả ta ra..."

Ryan hơi giãy dụa làm màu, thân hình cọ vào dây trói làm dây trói hãm sâu hơn, cơ bắp xinh đẹp cũng lộ rõ.

Nalayya không nói nữa mà đem giả cụ đã bôi trơn đeo lên rồi trực tiếp cắm vào.

Ryan khó chịu ngưỡng cổ, giọng nói mang theo run rẩy.

"Thả ta ra... Ha.... Ah...."

Nalayya chuyển động eo, theo nhịp chuyển động của nàng, nước rượu bên trong lại từng chút từng chút chảy ra bên ngoài. Cảm giác mới lạ này thực ra làm Ryan xấu hổ rất nhiều, cứ như là vừa đi vệ sinh vừa bị người cắm vào vậy.

Cảm giác không thể khống chế này vô cùng khó nói.

Mà Nalayya cũng không quá hài lòng, bên trong bị nước rượu làm căng ra, đâm đi vào chả cảm nhận được mị thịt ôm lấy, chỉ có mỗi phần gốc là bị miệng huyệt cắn chặt chẽ. Giống như khuấy một cốc nước, cảm giác không tốt đẹp chút nào.

Thế là nàng đành khó chịu rút ra.

"..."

Hai người có chút im lặng nhìn nhau, sau đó Nalayya đỡ Ryan ngồi dậy ngay mép giường, hai chân vẫn bị trói gập lên ngực.

"Trước tiên đẩy rượu ra đã."

Nalayya vỗ vỗ bụng hắn. Ryan làm bộ ngượng ngùng muốn chết lắc lắc đầu.
Nalayya lại đánh hắn mấy cái.

"Kỵ sĩ thân ái, ngươi còn muốn lựa chọn cái gì? Như vậy đi."

Nalayya cúi người nhặt chai rượu không ban nãy nhét trở vào Ryan.

"Phun vào."

"..."

Ryan cắn môi nhắm mắt rồi thả lỏng mình. Nước rượu không bị ngăn lại nữa, lập tức theo trọng lực chảy xuống. Có chảy vào chai rượu, cũng có chảy ra ngoài rồi nhỏ xuống sàn.

Nước vào càng nhiều, chai rượu càng nặng làm cổ chai hơi trượt xuống phía dưới.

"Ngươi cầm chặt... Chai rượu sắp trượt ra..."

Ryan thở dốc nói, mặt đỏ đến mức có thể nướng cho miếng thịt bò chín bảy phần.

Nalayya nghe vậy thì vươn tay giữ lấy chai rượu hơi cắm vào, còn chạm đúng lên nơi mẫn cảm khiến Ryan nhẹ run người.

"Kỵ sĩ các hạ, bị chai rượu cắm thích không?"

Ryan không trả lời, Nalayya nhìn chai rượu gần đầy thì kéo ra. Bên trong cơ thể Ryan còn lại chút rượu vì vậy mà biến thành một tia nước nhỏ bắn lên chân nàng.

Ryan thấy vậy thì nhắm chặt mắt, khuôn mặt đỏ bừng bừng nghiêng qua một bên. Nhưng Nalayya thì đã không còn quan tâm nữa mà một lần nữa tiến vào đem món ngon trước mắt hưởng dụng.

"Kỵ sĩ các hạ thật ngoan... Ah... Thật chặt..."

"...Hưm... Ngươi đáng ghét...Ha... Sao có thể..."

"Kỵ sĩ thân ái của ta... Thích muốn chết đúng không?"

"... Không thích... Đi ra... Ha..."

"...Rõ ràng thật thích..."

"... Không... Ha... Đừng nắm... Thả ra..."

"Không thích còn cứng...?"

"... Bị như vậy ai cũng sẽ cứng... Thả ra... Ha... Đừng..."

Nalayya một khi dính vào rượu tính tình không chỉ trở nên phóng túng hơn bình thường mà còn phóng túng một cách rất khó hiểu. Ít nhất là Ryan không hiểu được. Suy nghĩ của nàng khi thì cứng nhắc đến khó hiểu, khi thì có thể thay đổi chỉ trong một tích tắc.

Sau khi Ryan bị cắm đến bắn một lần, Nalayya cũng đem dây trói tháo ra rồi ôm lấy lưng hắn dịu dàng hôn khắp nơi.

Ryan thì nằm úp sấp tùy ý nàng hôn. Im lặng tận hưởng cảm giác thoải mái lâng lâng sau cao trào.

Nalayya hôn rất nhiệt tình, từ cổ, đến bả vai rồi lần theo xương sống đi đến thắt lưng, chạm đến xương cụt còn ngừng lại khẽ cắn một cái làm Ryan hơi rùng mình.

Sau đó động tác của nàng đột nhiên ngừng lại.

"..."

Ryan thấp thỏm nghiêng đầu ra sau nhìn thì thấy nàng hơi ngẩn ngơ một chút rồi cúi người nhặt chai rượu ban nãy lên.

???

Lại nữa sao?

Trong ánh mắt hồ nghi của Ryan, Nalayya lật hắn ngửa lại, dốc ngược đổ sạch chai rượu rồi đem nó một lần nữa cắm vào Ryan. Bình rượu thủy tinh trong suốt, thông qua vỏ chai có thể nhìn thấy bên trong của Ryan đang ôm lấy cổ chai như thế nào.

Cảnh tượng này, Nalayya quả thật chưa từng thấy. Lúc trước dùng dụng cụ khuếch trương với Ryan là do nàng muốn hù hắn, cũng không có nhìn kỹ. Lần này...

Ryan vốn còn đang khó hiểu, vừa cúi đầu nhìn xuống cũng lập tức hiểu rõ nàng là đang nhìn cái gì, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng lên.

"Ngươi...nhìn gì đó? Mau thả ta ra."

Cơ mông lại âm thầm mở ra một chút tùy ý nàng nhìn. Nalayya nhìn thấy rõ không? Nếu nàng muốn, lần sau hắn có nên chuẩn bị kỹ càng công cụ để nàng nhìn một chút hay không? Ryan khẽ cắn môi, hắn bị sự dâm đãng, vô liêm sỉ của mình làm cho nóng cháy cả người.

Nalayya chuyển mắt nhìn hắn nghiêng đầu đi cũng không hiểu là hắn muốn hay không muốn. Hiện tại đang chơi trò chơi "ép buộc" nên nàng cũng khó phán đoán suy nghĩ của Ryan. Trừ khi hắn hô lên từ an toàn để nàng ngưng lại.

Có điều lúc cùng nàng Ryan chưa từng hô từ an toàn. Kể cả lúc trước hắn khước từ nàng xem hắn mà nhẹ giọng cầu xin cũng không hô.

Nalayya hơi nhíu mày rồi thử khiêu khích.

"Ta nhìn xem bên trong l* đ** của lục đẳng kỵ sĩ có sạch sẽ hay không?"

Ryan lần đầu nghe nàng nói ra lời thô tục như vậy nhất thời xấu hổ đến chịu không nổi, khuôn mặt đỏ rần hết cả lên cứ lắp bắp "Ngươi... ngươi..." mãi mà chả nói ra được cái gì.

Nalayya cũng hơi xấu hổ, đây là lần đầu nàng nói ra lời thô tục như vậy đấy. Nalayya đem chai rượu đâm sâu vào người Ryan hơn nữa, đến tận lúc phần thân chai to vướng chặn lấy hậu huyệt không thể tiến vào nữa mới ngưng lại.

Không thể xấu hổ, có gì xấu hổ chứ? Nàng đã muốn xem từ lâu rồi, chỉ lo Ryan không thích mà thôi.

"Có điều nhìn như vậy thì không rõ cho lắm."

Ryan nghe nàng nói thì hơi rụt cổ nuốt một ngụm nước bọt, đầu cũng không dám quay qua đối diện nàng. Cái gì tình huống "ép buộc" cũng quên sạch bách. Trong đầu chỉ rối rắm, chủ nhân nói vậy là sao? Nàng kế tiếp muốn...muốn làm gì?

Nalayya đứng dậy rời đi nhưng rất nhanh đã quay trở về, còn mang theo một chiếc xe đẩy. Trên xe đẩy đặt đầy đèn đá. Nàng cúi xuống hôn lên khuôn mặt nóng hầm hập của Ryan một cái rồi đem nắp đậy của từng cái đèn đá mở ra.

Nhất thời phòng ngủ sáng như ban ngày.

Giống như còn chưa đủ, Nalayya còn lấy từ trên xe xuống một tấm gương đặt trước người Ryan. Ryan từ trong gương nhìn thấy mình đang dùng mông ngậm chặt một chai rượu to, mị thịt bên trong đỏ tươi còn hơi xoắn lấy cổ chai rượu thì càng xấu hổ nghiêng đầu qua nhìn Nalayya, lí nhí hỏi.

"Chủ nhân... Ta... Ta dâm đãng quá đúng không?"

Nalayya không đáp mà nhíu mày đem chai rượu rút ra tạo thành một tiếng"pấc" giống như tiếng hôn môi.

"Thân ái, còn nhớ từ an toàn giữa chúng ta là gì không?"

Ryan lắc đầu.

"Ta sẽ không dùng, bởi chủ nhân sẽ không làm gì thật sự tổn thương ta."

Nalayya nhìn hắn rồi nói từng chữ thật rõ ràng.

"Ryan, ta muốn dùng dụng cụ khuếch trương mở to bên dưới ngươi ra."

Ryan nghe nàng nói, dịu ngoan khẽ "vâng" một tiếng. Nalayya bị tư thái ngoan ngoãn này của hắn làm cho tim gan ngứa ngáy không chịu nổi liền ở bên tai hắn nhẹ nói.

"Vậy... Ryan nô lệ thân ái đáng yêu của ta, ngươi đã rửa l* đ** của mình thật sạch sẽ chưa? Ta không muốn nhìn thấy thứ không nên thấy đâu đấy."

Ryan hơi co rụt người rồi tự giác ép chặt lấy hai chân lên ngực. Chủ nhân cứ nói thô tục như vậy, hắn thật chịu không nổi mà.

"Trả lời ta."

"Ta đã... rửa sạch lắm."

Ryan đáp, hắn thực ra cũng muốn... muốn dùng cái từ thô tục kia. Dù sao lúc hắn còn lăn lộn ở ngoài đường, mấy từ thô tục hơn vậy cũng có thể nói trôi chảy như hát. Chính là ngay lúc này đây, hắn lại nói không nên lời.

"Tốt."

Nalayya cầm lấy một vật hình que trắng muốt, dài cỡ bàn tay, to cỡ ngón tay lên nhét vào phía sau Ryan rồi rút chốt.

Kết cấu của vật này là hình ống to, bề mặt như lưới đan, chốt kia có tác dụng ép nó nhỏ lại. Giờ chốt bị rút ra, vật kia lập tức phồng lên đem phía sau của Ryan căng ra.

Ryan thông qua gương nhìn phía sau của mình chậm rãi mở to ra. Bề mặt lưới của vật kia khá mỏng nên không che lấp gì nhiều bên trong. Ryan nhìn thấy mọi thứ vô cùng rõ. Thậm chí có loại ảo giác chả có dụng cụ nào đem hắn mở ra cả mà là hắn tự mình mở to nơi đó ra cho chủ nhân nhìn.

Ryan run rẩy làn mi nhìn sang Nalayya thì thấy nàng đang chăm chú nhìn lấy nơi kia.

"Chủ nhân, người thấy thế nào?"

Nalayya chớp mắt rồi hỏi lại hắn.

"Vậy ngươi thấy thế nào?"

Ryan nghẹn lời không biết phải trả lời ra sao, chỉ có thể né tránh ánh mắt của nàng.

Nalayya đem bàn xoay lại, để nơi kia của Ryan đối diện với mình rồi vươn một ngón tay vào nhẹ chạm lên.

"Ta còn nhớ, lần trước làm như vậy, ngươi không chịu nổi mà xin ta ngừng tay."

"..."

"Hiện tại vì sao có thể bình thản như vậy?"

"Ta có thể nói thật không?"

Nalayya nghe vậy thì đánh một cái lên mông hắn.

"Không nói thật thì nói dối à?"

Ryan bật cười rồi hơi ngại ngùng nghiêng đầu đi.

"Lúc ấy người còn chưa tha thứ cho ta, còn có vẻ như không muốn cùng ta làm. Cho nên ta đã nghĩ xấu cho người, nghĩ người làm vậy là vì muốn nhục nhã ta."

"..."

"Chủ nhân, ta nghĩ xấu cho người, thực xin lỗi."

"Không cần xin lỗi, ta lúc đó, quả thực muốn nhục nhã ngươi."

Ryan vẫn nhìn nàng cười, trong lòng lại có chút chua xót, không phải chua xót cho chính mình, mà chua xót cho nàng. Chủ nhân của hắn vốn không phải là người lấy việc nhục nhã người khác để nguôi giận.

"Không ngờ người giận ta đến như vậy đấy."

Nalayya nhón tay chụp lấy gì đó bên trong rồi kéo ra, dụng cụ khuếch trương kia lập tức co trở về trạng thái ban đầu rồi bị rút ra khỏi người Ryan.

"Ta cũng có tim, người ta yêu nhất đối với ta như vậy ta sao có thể không giận? Có câu nói yêu càng nhiều hận càng sâu. Đã nghe qua chưa?"

"Vậy... lúc đó, người thực ra muốn... phạt ta như thế nào?"

Nalayya nghe Ryan hỏi thì hơi nghiêng đầu suy nghĩ. Sau đó thì cúi người, hai tay chống hai bên hông hắn nhìn xuống mà chậm rãi trả lời.

"Ta sẽ dùng những từ ngữ khó nghe nhất nhục nhã ngươi sau đó ở sâu bên trong ngươi, đặt xuống 'ấn kí vĩnh viễn' của ta. Để ngươi mãi mãi, mãi mãi cũng không thể nào chối bỏ được rằng ở trước ta ngươi thấp hèn đến nhường nào."

Ryan nhẹ hít một ngụm khí. Chỉ có một loại người là bị đặt xuống 'ấn kí vĩnh viễn', đó là tính nô, cũng chính là nô lệ thấp kém nhất trong tất cả các nô lệ. Bọn họ không giống những nô lệ khác có thể bị bán đi hoặc hủy nô chứng. So với những nô lệ khác, tính nô còn mất tự do hơn.

Mỗi mười ngày, họ phải uống một loại thuốc được chế từ máu của chủ nhân khiến họ mất hết liêm sỉ, ngày ngày cầu chủ nhân chạm vào họ. Thứ thuốc độc mãn tính ăn mòn sinh mệnh lực khiến một khi ngừng uống thứ thuốc đó thì sinh mạng họ cũng chỉ kéo dài nổi ba ngày.

Và dù uống thường xuyên, tính nô cũng không bao giờ sống quá hai mươi lăm tuổi.

"Người muốn ta trở thành tính nô thấp kém nhất ư?"

"Lúc đó đã nghĩ vậy."

"Người sẽ để ta uống thuốc sao? Để ta trở nên dâm đãng đói khát, không còn biết gì khác ngoài việc quấn lấy người?"

"Phải."

Nalayya đáp rồi nắm lấy cằm Ryan mà nở nụ cười khiêu khích.

"Sợ không?"

"Sợ."

Ryan thật lòng mà đáp. Hắn cũng không muốn biến thành thứ chẳng còn biết gì ngoài tình dục. Dù người đó có là Nalayya đi nữa thì như vậy vẫn rất đáng sợ, đáng sợ hơn cả chết.

"Nhưng người vẫn không làm như vậy."

Ryan chuyển đầu ngậm lấy ngón tay nàng, ánh mắt vừa ngoan ngoãn vừa mang theo khiêu khích liếm lên.

"Sao người lại tha cho ta vậy? Dù ta sợ thật nhưng mà ta cũng đáng bị như vậy."

"Vì nếu ta làm như vậy, thì cũng chẳng khác nào ta tự tay hủy đi người mà ta yêu thích nhất, cũng hủy luôn tất cả những kỷ niệm, tình cảm đẹp đẽ nhất của ta. Hơn nữa, ta nợ ngươi một mạng."

Ryan vươn tay ôm lấy eo Nalayya.

"Chủ nhân... Nana..."

"Ừ?"

"Người dịu dàng như vậy, ta sẽ được nước làm tới. Người cứ vậy sẽ chiều hư ta."

"Hư tới mức nào?"

Nalayya vươn tay nắm lấy đầu nhũ Ryan mà lăn qua lăn lại.

"Hưm.. Ta sẽ trở nên tham lam hơn."

"Ha ha ha, ta cho phép. Hôm nay ở nhà chờ ta có ngoan không?"

"Không ngoan. Ta hôm nay cứ nghĩ vẩn vơ, cảm thấy nằm ở nhà như vậy rất vô dụng, người sẽ chán ta nhanh thôi."

"Vậy sao? Vậy thì ngươi phải nỗ lực lấy lòng ta, đừng để ta chán quá sớm."

Ryan hơi cười, Nalayya sau này sẽ cùng hắn đến Uwarak. Đến lúc đó hắn có thể tự do cùng nàng làm mọi việc rồi, làm sao mà đắn đo chuyện này nữa? Nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng Ryan lại thuận theo ý của Nalayya mà nói.

"Chủ nhân nói đúng, Ryan sẽ cố gắng làm người hài lòng."

Nói rồi rướn người hôn lên cổ Nalayya thật dịu dàng, bàn tay thì vỗ về lưng nàng cưng chiều.

"Chủ nhân tiếp theo người muốn thưởng thức Ryan như thế nào thì cứ tùy ý."

"... Muốn làm chết ngươi luôn."

"Nha...Ah~"

Đêm khuya rồi tới rạng sáng, cả căn phòng dần bị âm thanh rên rỉ ngọt ngào của cả hai lấp đầy. Xung quanh mười mét gần như biến thành cấm địa. Zen ở bên dưới dọn dẹp sắp xếp mọi việc cũng không nhịn được đeo bông gòn bịt kín lấy hai tai, trong lòng hơi suy nghĩ: vậy ra kỵ sĩ đại nhân nằm bên dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top