Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại Truyện (Hạ): Dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu chống tay đỡ mình quỳ thẳng trở lại, ngẩng đầu đăm đăm dõi theo bóng quan bào nghiêm lạnh của phụ thân đại nhân đang rời đi, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Chàng hẳn phải nên thấy mình may mắn không bị phụ thân phạt thêm một trận, nhưng trong tim lại vạn phần hụt hẫng trống vắng.

Chàng tuy biết bản thân có phần quá đáng khi bày kế cho Từ Thượng Thư báo giả án đến Khai Phong. Binh bất yếm trá, hoàn cảnh phi thường, Triển Chiêu trong thâm tâm đã chuẩn bị trở về Khai Phong cúi đầu nhận lỗi.

Cho dù phụ thân đại nhân giận mà trách tội, Triển Chiêu tuyệt sẽ không dám oán trách một câu. Điều chàng không ngờ đến, chính là đại nhân không lưu tình giao chàng cho Thái Hậu đánh phạt.

Không điều tra, không kết án.

Không dạy dỗ, không bảo ban.

Chỉ có một trận mưa roi.

Vô tình. Lãnh khốc.

Phụ thân đại nhân! Người, có phải đã chán ghét con?

Công Tôn Sách xót xa vỗ vỗ những ngón tay lạnh ngắt của Triển Chiêu đang níu chặt áo mình "Không có chuyện gì nữa rồi, mau về phòng để ta xem lại vết thương cho!"

Triển Chiêu khẽ gật đầu, nhịn đau đứng dậy. Trước mắt lập tức tối sầm "Này, Triển Hộ Vệ, cậu thế nào?"

Triển Chiêu lắc mạnh đầu xua đi cơn choáng váng. Lúc mở mắt ra, bóng lưng nghiêm lạnh chưa từng dừng cước bộ kia đã vừa vặn khuất đi sau khúc quanh.

Phụ thân đại nhân! Người, thật đã chán ghét con đến vậy rồi!

***

"Mèo, ngươi tỉnh lại giùm chúng ta đi!" Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ đầu Triển Chiêu "Ngươi không cảm ơn Bạch gia thì chớ, còn dám trách ta?"

"Ngươi dùng phi hoàng thạch phá mộc bảng vẫn là không nên!" Triển Chiêu cắn môi "Lỡ như phụ thân ta truy cứu, ngươi sẽ không xong đâu!"

Chuột trắng hừ mũi "Mèo, ai cũng khen ngươi thông minh nhanh nhạy, sao mỗi lần có chuyện liên quan đến cha ngươi, ngươi lại ngốc đến không chịu nổi vậy chứ?"

Triển Chiêu yên lặng, ánh mắt có phần thất lạc nhìn Bạch Ngọc Đường. Chuột trắng thở dài "Nếu thực sự lúc nãy cha ngươi muốn động thủ, mất mộc bảng vẫn có thể dùng thứ khác. Lại nói, cha ngươi hoàn toàn có thể truy cứu chuyện ta hủy mộc bảng, nhưng tại sao lại không lôi ta ra đánh luôn một thể. Ngươi không thấy là cha ngươi rốt cuộc lại chọn cách buồn bực bỏ đi là có ý tứ sao?"

Triển Chiêu cụp mắt, hồi lâu mới khàn giọng hỏi một câu "Bạch huynh, vừa rồi... thái độ của Triển Chiêu... có phải là có phần quá đáng?"

Bạch Ngọc Đường đưa tay che miệng, ngáp dài "Ta không dông dài với ngươi nữa, ta ngủ đây!"

***

Công Tôn Sách mượn cớ mang trà vào đến lần thứ ba, thấy Bao Công vẫn một mực chăm chú vào trang sách không ngẩng lên, đành đánh bạo hắng giọng.

"Đại Nhân, học trò to gan, có vài lời muốn nói!"

"Công Tôn tiên sinh," Bao Công đặt thư quyển xuống án thư, đưa tay day mi tâm, thần sắc lộ rõ vẻ mệt mỏi "Tiên Sinh vẫn chưa nghỉ sao?"

"Đại Nhân vẫn chưa nghỉ, học trò làm sao có thể yên tâm?"

"Công Tôn tiên sinh, bổn phủ đêm nay, dự là sẽ không ngủ được!"

"Đại Nhân vẫn còn giận Triển Hộ Vệ à?"

"Tiên Sinh, nói giận không bằng nói đau lòng. Nhưng bổn phủ tự có chừng mực." Bao Đại Nhân lại cầm lên thư quyển, hàm ý đuổi khách "Tiên Sinh xin hãy mau trở về nghỉ ngơi!"

"Học trò nói xong vài lời này sẽ đi ngay!" Công Tôn Sách cũng cương quyết không kém "Triển Hộ Vệ đêm nay tỏ thái độ bất mãn Đại Nhân là cậu ấy sai, nhưng vì sao cậu ấy tỏ thái độ, tin là Đại Nhân hiểu được mà thương tình!"

"Công Tôn tiên sinh," Bao Công lắc đầu, vành môi vẽ ra một ý cười thật nhạt "Phật nói con trai là chủ nợ từ kiếp trước. Bổn phủ, có lẽ hiện tại đang trả nợ cho Chiêu Nhi chăng?"

"Nghe ý tứ của Đại Nhân, học trò đoán Đại Nhân đã muốn tha thứ cho Triển Hộ Vệ?"

"Công Tôn tiên sinh, Chiêu Nhi là một đứa trẻ thông minh lại hiểu chuyện. Hành xử tuy có phần nóng nảy, nhưng xuất phát điểm đều là chủ ý tốt. Đêm nay Chiêu Nhi quỳ trước mặt bổn phủ, nhất định không gọi bổn phủ là phụ thân, có lẽ là hờn giận chuyện trước Nhân Thọ cung lĩnh phạt."

Công Tôn Sách mỉm cười "Bao Đại Nhân, học trò lúc nãy còn định an ủi Đại Nhân, thì ra Đại Nhân đã suy nghĩ thông suốt từ lâu. Ban nãy Đại Nhân bỏ đi?"

"Hừ!" Bao Đại Nhân hừ khẽ, xoay mặt đi khiến Công Tôn Sách không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt "Chiêu Nhi có thể hờn giận bổn phủ. Bổn phủ lại không thể dọa nó một chút hay sao?"

Công Tôn Sách ngẩn ra, nhất thời không biết phải đối đáp thế nào.

***

Gần sáng, Triển Chiêu đẫm mồ hôi choàng dậy, thở dốc.

Trong giấc mơ mệt nhọc, chàng thấy phụ thân tay đè thắt lưng mình ép trên bàn thấp, miệng thét đòi Vương đại ca mang đến mộc bảng.

Vào lúc mộc bảng được mang đến, bàn tay phụ thân đại nhân lại lơi đi. Chàng như nghe văng vẳng lời truyền lạnh nhạt từ bóng lưng càng lúc càng hư ảo.

"Nha dịch, chấp hình!"

Công Tôn Sách đẩy cửa bước vào, thấy Triển Chiêu đã tỉnh giấc liền tiến đến nắm lấy tay chàng bắt mạch.

"Sao vậy, ác mộng à?"

Triển Chiêu mím môi không đáp, ánh mắt đen láy thoáng qua tia hoang mang thất lạc, trong lòng hoảng hốt bần thần. Công Tôn Sách trầm ngâm một chốc, sau đó lên tiếng khẽ khàng hỏi.

"Triển Chiêu, cậu có nghĩ qua vì sao Đại Nhân phải giao cậu cho Nhân Thọ cung trọng phạt, mà không tự mình xử trí ở Khai Phong?

Vẻ thất lạc trong mắt Triển Chiêu lại càng rõ rệt "Công Tôn tiên sinh, chẳng phải Đại Nhân đã chán ghét ta sao?"

Công Tôn Sách nghiến răng gõ một cái rõ đau lên trán chàng "Dùng đầu óc suy nghĩ một chút, đừng chỉ có hờn giận như trẻ con!"

Triển Chiêu ôm trán, mắt mở to loang loáng ánh nước "Tiên sinh?"

Công Tôn Sách tránh không nhìn vẻ mặt ủy khuất của Triển Chiêu, chỉ khẽ ấn vai chàng "Còn sớm, ngủ thêm một chút đi. Ta còn có chút công chuyện phải làm!"

Phụ tử các người, quả thật không lúc nào không khiến Công Tôn Sách ta bận tâm!

***

"Vương Triều Mã Hán, giúp ta chuẩn bị một cỗ kiệu!"

"Tiên sinh đi đâu sớm như vậy?"

"Nam Thanh Cung!"

***

[Bạn nghiêm túc nhận sai!  Bạn đã thành công phá đi hình tượng một Triển Hộ Vệ hai mươi bốn tuổi điềm đạm uy dũng, thay vào đó một Chiêu Meo Meo cỡ... hai tuổi bốn tháng thích xù lông!  Haizz...

Bạn nghiêm túc nhận sai lần hai - Ban sáng vội chạy đi làm, đăng thiếu nguyên cả một đoạn. Hic...]

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://truyen2u.top/tac-gia/VietchoChieu

Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!

- Chiêu Khang -

》》》》》》》》》《《《《《《《《《


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top