Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phạt Thử (7 - Kết): Nội Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ Thượng Thư," Bao Công nâng chung trà ngang mày "Bổn phủ thay khuyển tử tạ tội cùng Đại Nhân, xin lỗi cùng lệnh ái!"

"Bao Đại Nhân quá lời rồi!" Từ Chính Liêm cũng vội vã nâng chung "Nếu không phải nhờ Triển Hộ Vệ đa mưu túc trí, sợ rằng toàn gia của bổn quan đã không được yên ổn như hôm nay!"

Bàn tay đang định đặt chung trà xuống kỷ khựng lại "Từ Đại Nhân, vì sao lại nói như vậy?"

"Bao Đại Nhân, Triển Hộ Vệ còn chưa nói cho ngài biết sao? Tiểu nữ được hoàng thượng ưu ái vốn dĩ là chuyện bổn quan nên mừng, nhưng Thượng Thư Phủ ngày đêm đều phải đối phó sát thủ, quả thực có chút sức cùng lực kiệt."

"Sát thủ?" Bao Công cau chặt mi tâm "Từ Thượng Thư tại sao không đến báo án?"

"Chúng ta không có chứng cứ!"

"Từ Thượng Thư có nghi ngờ ai?"

"Không cần phải nghi ngờ, bổn quan tin chắc sát thủ là do Thái Sư phái đến!"

Bao Công giật mình "Sao ngài có thể đoan chắc như thế?"

"Đêm đó Triển Hộ Vệ vì chỉ dụ của hoàng thượng đến phủ thương lượng với bổn quan. Chúng ta bàn nhau đưa tiểu nữ tránh đi, để Triển Hộ Vệ ẩn thân trong khuê phòng, sau đó liền bắt được sát thủ để tra hỏi."

"Sát thủ kia hiện tại ở trong Thượng Thư Phủ?"

"Vẫn ở!" Từ Chính Liêm đứng dậy cung tay hành lễ "Bổn quan hiện tại lập tức hồi phủ sai người áp giải sát thủ kia đến Khai Phong phủ!"

"Từ Thượng Thư," Bao Công cũng đứng lên "Bổn phủ còn có một nghi vấn, hôm ấy đến đây cáo trạng lệnh ái bị bắt cóc là ý của ai?"

"Triển Hộ Vệ cho rằng làm như vậy sẽ khiến Thái Sư càng tin tưởng là tiểu nữ đã bị sát thủ kia tham sắc bắt đi mới không về phục lệnh, như thế sẽ không truy cứu sinh tử của hắn!"

Bao Công sắc mặt trầm xuống, gọi người tiễn Từ Chính Liêm ra cửa, bản thân quay vào thư phòng. Vừa bước vài bước đã suýt va vào Bạch Ngọc Đường

"Bao Đại Nhân," Bạch Ngọc Đường khóe môi cong lên vui vẻ "Mưa tạnh trời sáng!"

Bao Đại Nhân vuốt râu, mặt không lộ biểu tình "Bạch Ngọc Đường, đến rồi thì tốt. Vào trong hãy nói!"

Chuột Bạch liếc thấy Trương Long Triệu Hổ đi ra ngoài kéo cửa đóng sập lại, lập tức cảm thấy bất an "Bao Đại Nhân, có... còn có chuyện gì?"

Bao Đại Nhân khoan thai ngồi xuống, lại nhấc chung trà lên chiêu một hớp rồi mới nâng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

"Cậu có biết vì sao Triển Chiêu bị phạt?"

Câu này của Đại Nhân là ý gì? Còn không phải do chính ngài "xúi giục" Thái Hậu hay sao? Trong lòng Bạch Ngọc Đường tự nhủ, nhưng ngoài mặt lại chỉ dám ngoan ngoãn đoán ra một câu "Vì để hoàng thượng trốn ra khỏi cung đến Tướng Quốc Tự!"

"Tại sao hoàng thượng lại có thể lén đến Tướng Quốc Tự?"

Vì con Rồng kia tham luyến nữ sắc chứ còn tại sao nữa? Ngoài mặt lại phủ lên mặt nạ nhu thuận "Vì hoàng thượng nôn nóng gặp Từ tiểu thư!"

"Bạch Ngọc Đường, bổn phủ hỏi là làm sao hoàng thượng có khả năng lén đến Tướng Quốc Tự!"

Chuột bạch cụp mắt "Là Ngọc Đường đưa đi!"

"Tại sao cậu đưa hoàng thượng đi?"

"Vì.. vì... vì..."

"Vì sao?"

Bạch Ngọc Đường cúi đầu mân mê tà áo "Ham chơi ạ!"

Bao Công vỗ bàn đánh rầm khiến Chuột bạch giật nảy mình "Chỉ vì hai chữ ham chơi của ngươi, hoàng thượng và Triển Chiêu đều bị trọng phạt. Ngươi nói xem bổn phủ nên xử ngươi thế nào?"

Bạch Ngọc Đường trong lòng tuy có nao núng, nhưng miệng đã nhanh hơn não, buột ra một câu "Chuyện lần này chẳng phải do hoàng thượng mà ra sao?"

"Nói thế tức là ngươi không cho mình có lỗi?"

Bạch Ngọc Đường phụng phịu "Không nhiều bằng hoàng thượng!"

"Được, vậy bổn phủ phạt ngươi ít hơn hoàng thượng một chút. Hoàng thượng lĩnh 20 roi mây, bổn phủ phạt ngươi 20 mộc bảng!"

Bạch Ngọc Đường mếu máo "Bao Đại Nhân!"

"Sao, không phục?"

"Không phải, nhưng mà..." Chàng đã định nói mông ta còn ê ẩm, nhưng chợt cảm thấy lời như vậy nói ra miệng thật quá sức mất mặt, đành nuốt trở vào. Bạch Ngọc Đường ủy ủy khuất khuất bước lại bên trường kỷ nằm xuống.

"Tự vén vạt áo sang một bên!"

Bạch Ngọc Đường tâm không cam tình không nguyện làm theo. Bao Công không chần chờ, nhằm thẳng đỉnh mông sau lần lụa trắng đánh xuống một bảng.

"Ưm!" Chuột bạch rên lên một tiếng, sau đó liền ngậm chặt miệng. Này thì quả thật mất mặt rồi. Hôm trước chẳng phải bản thân còn chê bai Triệu Trinh la hét lúc ăn đòn sao? Nhưng dư âm mười trượng hôm trước vẫn còn quanh quẩn, khiến cho cảm giác hồi hộp chờ roi càng thêm khó chống.

"Triệu Trinh, con Mèo ngốc trung thành kia sẽ không tính toán với ngươi, nhưng mười trượng hôm trước cùng mộc bảng hôm nay, Bạch gia không trả lại cho ngươi cả vốn lẫn lời, ta không làm Chuột nữa!"

À, ý ta là không làm Cẩm Mao Thử nữa!

Bao Công đánh xong bảng đầu tiên, nhìn lại y phục trắng tuyết kia lại chợt cảm thấy đầu óc choáng váng. "Trương Long!"

"Dạ, Đại Nhân!" Trương Long ứng tiếng, lập tức đẩy cửa bước vào.

"Thay bổn phủ chấp pháp!"

Trương Long cung kính nhận lấy mộc bảng, trong lòng vui như trẩy hội. "Con chuột nhắt thích lấy việc chọc ghẹo huynh đệ chúng ta làm vui, lần này xem ngươi thảm đến đâu!"

"Bốp!"

"Á!" Bạch Ngọc Đường tuy tự nhủ không được la hét để tránh bị mất mặt, nhưng một mộc bảng Trương Long đánh xuống lại mang theo cả 8 phần công lực. Chuột đau điếng người, lập tức gào lên cáo trạng "Bao Đại Nhân, Trương Long trả thù riêng!"

"Không được nháo loạn, nếu không bổn phủ sẽ phạt nặng thêm!" Bao Công ngồi ghé xuống ghế lấy tay đỡ trán. "Triệu Hổ, cậu đến thay đi!"

"Dạ!" Triệu Hổ dõng dạc trả lời, mím môi ra vẻ nghiêm nghị nhưng khóe môi lại không nhịn được mà giật giật liên hồi. Bạch Ngọc Đường, huynh nằm cho vững. Ta đây không phải trả thù riêng, ta là đang trả thù chung nha!

Bạch Ngọc Đường chuột nhỏ sa cơ, khóc không ra nước mắt. Mông bị đánh phát nào ra phát ấy, đau đến cuống cuồng.

Con Rồng đáng chết, họa đều do ngươi.

Con Hổ to gan, thù này ta nhớ!

***

"Triển Đại Ca, huynh lấy lại công đạo cho ta đi!"

"Hổ tử," Triển Chiêu hạ thư quyển đang đọc xuống, ngước mắt lên nhìn Triệu Hổ "Lại có chuyện gì?"

"Con chuột nhắt kia, hắn lấy trộm khăn tay của đệ!"

"Bạch Ngọc Đường lấy trộm khăn tay của đệ?" Triển Chiêu phì cười

"Huynh còn cười!" Triệu Hổ đã gấp đến dậm chân múa tay "Khăn tay đó của mẹ đệ, không thể làm mất đâu!"

"Đừng khóc đừng khóc!" Triển Chiêu nín cười dỗ dành "Ta nhất định sẽ hỏi Bạch Ngọc Đường. Nếu thực sự là huynh ấy lấy đi, ta sẽ lấy về cho đệ!"

Triệu Hổ lúc này mới bình tĩnh ngồi xuống, thuận tay lấy bình trà rót ra một chung "Triển Đại Ca, đệ vẫn chưa hỏi đại ca làm sao dỗ ngọt lại Đại Nhân vậy? Hôm đó Đại Nhân thật là giận nha!"

"Cũng không gọi là dỗ ngọt được!" Triển Chiêu xấu hổ "Chi bằng nói là thành khẩn nhận lỗi đi!"

"Mà Triển Đại Ca, huynh hôm đó cũng thật là uống phải gan hùm mật gấu!"

***

[Xong rồi nên up luôn đây. Các huynh đệ tỷ muội đọc vui vẻ! Bây giờ bạn sẽ đi ôm gối để suy nghĩ về cái ngoại truyện vô cùng hại não kia hị hị...

P.S. Sao anh Chuột anh ý manh thế nhỉ?]

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://truyen2u.top/tac-gia/VietchoChieu

Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!

- Chiêu Khang -

》》》》》》》》》《《《《《《《《《


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top