Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phục Hổ (1): Kỷ Vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn một tháng kể từ ngày Tống Nhân Tông Triệu Trinh bị Thái Hậu nghiêm phạt, Diệu Võ Lâu trong hoàng cung hôm nay lại treo cờ kết hoa, tưng bừng chuẩn bị cho trận cầu tiếp theo đối đầu cùng Tây Hạ. Trên nóc lều vải lớn dựng bên mạn phải phấp phới một ngọn hồng kỳ.

"Hoàng thượng, hoàng thượng, người không sao chứ?" Nội thị rối rít chạy quanh Triệu Trinh, người bưng nước kẻ nâng khăn. Triệu Trinh bực mình gầm lên một tiếng "Đủ rồi, lui hết ra cho ta!"

Bạch Ngọc Đường cười phá "Hoàng thượng vẫn nên đứng ngoài lược trận đi thôi!"

"Trẫm đã đứng ngoài lược trận bấy lâu rồi, lần này đấu với Tây Hạ, trẫm nhất định phải tham gia!"

"Hoàng thượng nói thật à?" Bát Hiền Vương thủng thỉnh từ bên ngoài vén vải lều bước vào "Thái Hậu có biết không?"

"Hoàng thúc!" Triệu Trinh nghe nhắc đến Thái Hậu liền mất hứng "Tấu chương trẫm đã xem đến chán, hoạt động gân cốt một chút tin chắc Mẫu Hậu cũng sẽ cho là chuyện tốt mà!"

"Hoàng thượng, giãn gân cốt tất nhiên là chuyện tốt," Bát Hiền Vương nheo mắt "Nhưng giả như Triển Hộ Vệ không kịp chặn lại trái cầu ban nãy, chẳng phải hoàng thượng đã chịu khổ rồi sao?"

Bạch Ngọc Đường nghe nhắc đến Triển Chiêu, lúc này mới nhận ra con Mèo đã đi đâu mất không còn ở trong lều.

Triệu Trinh khoát tay "Trẫm cũng không phải làm bằng bột, một chút va chạm lại có sao? Bát Hoàng Thúc không cần quá lo!"

Triển Chiêu vốn không đi xa, chỉ nắm cổ áo võ phục của Triệu Hổ kéo đi một đường ra phía sau trại, không khách khí lẳng xuống đất. Triệu Hổ đáng thương mất đà ngã nhào, hoảng hốt kêu lên "Triển Đại Ca!"

"Đệ đừng có Đại Ca ta!" Triển Chiêu cố bình ổn tâm tình, thở mạnh "Đệ có biết ban nãy làm vậy có thể bị liệt vào tội khi quân hay không?"

"Chỉ là tai nạn mà!" Triệu Hổ giẩu môi "Ai bảo hoàng thượng học nghệ không tinh?"

"Hổ Tử, đệ còn dám ngụy biện!" Triển Chiêu cao giọng "Đừng tưởng đệ qua mắt được ta. Đệ chính là cố tình đá xoáy về phía hoàng thượng!"

"Ta..." Triệu Hổ xụ mặt. Chàng vẫn là ghi nhớ chuyện Triệu Trinh gây họa lần trước, khiến Triển Đại Ca của chàng chỉ còn lại nửa cái mạng Mèo, vô cùng thê thảm. Giọng Triển Chiêu bên cạnh lại vang lên đầy uy hiếp.

"Hổ tử, nếu đệ còn tiếp tục làm ra những chuyện ngốc như vậy, ta sẽ không cho đệ tham gia thi đấu nữa. Đệ tự chọn đi!"

Triệu Hổ cảm thấy bản thân thật oan ức. Triển Đại Ca, ta làm những chuyện này chính là vì huynh, vậy mà huynh lớn tiếng mắng ta. Ta mặc kệ huynh.

"Hổ Tử!" Triển Chiêu xoay người một cái đã đứng chặn trước mặt Triệu Hổ "Triển Đại Ca hiểu vì sao đệ làm như vậy, nhưng nếu đệ làm như vậy, cả hai chúng ta đều thảm, đệ có hiểu không?"

"Huynh nói sao thì là vậy mà!" Triệu Hổ bĩu môi, khiến Triển Chiêu nhịn không nổi cũng phải lắc đầu cười.

"May cho ngươi ta không phải Đại Nhân, cũng không phải Mã Hán!"

"Triển Đại Ca rất là thương ta!" Triệu Hổ toét miệng, giở giọng nịnh nọt. Nghe nhắc đến Đại Nhân cùng Mã Hán chàng cũng không khỏi cảm thấy nao núng "Huynh sẽ không kể lại với Đại Nhân và Nhị Ca đâu, ha?"

Triển Chiêu hạ mắt, hàng mi dài rợp xuống giấu đi ánh nhìn tinh quái vừa chợt lóe. Đợi Triệu Hổ nhảy nhót đi được một đoạn, Triển Chiêu mới đưa gót chân ra sau câu lấy trái cầu da đá về phía trước.

Lực dùng không nặng không nhẹ, đủ để cầu da bay thẳng đến sau lưng Triệu Hổ, chạm vào địa phương kia binh một tiếng thật vang.

Triệu Hổ á lên một tiếng, mếu máo ôm mông xoa lấy xoa để "Triển Đại Ca!"

***

Triển Chiêu dẫn đầu đội ngũ đi tuần vừa bước qua cửa vào trong Khai Phong phủ, đã thấy Trương Long vẫy tay.

"Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh tìm đệ!"

Triển Chiêu gật đầu, nhanh chóng giải tán dàn bộ khoái cho ai nấy về nghỉ ngơi rồi mới rảo bước đến phòng Công Tôn Sách. Chưa bước đến cửa đã nghe tiếng Triệu Hổ oai oái.

Lúc Triển Chiêu bước vào, Công Tôn Sách vẫn đang bận rộn thoa thuốc cho Triệu Hổ. Một cước một cầu kia của Triển Chiêu, thành công đánh ra một đám hoa văn hồng hồng mỹ lệ. Triển Chiêu nhịn không được bật cười.

"Cười cái gì, cũng nằm sấp lên giường cho ta!"

"Nhưng tiên sinh, Triển Chiêu đã làm lỗi gì?"

"Cậu còn nói! Ta đã dặn thế nào về chuyện đánh phạt?"

Triển Chiêu cắn cắn môi "Đánh mông, không được đánh những chỗ khác!"

"Những nơi khác đều không thể đánh, sẽ phạm vào kinh mạch cùng xương cốt, cậu là không để lời của ta vào tai chút nào, còn không đáng bị đòn sao?"

Triển Chiêu trễ khóe môi "Ta đúng là chỉ đánh vào mông Hổ Tử thôi mà?"

"Thế đây là cái gì?" Công Tôn Sách vạch vai áo Triệu Hổ, lộ ra hai vết hoa văn thật rõ gần bả vai, thậm chí còn rõ hơn "kiệt tác" của Triển Chiêu.

"Triển Đại Ca," Triệu Hổ xấu hổ phân trần "Đệ đã nói hai vết này chỉ là do bất cẩn lúc tập dượt, nhưng Công Tôn tiên sinh không chịu tin!"

"Bảo ta làm sao tin?" Công Tôn Sách hừ khẽ "Ban nãy ngay cả cái vết trên mông kia ngươi cũng nói là tập dượt! Nếu không phải ta dọa mách Đại Nhân, ngươi còn chưa chịu nói thật đâu!"

"Công Tôn tiên sinh," Triển Chiêu đỡ lấy bình thuốc trên tay Công Tôn Sách, tiếp tục thay ông thoa vào cho Triệu Hổ "Tiên sinh gọi Triển Chiêu đến thực sự là có chuyện gì?"

Công Tôn Sách mỉm cười, lau tay sạch sẽ, sau đó đến bên án thư nhấc lên một thư quyển mỏng "Cái này cho cậu, mang về từ từ đọc cho kỹ. Có gì không hiểu thì hỏi ta!"

***

"Mèo, đọc cái gì chăm chú như vậy?" Bạch Ngọc Đường không khách sáo ngồi phịch xuống ghế, thuận tay cầm thư quyển kéo lên để nhìn cho rõ bốn chữ bên ngoài bìa.

Triển Chiêu bặm môi nhìn con chuột lăn lộn trên sàn, chỉ muốn một cước đá hắn ra khỏi Khai Phong Phủ.

"Haha..." Chuột bạch cười đến đỏ hồng cả mặt mũi "Thật tội nghiệp cho ngươi!"

"Ngươi thấy vui lắm sao?" Triển Chiêu có chút giận, liền mặc kệ Bạch Ngọc Đường, cắm cúi tiếp tục đọc.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ ngực lấy lại hơi "Thật ra, Mèo, ta đến để cho ngươi xem một thứ!"

Triển Chiêu nghe vậy, lại quên mình đang giận mà tò mò ngước lên. "Là thứ gì?"

"Nhìn xem!"

Triển Chiêu cau mày nhìn tấm khăn thêu vô cùng quen mắt trước mặt "Ngươi vẫn chưa trả lại cho Hổ Tử?"

"Sau khi ngươi xem xong ta sẽ mang đi trả!"

"Ta nên xem cái gì?" Triển Chiêu hỏi, cầm lấy khăn tay giũ giũ, xem xét cả hai mặt, sau đó nâng lên trước đèn, để ánh sáng mờ mờ xuyên qua "Hình như có chữ!"

"Rất tinh mắt!" Bạch Ngọc Đường giật khăn thêu lại, vẻ bất bình "Ta mất cả ngày mới tìm thấy, con Mèo ngươi làm sao mới cầm lên đã thấy rồi?"

"Thấy hay không cũng vậy thôi, ngươi lập tức trả khăn lại cho Hổ Tử đi!"

"Mèo ngốc," Bạch Ngọc Đường vô cùng thất vọng gắt gỏng "Ngươi không tò mò chút nào sao? Ngươi không thấy nét chữ này thật quen sao?"

Triển Chiêu theo phản xạ định trả lời, nhưng lời ra đến môi lại quyết định nuốt ngược trở vào "Vẫn là không phải chuyện của chúng ta, lập tức trả khăn lại cho Hổ Tử!"

"Ngươi làm ta tức chết rồi!" Bạch Ngọc Đường giận dỗi đứng bật dậy bỏ đi

"Bạch Ngọc Đường, ngươi đi đâu?"

"Mặc kệ ta! Ngươi cứ tiếp tục đọc Huấn Miêu Đại Pháp (*) của ngươi đi!"

Triển Chiêu ngẩn ra nhìn bốn chữ như rồng bay phượng múa trên bìa thư quyển trong tay - "Thanh Tâm Trực Đạo" (*)

***

[(*) Bốn chữ đầu trong thơ của cha Bao - Thanh tâm vi trị bản, Trực đạo thị thân mưu. Bạn Chuột thấy Bao Đại Nhân viết sách dạy con, lập tức tự đổi tựa thành Huấn Miêu Đại Pháp 😅]

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VietchoChieu https://truyen2u.top/tac-gia/VietchoChieu

Nếu trang web bạn đang viếng thăm không phải Wattpad, có nghĩa là truyện đã bị đạo. Là một độc giả chân chính, mong bạn ủng hộ tác giả và tác phẩm bằng cách tôn trọng tác quyền và tẩy chay các trang đạo truyện nhé. Chân thành cảm ơn!

- Chiêu Khang -

》》》》》》》》》《《《《《《《《《

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top