Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Một đời, ta đợi không được

Lăng Lạc Dạ mang La Thành đến một nhà hàng tây để ăn cơm , đến khi ăn La thành cũng không cảm nhận được mùi vị gì, Lăng Lạc Dạ nhìn La Thành ăn không yên lòng, hắn đành để dĩa xuống: "Thành thành, nếu như thầy không thích, thì chúng ta về nhà tự làm cơm ăn."

La Thành thật vất vả mới ăn được một chút, thiếu chút nữa đã nhổ ra.

"Cậu, cậu có thể sau này đừng gọi tôi là Thành Thành được không ?"

"Không gọi thầy là Thành Thành, thì gọi là cái gì ? Kêu là A thành? Hay tiểu Thành Thành?"

"Cậu vẫn cứ gọi tôi là lão sư đi, tôi nghe không được quen cho lắm."

"Nghe nhiều thì sẽ quen thôi !"

Trọng tâm câu chuyện đến đây là kết thúc, cách gọi tên của hai người vẫn không đạt được sự nhất trí . La Thành một mực cúi đầu không ngừng nhét thức ăn vào cái miệng nhỏ , chỉ biết nhét vào trong miệng chứ không để ý đến việc phải nuốt vào trong bụng nên miệng bị nhét đến căng phồng , cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng cố gắng nhai nuốt.

Lăng Lạc Dạ đột nhiên tiến gần, nhìn chằm chằm khuôn mặt La Thành một lúc lâu mới lấy tay lau đi vết cà chua bên khoé miệng của đối phương.

" Bộ dáng thầy ăn cơm nhìn rất đẹp , xem ra trong quá khứ mấy chục năm vừa rồi em đã bỏ lỡ không ít thứ tốt đẹp rồi !".

La Thành không tự chủ được lùi về phía sau , chỗ bị đối phương chạm vào nóng rực như bị lửa thiêu đốt.

"Yên tâm, đây là nơi công công, ta sẽ làm như vậy !" Lăng Lạc Dạ tuy rằng đã bảo đảm, nhưng khi La Thành nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của đối phương giống như có thể cảm nhận được chỉ một giây sau đó hắn có thể nhào về phía mình.

Khi bước ra khỏi nhà hàng tây La Thành mới thởi dài một hơi , gió mát không ngừng thổi vào mặt của hắn , làm xua tan không ít không khí oi bức.

Vì đây là nơi công cộng nhất là còn đang ở trong một nhà hàng tây sang trọng nên ít nhiều Lăng Lạc Dạ cũng có chút cấm kỵ . Hắn chỉ có thể để La Thành đi phía trước còn bản thân mình lẳng lặng đi phía sau , chờ đến khi đến nơi yên tĩnh không bóng người hắn mới dám đuổi theo , đi song song cũng với La Thành , đem cánh tay của mình khoát lên vai đối phương.

"Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa."

La Thành biết hắn cũng là bất đắc dĩ thực sự đối với một người không thèm quan tâm đến hành động của người khác như y thì không có chuyện dì cả . Nhưng những lời nói đó lại làm y nhớ đến bản thân của hơn hai mươi năm về trước.

Khi đó, mình cũng không thấy được ánh sáng , bị người nọ giấu ở nơi người khác không thể nhìn thấy .

Người kia chỉ biết nói xin lỗi với y: xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.

Chỉ là, tâm cảnh hoàn toàn bất đồng.

Khi đó, y nghĩ: chỉ cần đối phương vẫn thích y, thì y sẽ vì tình yêu phấn đấu hết mình .

Ánh mắt La Thành trống rỗng nhìn về phía trước, cười khổ một tiếng: "Sau này là lúc nào, nếu như là cả đời, thì tôi sợ rằng sẽ đợi không nổi "

Nghe thấy vậy tâm tình của Lăng Lạc Dạ đột nhiên kích động, hắn ôm lấy cổ La Thành, đem đối phương ghì vào trong lồng ngực của mình.

"Sẽ không, không là cả đời đâu! Em sẽ không để cho thầy đợi lâu đâu ! Thành thành, thầy phải tin tưởng em! em sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh cho thầy xem! Em là ngườ có năng lực bảo vệ thầy! Chỉ cần, thầy cho em thời gian."

Có vài giây La Thành thần tình hoảng hốt đã tin tưởng nhiệt huyết tuổi trẻ của người trước mắt này.

Nhưng dù sao đối phương vẫn còn là một đứa trẻ , vẫn chỉ là một thiếu niên dám yêu dám hận. Lúc này bọn họ thường hay ngộ nhận chút yêu thích là tình yêu thế nên vì ái tình mà dám làm tất cả nhưng đến khi bản thân bị tổn thương một chút lúc đó mới phát hiện ra mình đã sai hoàn toàn rồi , lúc còn trẻ đúng là một thứ ngu xuẩn cố chấp làm người ta cảm thấy khôi hài, có nhiều thứ quan trọng hơn mà bọn họ cần phải theo đuổi. Nói thí dụ như, gia đình sự nghiệp; như danh lợi tiền tài.

Lúc này đây tình yêu trước mắt không đáng một đồng.

Lăng Lạc Dạ thấy trong mắt La Thành hoảng hốt, tâm tình nóng nảy, gia tăng độ mạnh yếu trong tay, lại hỏi một lần nữa : "Thầy không tin?"

Lúc này La Thành mới từ trong ký ức phản ứng lại, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi trước mắt, cười nói: "Tôi tin!"

Khéo miệng Lăng Lạc Dạ cong lên hôn y một cái: "Cám ơn thầy."

Biệt thự nhà Lăng gia:

Lăng Hi Thái ngồi ở trong thư phòng, đang phê duyệt tài liệu . Hắn đeo kính cận, che đi khí phách sắc bén trong mắt , cả người toát ra vài phần nho nhã ổn trọng.

Lúc này, từ bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa, một người đàn ông trung niên đi vào , đứng ở trước mặt Lăng Hi Thái, đưa tay để ly cà phê lên trên bàn, sau đó rất cung kính kêu một tiếng: "Lão gia."

"Đêm nay thiếu gia lại không về?"

"Đúng vậy, lão gia."

Lăng Hi Thái bỏ kính ra, mày nhíu lại, hắn nằm ngửa ở trên ghế, nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Đứa con trai này của hắn, từ nhỏ đã không chịu nghe lời hắn rồi.

"Lão gia, có chuyện này không biết có nên nói hay không?" Quản gia cúi đầu nhìn Lăng Hi Thái liếc mắt, mới chậm rãi mở miệng nói.

"Phí lời! Ta lúc nào cấm ông không được nói đâu?"

"Có người nhìn thấy thiếu gia đêm nay lái xe chở một người đàn ông vào một nhà hàng tây !"

"Cái gì?" Lăng Hi Thái mở choàng mắt, một tích tắc kia, trong mắt xẹt qua một tia sát ý.

"Nghe tên thủ hạ nói, tối nay thiếu gia cùng với một người đàn ông khoảng chừng hơn 30 tuổi người trước người sau đi vào một gian phòng , khoảng chừng hơn một giờ sau mới đi ra."

Mấy tên thủ hạ đều biết: đồng tính luyến ái là thứ tối kỵ đối với lão gia , lão gia vô cùng chán ghét đồng tính luyến ái chuyện này ai cũng biết , huống chi còn là con tri của mình.

Lăng Hi Thái nheo mắt lại: "Nam nhân hình dạng như thế nào?"

"Vóc dáng không cao cũng không thấp, không mập cũng không ốm, ăn mặc cũng rất bình thường, càng nhìn càng không thấy có chỗ nào đặc biệt , trông cũng khá đàng hoàng , nhưng mà ~". Nói đến đây , tên quản gia muốn lui xuống, liếc mắt nhìn Lăng Hi Thái, những lời kế tiếp hình như không tiện mở miệng.

"Nhưng mà cái gì?"

"Tên thủ hạ nói, nếu như nhìn kỹ ngược lại tên nam nhân kia trông rất tiêu hồn ."

"Hừ hừ!" Lăng Hi Thái hừ lạnh hai tiếng, không bình phẩm gì, chỉ cho đối phương lui xuống.

Trong không khí áp suất trầm thấp lạnh lẽo, Lăng Hi Thái chống tay lên bàn, cúi người đứng lên.

Tất cả những thứ nào dám làm khơi gợi chuyện tình đau khổ của hắn thì hắn đều phải đích thân bóp chết . Kể cả là hạnh phúc của đứa con trai của mình, hắn cũng không tiếc tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top