Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Hắn Sợ Nàng Bỏ Trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc thu dọn đồ xong liền lấy hết ngân lượng ra, chiếc trâm bán được sáu lượng. Đồ đạc hôm nay nàng mua đã hết hơn một lượng rồi, trong nhà vẫn còn rất nhiều đồ cần mua thêm, bàn ghế tạm thời chưa tính đến, nhưng chiếc ghế lăn của Vệ Tông Hi chắc chắn sớm phải làm.

Cả chăn gối, nhiều thứ nữa, chăn của nàng bây giờ chỉ là một tấm gấm rách, lại còn vô cùng bẩn, không biết làm sao nguyên chủ có thể chịu được nữa. Còn Vệ Tông Hi, trước giờ nàng vẫn chưa vào phòng hắn, nhưng nhìn cách ăn vận của hắn chẳng tốt hơn tên ăn mày là mấy.

Nàng tính toán số tiền tiền xu còn lại, tổng cộng một trăm lẻ ba đồng, bây giờ nàng chỉ còn bốn lượng và một trăm lẻ ba đồng này. Thật sự không đủ mua, phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm thêm ngân lượng.

Trời rất nhanh đã tối rồi, Thi Lạc lấy một chiếc chậu nhỏ đổ thêm chút nước nóng, tìm một chiếc khăn sạch đưa đến cho Vệ Tông Hi: "Lau mặt đi, vết thương trên tay lát nữa ta sẽ xem."

Lần này Vệ Tông Hi lại rất nghe lời, ngoan ngoãn lau mặt, sau đó đưa tay ra, Thi Lạc băng bó lại cho hắn. Thi Lạc định đẩy hắn vào phòng, nhưng đẩy nửa ngày vẫn không dịch chuyển được hắn.

Vệ Tông Hi mở miệng: "Ta có thể tự bò vào."

Thi Lạc gật đầu, nhưng khi mà Vệ Tông Hi thật sự bò vào, nàng không thể đứng nhìn được, trong mắt nàng, một nam nhân anh tuấn kiêu ngạo như hắn không nên vào phòng bằng cách bò dưới đất như vậy.

Nàng đi đến, không nói một lời liền cõng Vệ Tông Hi lên.

Vệ Tông Hi rất nặng, chân nàng lùi về hai bước, dịch chuyển khó khăn về phía căn phòng, không dễ dàng gì mới đặt được hắn ở trên giường, nàng mệt đến nỗi cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Vệ Tông Hi không nói gì, trong mắt trộn lẫn những cảm xúc phức tạp, hắn cho rằng hắn sớm đã trở lên vô cảm. Nhưng hôm nay, trong lòng hắn lại có chút dao động không giải thích được kể từ thời khắc Thi Lạc cõng hắn lên.

Thi Lạc tìm đèn dầu thắp sáng lên, dù ánh sáng hơi yếu, nhưng cũng đủ sáng cả phòng.

Thi Lạc quan sát, phòng của Vệ Tông Hi ngược lại rất sạch sẽ, chỉ là rất sơ sài, nếu để so với phòng của nàng thì kém xa.

Trong phòng chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ, một ấm trà vỡ mất một mảng, và một chiếc bát mẻ.

Trên giường nàng dù sao cũng có một chiếc chăn rồi, còn trên giường Vệ Tông Hi chỉ có một tấm vải, màu sắc đã không nhìn rõ được là màu gì rồi.

Một số kí ức lại vụt qua, khi Vệ Tông Hi mới đên đây, hắn nằm trên giường không động đậy, trên người hắn ngoài miếng ngọc bội và một thanh gươm thì không còn gì khác.

Nguyên chủ có chút ngân lượng riêng, nhưng nàng ta đã quen sống cuộc sống của tiểu thư, rất nhanh đã phung phí hết sạch. Sau đó nàng ta bèn đem bán ngọc bội và thanh gươm của Vệ Tông Hi đi, còn việc bán cho ai, bán được bao nhiêu nàng không còn nhớ rõ.

Thi Lạc lại càng thêm đồng tình với Vệ Tông Hi, Vệ Tông Hi nhìn thấy suy nghĩ trong mắt nàng liền nói: "Đừng có nhìn ta như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi biến thành một người khác !"

Thi Lạc giật mình, chột dạ đứng bật dậy: "Ngươi đừng có nói bậy, ta làm sao có thể biến thành người khác chứ, làm sao có thể !"

-" Ta chỉ thuận miệng nói thôi !"- Vệ Tông Hi chớp mắt.

Thi Lạc nhìn hắn, thấy hắn nhìn xuống giường, nàng thầm thở phào một hơi, cảm thấy bản thân phản ứng thái quá rồi.

-"Ta nghỉ ngơi trước đây."- Nói xong liền chạy ra ngoài.

Vệ Tông Hi nhìn theo bóng lưng của Thi Lạc, ánh mắt ngày càng phức tạp.

Thi Lạc chạy về phòng, thở phào yên tâm. Xém chút là bị phát hiện rồi, xem ra Vệ tiểu Vương gia khá thông minh. Nàng tắm qua một chút, mệt mỏi đặt mình xuống, không nghĩ thêm điều gì liền ngủ say.

Trong khi Thi Lạc ngủ say, Vệ Tông Hi bên này lại không ngủ được, những năm này hắn bị xem như phế vật, ngoài ăn thì lại ngủ, ban ngày ngủ đủ rồi đến đêm chắc chắn không ngủ được.

Trong phòng đơn sơ trống trải, thoang thoảng mùi ẩm mốc, một khi tắt đèn, lũ chuột lại chạy ra ngoài.

Vệ Tông Hi đang suy nghĩ việc Thi Lạc đột nhiên thay đổi, một con chuột to gan chạy ra giữa phòng, không sợ hãi gì nhìn khắp nơi.

Vệ Tông Hi cười lạnh, nói thầm: "Ngươi thực sự là Thi Lạc, hay là đang muốn giở trò?"

Con chuột không trả lời, chỉ biết kêu chít chít vài tiếng.
-"Ngay cả mày cũng muốn ra oai trước mặt tao? Hửm?"

Trong tay Vệ Tông Hi nhón lấy viên đá nhỏ, hướng về phía con chuột ném một cái, chuẩn xác trúng con chuột, trong phúc chốc, bé chuột đã mất mạng.

Nhìn con chuột bất động trên nền đất, Vệ Tông Hi cười lạnh rời mắt đi.

.......

Thi Lạc ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao rồi, nàng mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà cũ nát lại thở dài. Hoá ra tất cả không phải mơ, nàng thật sự không thể trở về hiện đại được nữa.

Thi Lạc cử động tay chân, chuẩn bị sửa soạn bản thân. Nguyên chủ thích cái đẹp, duy trì vóc dáng khá tốt, tay chân đều thon gọn, khuôn mặt cũng không tệ.

Nghĩ đến tính cách độc ác của nguyên chủ, Thi Lạc thở dài, thật là lãng phí một cơ thể. Sau khi rửa mặt xong, Thi Lạc ra ngoài, ánh mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu khiến nàng không mở được mắt, Thi Lạc lấy tay che che, đi về phía phòng Vệ Tông Hi.

-"Vệ Tông Hi ngươi dậy chưa, ta đi vào nhé."- Thi Lạc thầm lo, Vệ Tông Hi sẽ không chết ở trong đó rồi chứ ?

Nàng vội vàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Vệ Tông Hi đang thay y phục, dáng người không tệ, chỉ là hơi gầy.

Đây...

-"Ta ra ngoài trước."- Nàng nói xong liền chạy ra khỏi phòng.

Vệ Tông Hi nhíu nhíu mày, vẫn chưa phản ứng lại, Thi Lạc lại đẩy cửa bước vào, đôi mắt nhìn chăm chăm hắn.

Vệ Tông Hi cũng nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí có chút gượng gạo.

-"Những vết thương này của ngươi từ đâu mà có vậy?"- Thi Lạc nhìn thấy trên người hắn có vài vết sẹo, độ sâu không giống nhau, có lẽ không phải do đánh trận để lại, nhưng vết bỏng trên cánh tay, nàng nhìn rất quen mắt.

Vệ Tông Hi cười nhạt: "Ngươi không biết sao?"

Thi Lạc giật mình, lập tức vô thức lùi về sau vài bước: "Liên quan đến ta ?"

Vệ Tông Hi chớp mắt, đáy mắt lướt qua một tia sắc bén, nhưng rất nhanh liền thu lại: "Gần đây trí nhớ của ngươi không tốt."

Hắn vừa nói vừa mặc đồ vào: "Lại còn không có liêm xỉ."

Thi Lạc đang nhớ lại, đột nhiên lại bị hắn chế nhạo, liền lập tức ngẩng đầu định đáp trả thì đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn, sự tức giận trong lòng liền tan biến hết sạch.

Nguyên liệu làm món ăn nhà hàng của Thi Lạc ngày trước đều được lấy từ nông trại của chính cô, trong nong trại, mùa hè đàn ông làm việc không phải đều cởi trần sao? Nàng cũng không phải là chưa nhìn thấy, vì vậy vừa rồi nhìn thấy Vệ Tông Hi nàng không có cảm giác gì, bây giờ liền nghĩ lại. Ở thời đại này nữ nhân nhìn thấy như thế không phải sẽ hét lên hoặc ngại ngùng chạy đi sao?

Với cả nàng nhớ nguyên chủ và Vệ tiểu Vương gia chưa viên phòng, một đại cô nương, nhìn thấy nam nhân cởi trần....

Không biết nếu lúc này hét lên vài tiếng rồi chạy có được tính không?

-"Vậy ta ra ngoài trước!"

Thi Lạc đang định chạy đi, Vệ Tông Hi liền bình thản mở miệng.

-"Nếu là ngày trước, ngươi sớm đã mắng chửi ta rồi. Rơi xuống nước thực sự làm thay đổi con người sao? Hay là ngươi có mục đích khác? Là ai bảo ngươi làm như vậy?"
-"Không sao hết Thi Lạc, nói hết ra, xem xem ta còn có thể bù đắp cho ngươi không!"

Hắn nói với giọng điệu hết sức trào phúng.

Thi Lạc sững lại, quay đầu nhìn hắn, dường như trong khoảnh khắc nàng đã hiểu tính tình cổ quái của Vệ Tông Hi bây giờ rồi. Rõ ràng là ghét nàng như vậy, nhưng tại sao hôm qua lại bò ra ngoài cửa đợi nàng.

Hắn quá cô độc rồi!

Chỉ trong một đêm từ tiểu Vương gia cao ngạo lại biến thành loạn thần tặc tử, gia đình chết thảm, bản thân trở thành phế nhân, mỗi ngày phải chịu những trận mắng chửi của nguyên chủ.

Thực ra những vết thương bên ngoài mà nguyên chủ gây ra cho hắn sao so sánh được với những vết thương trong lòng. Có lẽ chính vì nguyên chủ thường xuyên vô cớ náo loạn khiến Vệ Tông Hi không có thời gian nhớ đến sự việc trước kia, cũng có thể do hắn sợ cô đơn một mình trong cái viện tử cũ kỹ này chờ chết, Vệ Tông Hi mới nhịn nguyên chủ thời gian dài như vậy.

Vậy mà hiện tại, nàng thay đổi nhiều như vậy khiến hắn hơi hoảng, hắn tưởng rằng nàng muốn bỏ trốn.

Nếu nàng thật sự rời đi, cái viện tử lớn như vậy sẽ chẳng khác gì một cỗ quan tài lớn, hắn không muốn sống một mình tại nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top