Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim Thi Lạc như bị bóp nghẹt, Vệ Tông Hi năm nay mới hai mươi tuổi. Nếu ở hiện đại, hắn đang học đại học, đáng ra phải có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng bây giờ....

Thi Lạc nhìn bộ y phục nhàu nát, thân hình tiều tụy, khuôn mặt đầy cảnh giác của Vệ Tông Hi mà trái tim thắt lại.

Vệ Tông Hi chỉ muốn ép nàng náo loạn lên, không ngờ nàng lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.

Ánh mắt Thi Lạc đơn thuần, có thêm vài phần cảm thông, giống như một ánh mắt liền nhìn thấu tâm can hắn, cùng lúc còn kèm theo vài tia đau lòng.

Vệ Tông Hi cảm thấy không thoải mái, hắn không thích cảm giác này, càng không muốn bất cứ ai thương hại hắn. Ánh mắt Vệ Tông Hi ngày càng lạnh, âm trầm nhìn Thi Lạc.

..........

-"Vệ Tông Hi ngươi biết giết gà không ?"
Thi Lạc đột nhiên hỏi.
Vệ Tông Hi ngạc nhiên.
-"Ngươi vừa nói gì?"- Hắn còn tưởng vừa nghe nhầm.
-"Hôm qua chẳng phải ta đã mua hai con gà sao? Hôm nay hầm gà được không?"

Vệ Tông Hi nghĩ nàng giở trò nên im lặng nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ phẳng lặng, khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc.

Thi Lạc đi đến: "Ta cõng ngươi ra ngoài, phơi nắng bổ sung canxi."

Vệ Tông Hi không nói gì, hắn cũng không hỏi canxi là thứ gì.

Nàng đi đến, khí phách vỗ vỗ lưng mình: "Lên đây."

Vệ Tông Hi đương nhiên sẽ không đồng ý để một nữ nhân cõng mình, hắn cúi đầu: "Ta có thể tự ra ngoài!"

-"Ra kiểu gì?"

Thi Lạc nhìn bộ dạng của hắn, có ý nói to: "Vệ Tông Hi, ngươi bò xuống không đẹp một chút nào."

Vệ Tông Hi nheo mắt, ánh mắt cực kỳ không vui nhìn nàng. Thi Lạc cảm giác như vừa bắt nạt một đứa bé vậy.

Thi Lạc nhẹ giọng: "Đi ra ngoài phơi nắng một chút, ngươi giúp ta giết gà, ta sắp chết đói rồi, lẽ nào ngươi không muốn ăn cơm?"

Thi Lạc vừa nói xong, bụng Vệ Tông Hi vừa lúc kêu lên một tiếng, hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thi Lạc đang cười, muốn báo thù tốt nhất là trèo lên lưng nàng ta.

Đột nhiên tiếp nhận một trọng lượng lớn, Thi Lạc lùi về phía sau vài bước.

-"Vệ Tông Hi, ngươi bị đói ba năm rồi, sao ngươi vẫn nặng như vậy?"

Vệ Tông Hi không nói gì, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể nàng, trái tim như bị một chiếc lông vũ quét qua một cái, có một cảm xúc không nói lên lời.

Không dễ dàng gì mới cõng được hắn ra chiếc ghế mây. Thi Lạc thở phào, như này không phải cách hay, phải nhanh chóng đặt làm một chiếc ghế lăn. Nghĩ đến điều này nàng lại liếc nhìn Vệ Tông Hi.

-"Phải rồi, đã một ngày rồi, ngươi có muốn đi...nhà xí?

Vệ Tông Hi ngồi xuống, cảm giác khác lạ vừa dịu xuống thì lại nghe thấy nàng hỏi câu này, lập tức hai tai hắn đỏ lên, nhưng khuôn mặt lại lạnh băng, thâm trầm nói: "Không cần ngươi quản!"

-"Ta lo ngươi nhịn không nổi nữa."

Thi Lạc cảm thấy lòng tốt của mình lại bị cho là làm ơn mắc oán.

-"Ta rất bình thường."- Vệ Tông Hi nói.

Thi Lạc không tính toán với hắn nữa, đi đến bên sọt cầm một con gà đến. Gà không to lắm nhưng đôi mắt sắc bén, cái mỏ nhọn hoắt, bộ lông đỏ đen pha lẫn. Bị Thi Lạc túm lấy, gà bắt đầu giãy dụa, muốn đập cánh mà không được.

Thi Lạc cầm con gà lên: "Giết thế nào?"
Nàng thích ăn cơm, thích ăn gà nhưng trước giờ chưa từng giết gà.

Vệ Tông Hi không giận dỗi nữa, ước chừng hắn mà giận thêm nữa là sẽ bị chết đói mất.

-"Đến phòng bếp lấy cho ta con dao."- Nói xong hắn chìa tay cầm lấy cánh con gà. Thi Lạc lấy dao đưa đến cho hắn.

Vệ Tông Hi dịch chuyển thân người, từ trên ghế ngồi xuống phía dưới: "Lấy thêm một chậu nhỏ."

-"Được!"

Sau khi đưa chậu cho hắn, nàng chạy vào trong trốn một lát. Nàng sợ giết gà, đương nhiên cũng sợ cái cảnh máu me đầm đìa kia rồi.

Nhưng con người luôn luôn hiếu kỳ, Thi Lạc cũng không ngoại lệ, nàng ngồi xuống, từ trong khe cửa nhìn ra, thấy Vệ Tông Hi tay trái giữ lấy gà, tay phải cầm dao, trầm mặc một lát liền nhấc dao lên, dao vừa hạ xuống, con gà không kịp kêu một tiếng liền chết ngay lập tức.

Thi Lạc đi ra thấy hắn vẫn cầm con dao, nhìn chăm chăm vào chiếc đầu con gà không động đậy, sắc mặt trầm xuống đáng sợ, thậm chí còn có vài phần điên cuồng khát máu.

Thi Lạc giật mình. Nàng thấu hiểu sâu sắc, tâm trạng Vệ Tông Hi hiện tại không bình thường cho lắm.

-"Vệ Tông Hi!"- Nàng gọi một tiếng.

Vệ Tông Hi rất nhanh liền hồi phục vẻ nhàn nhạt như trước, buông dao xuống,  không nói nửa lời, tự trèo lên ghế nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top