Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Mặc Kệ Nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông  râu ria xồm xoàm tên Lưu Quảng, từng tiếp quản một phần Tây Bắc dưới trướng của Vệ Tiêu. Sau khi Vệ Tiêu chết, mẹ già hắn đổ bệnh nên phải về quê hương, như vậy mới thoát được một kiếp.

Lưu Quảng nhớ lại phong thái ngút trời của Vệ tiểu Vương gia trước kia, bây giờ lại trở thành như vậy, trong lòng vô cùng tức giận.

Vệ Tông Hi lắc đầu, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài: "Nếu nàng chết, lão hoàng đế sẽ lại tìm người khác đến."

-"Nhưng mà....."

Khuôn mặt Lưu Quảng căm phẫn: "Thần đã nghe nói rồi, ả ta không giữ gìn chuẩn mực của phụ nữ, còn đối xử tệ bạc với Vương gia, thật sự đáng chết."

Vệ Tông Hi vẫy vẫy tay, không muốn nói thêm về chủ đề này nữa. Dù sao thì Thi Lạc của trước kia đúng là không tốt, chết cũng không hết tội, nhưng Thi Lạc hiện tại cơ hồ không giống trước kia nữa rồi.

Vệ Tông Hi: "Ở phía Liên thúc vẫn chưa có thông tin gì sao?"

Lưu Quảng lắc đầu: "Tạm thời chưa có, tiểu Vương gia không cần quá lo lắng, thần sẽ luôn hết lòng vì Vương gia, tiểu Vương gia."

Vệ Tông Hi gật đầu.

Nhưng trong lòng hắn không nghĩ như vậy, con người thường bái cao thải đê (khi có tiền tài danh vọng thì kính trọng, khi bị mất tất cả thì quay lưng). Bây giờ hắn đã trở thành bộ dạng này rồi, không còn là tiểu Vương gia khét tiếng trong kinh thành nữa. Trong mắt người ngoài, Vệ Tông Hi là một tên tàn phế, nhưng hắn không thể nói ra những lời này. Lưu Quảng là một người thô kệch, nói ra hắn cũng không hiểu, chỉ rước thêm phiền phức.

Hai người chợt im lặng, Lưu Quảng chợt mở miệng: "tiểu Vương gia, hay là bây giờ thần sẽ đưa người đi khỏi đây, cái nơi chết tuyệt này thật sự không phải chỗ cho người ở mà."

Tiểu Vương gia sinh ra đã là vàng ngọc hơn người, sao có thể chịu khổ ở đây?

-"Bây giờ chưa phải lúc, nếu giờ rời đi sẽ đánh rắn động cỏ."

Vệ Tông Hi cười lạnh, ánh mắt thâm trầm mang theo sắc bén: "Hiện tại ta như vậy mới an toàn, nhi tử của Vệ Tiêu sống không khác gì cẩu, như vậy hắn mới đắc ý."

Lưu Quảng cũng hiểu rõ, nhưng hắn không cam tâm.

Người như Vương gia sao có thể mưu phản? Nếu thật sự ông muốn tạo phản thì năm đó sao có thể dâng cả giang sơn mà mình kiến tạo cho tên cẩu hoàng đế kia chứ."

Ai nghĩ tới Vương gia thâm minh đại nghĩa đổi lại tất cả đều là cuộc thảm sát gia đình chứ. Tất cả đều do tên cẩu hoàng đế không biết nhìn người. Lưu Quảng tức giận đấm mạnh lên bàn.

Thi Lạc vừa ôm vải về liền nghe thấy động tĩnh trong phòng.

Nàng tưởng Vệ Tông Hi bị ngã. Vốn dĩ lúc trưa hai người không vui vẻ gì, nhưng nghĩ đến Vệ Tông Hi, nàng vẫn quyết định đi vào phòng.

-"Vệ Tông Hi."- Thi Lạc gọi trước một tiếng.

Khuôn mặt Lưu Quảng hung ác rút kiếm ra.

Vệ Tông Hi ra hiệu hắn im lặng, chỉ xuống phía dưới giường.

Lưu Quảng biết không được làm hỏng đại sự của tiểu Vương gia nên không do dự thêm nữa, lập tức trốn xuống gầm giường.

-"Vệ Tông Hi ngươi vẫn ổn chứ?"- Nàng lại hỏi thêm.

-"Ừm."- Vệ Tông Hi  đáp lại.

-"Vậy ta vào phòng nhé."

Thi Lạc đẩy cửa bước vào thấy Vệ Tông Hi đang ngồi cạnh giường, không làm sao cả, sắc mặt bình thường, lập tức thở phào, đi đến cạnh bàn rót chén nước đưa cho hắn.

Vệ Tông Hi đón lấy, nhẹ nhàng cầm lên uống.

Thi Lạc nói: "Ta mua hai chiếc chăn, hai cuộn vải, lát nữa sẽ may vỏ chăn. Tối nay ngươi không cần nằm trên tấm phản nữa."

Vệ Tông Hi không biểu hiện gì nhiều, ánh mắt lạnh nhạt gật đầu. Thi Lạc ngồi một chút cảm thấy có chút ngượng ngạo.

-"Tối nay ngươi muốn ăn gì?"- Nàng hỏi.

-"Tùy."

Thi Lạc gật đầu: "Ừm...."

-"Vậy ta ra ngoài trước, có việc gì thì gọi ta."

Vệ Tông Hi nhìn nàng bước ra cửa, đột nhiên có chút không nỡ. Nhưng nghĩ lại những sự việc trước kia, trong phút chốt những cảm xúc này liền tan biến. Lưu Quảng khó khăn bò ra từ dưới gầm giường.

-"Tiểu Vương gia, như vậy là sao?"

Có vẻ không giống như những lời đồn ngoài kia.

-"Mặc kệ nàng."- Vệ Tông Hi vẫn còn đại sự phải làm, không muốn để tâm nhiều đến những việc cỏn con này nữa.

Lưu Quảng đáp: "Tiểu Vương gia, lát nữa thần phải đi rồi, mấy ngày sau lão Tứ sẽ đến âm thầm chăm sóc người, người chịu đựng chút nhé."

Vệ Tông Hi gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top