Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Ngươi Sẽ Không Bán Bản Thân Đi Chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Vệ Tông Hi cũng không định làm gì nàng, nhưng bây giờ nàng lại phản ứng như vậy, đột nhiên hắn muốn trả đũa nàng một chút.

-"Ta có khỏe không ngươi còn chưa biết mà!"

Thi Lạc giật mình, ngay lập tức kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi buông ta ra trước đi, có gì từ từ nói, đừng có động tay động chân."

-"Nếu không như vậy, ngươi hiểu lầm ta thì sao?"

-"Hiểu lầm cái gì?"

Vệ Tông Hi cười nhạt: "Hiểu lầm rằng ta không khỏe."

Trong phút chốc khuôn mặt Thi Lạc đỏ ửng.

-"Vệ Tông Hi."

Nàng còn định nói thêm gì đó nhưng Vệ Tông Hi đã buông nàng ra, nhìn nàng cười trào phúng: "Đừng có trêu đùa ta."

Thi Lạc vừa đứng lên đã chạy ngay vào phòng.

Vệ Tông Hi nhìn dáng vẻ bối rối của nàng liền cảm thấy thật thỏa mãn, với cả khi nàng đỏ mặt, dường như cũng không còn vẻ đáng hận nữa.

Cả hai người đều về phòng ngủ thêm một chút.

Trong lúc ăn sáng, Thi Lạc lấy ngân lượng ra: "Hôm qua ta lại tiêu mất một số ngân lượng, bây giờ chỉ còn thừa hơn ba lượng."

Vệ Tông Hi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ châm biếm nàng: "Không phải ngươi nói sẽ chuộc gươm và ngọc bội về cho ta sao? Vẫn phải đợi thêm nữa?"

Thi Lạc lắc đầu, khiêu khích nhìn Vệ Tông Hi: "Không cần quá nhiều thời gian nữa, ngươi cứ chờ chuẩn bị bị đánh vào mặt đi."

Vệ Tông Hi dùng ánh mắt khinh thường mãnh liệt đáp trả nàng.

Hắn không tin Thì Lạc lại có cách gì tốt để kiếm ra ngân lượng, trừ khi bán chính nàng đi. Đương nhiên một nữ nhân có thanh danh bại hoại chắc chắn sẽ không bán được bao nhiêu.

Vệ Tông Hi suy nghĩ nham hiểm.

Thi Lạc thu dọn bát đũa, đắc ý nói: "Vệ Tông Hi, nếu ta có thể kiếm ra ngân lượng chuộc gươm và ngọc bội của ngươi về thì sao?"

-"Ngươi muốn gì?"- Vệ Tông Hi hỏi.

Thi Lạc nghiêm túc nhìn Vệ Tông Hi nói: "Có thể cho ta một cơ hội không?"

Vệ Tông Hi sững lại, đáy mắt xẹt qua một tia sâu thẳm: "Cơ hội gì?"

-"Cơ hội được chăm sóc ngươi, ta biết trước kia đã làm những chuyện không đúng, bây giờ ta muốn thay đổi, ngươi có thể cho ta một cơ hội không?"

Vệ Tông Hi không nói gì, chỉ nhìn Thi Lạc, đôi mắt mang theo vài phần phức tạp, hoài nghi, thậm chí còn có chút cảnh giác.

Thi Lạc biết không thể khiến hắn tin tưởng nàng nên cũng không trông chờ.

Không nghĩ tới Vệ Tông Hi lại đột nhiên nói: "Chờ ngươi lấy được đồ về rồi mới nói."

Thi Lạc ngạc nhiên, sau đó lập tức vui vẻ.

Thi Lạc biết rõ với tính cách ngang ngược của Vệ Tông Hi rất khó để được hắn đồng ý, hôm nay hắn lại tự nguyện nói ra như vậy đã là rất tốt rồi. Trong lòng Thi Lạc tràn đầy vui sướng.

Tối qua Vệ Tông Hi đã hạ quyết định rồi, nhưng vừa rồi Thi Lạc nhìn hắn với khuôn mặt đầy hi vọng, hắn lại không có cách nào có thể nói ra những lời vô tâm vô phế từ chối nàng.

Hắn thu lại nét mặt, ngồi trên ghế phơi nắng.

Sau khi Thi Lạc dọn dẹp xong liền quay về phòng mình, mang chiếc chăn mỏng mà hôm qua mình đã cắt may xong đắp lên chân Vệ Tông Hi.

Vệ Tông Hi nhìn nàng kỳ quặc, lời phát ra đến cửa miệng nhưng lại không nói ra.

Thi Lạc cũng không để ý, hôm nay nàng muốn đi kiếm ngân lượng, cần phải làm gì trong lòng nàng đã có tính toán.

Nếu làm đồ ăn gì đó bán thì quá lâu, với giá cả bây giờ, thân hình nhỏ bé của nàng cho dù có làm đến mệt chết thì cũng không kiếm được bao nhiêu.

Vả lại Thi Lạc thuộc kiểu người ham ăn nhưng lười làm, nàng muốn bản thân làm bà chủ hơn, sử dụng não, sử dụng lời nói của mình, khiến người khác phải đi làm, giống như một nhà tư bản ngày trước vậy.

Hôm qua Thi Lạc đã nghe ngóng kĩ rồi, trong thôn này tửu lầu lớn nhất là Thiên Hương Lâu, tuy tên có hơi quê chút nhưng lại rất được yêu thích, quy mô cũng không nhỏ. Dù gì thôn Viễn Sơn cũng không phải một thôn nhỏ, trong thôn không có nhiều quan lớn, nhưng thương nhân thì vô số, tửu lâu này lại nằm trên con đường thông thương duy nhất, nên người có tiền đến đây cũng không ít.

Thi Lạc dự định làm, đó là bán những chủ ý trong bộ não ngàn năm của nàng. Thực ra nàng đã từng dự định mở một chuỗi những tửu lâu như kiếp trước, nhưng bây giờ nàng phải từ bỏ rồi.

Thân phận của nàng là gì? Thân phận của Vệ Tông Hi là gì? Nếu không nói là người đã mang tội thì có thể nói là những người vô cùng bình thường. Nếu không có quyền thế thì đừng nghĩ đến chuyện mở quán, những mối quan hệ phức tạp, nếu không biết cách đút lót đúng thì chắc chắn không thể mở quán.

Bây giờ nàng chỉ có thể bán đi những công thức nấu ăn, sau đó tìm cơ hội đưa Vệ Tông Hi rời khỏi Đại Chu.

Đi đâu cũng được, chỉ cần rời khỏi Đại Chu, nàng có ngân lượng, tai mắt của Hoàng đế không chạm được tới, đến lúc đó nàng mới có thể sống tốt cùng Vệ Tông Hi.

Vệ Tông Hi nhìn nàng đang nở nụ cười ngốc nghếch liền mở miệng: "Ngươi sẽ không đem bán bản thân chứ?"

Thi Lạc quay lại trừng mắt nhìn hắn: "Cho dù phải bán ngươi đi thì ta cũng không bán bản thân mình đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top