Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32: Có Cần Ta Giúp Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay cứ thế trôi qua. Đến tối, Thi Lạc đun một nồi nước giặt những y phục bẩn, sau khi giặt xong, eo của nàng rất khó mới thẳng lại được. 

-"Vệ Tông Hi, ngươi đã thay y phục chưa?"- Thi Lạc hướng về hướng cửa sổ hỏi.

Vệ Tông Hi nhìn bộ y phục rách nát trên người mình, không động đậy cũng không nói gì. 

Thi Lạc đẩy cửa bước vào, thấy hắn đang ngồi yên không động đậy. 

-"Bảo ngươi thay y phục sao ngươi cứ lề mề chậm chạp vậy?"

Vệ Tông Hi lắc đầu: "Không cần đâu."

Lửa giận của Thi Lạc lại bộc phát, nếu người này không đẹp như vậy, nàng cũng không thèm quản hắn.

Nhưng nhìn bộ y phục của hắn, nàng cảm thấy cũng không cần thiết nữa. 

-"Ta đun nước rồi, ngươi có muốn tắm  không? Bộ y phục cũ này vứt đi, lát nữa thay bộ mới."- Thi Lạc nói.  

Trước kia đều là hắn chờ lúc Thi Lạc không ở nhà mới đến bên giếng tự kỳ cọ, nói đến tắm, rất lâu rồi hắn chưa được tắm một cách thoải mái. 

Thi Lạc sợ hắn lại chìm sâu vào tâm trạng liền cười đi đến bên cạnh hắn: "Vệ Tông Hi, không phải ngươi có tật xấu nào chứ?"

Vừa rồi Vệ Tông Hi còn có chút cảm động, bây giờ lại nghe Thi Lạc nói vậy, hắn lại kích động: "Ngươi mới có tật xấu đó, Thi Lạc, ngươi đừng có..."

Lời hắn chưa nói xong, hắn đã ý thức được điều gì đó, liền nhìn Thi Lạc một cái: "Ngươi đi chuẩn bị nước đi."

Thi Lạc cười cười: "Như vậy mới nghe lời chứ." 

Thi Lạc bận tới bận lui, không dễ dàng gì mới đổ được đầy nước vào bồn tắm, nhìn Vệ Tông Hi nói: "Vệ Tông Hi, ta mệt chết mất."

Vệ Tông Hi không trả lời, tự cởi y phục.

Thi Lạc nói: "Ngươi không cảm thấy nên tránh ra chỗ khác một chút sao?"

Vệ Tông Hi không thèm quan tâm nàng,  ai bảo nàng năm lần bảy lượt chất vấn hắn không khỏe chứ? Có tật xấu? 

Cho nàng xem xem có tật xấu hay không?

Thi Lạc thấy hắn không quan tâm đến ý tứ của mình, nàng hừ một cái rồi quay người chạy đi.

Vệ Tông Hi nghe thấy tiếng đóng cửa mới thoải mái hơn một chút.

Thi Lạc ngồi ở hiên nhà cảm thấy bản thân vội vã chạy ra đây thật không có chút thể diện nào, nàng mới cố ý nói to: "Tiểu Vương gia, có cần ta kì lưng cho không?"

Vệ Tông Hi hừ lạnh: "Biến xa ra một chút." 

Thi Lạc cười to. 

Đợi Vệ Tông Hi tắm xong, Thi Lạc đổ nước đi, toàn thân đã mệt rã rời. Vốn định đi tắm nhưng cuối cùng lại thôi, để ngày mai tính đi.

-"Ta đi ngủ đây, ngươi cũng ngủ sớm đi."- Thi Lạc nói.

-"Ừ."

Vệ Tông Hi gật đầu, Thi Lạc nhìn hắn một cái, quyết định ngày mai sẽ đi mua thêm vải, cho Vệ Tông Hi thay đổi từ trong ra ngoài.

Nghĩ đến đây, nàng ngáp một cái rồi đi ngủ.

Vệ Tông Hi nằm trên giường, chiếc chăn mới có mùi hương của bông nhè nhẹ rất dễ chịu.

Ba năm rồi, hắn chưa từng cảm thấy thoải mái như hôm nay. Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Thi Lạc.

-"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Vệ Tông Hi nhìn len đỉnh nhà cũ nát tự hỏi. Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự yên tĩnh khắp phòng. 

Ngửi mùi hương của bông, Vệ Tông Hi từ từ chìm dần vào giấc ngủ. 

Trong mơ, hắn là tiểu Vương gia nổi danh khắp kinh thành, cuộc sống bình an, không cần bận tâm điều gì...

...

Hôm nay Thi Lạc dậy rất sớm, ra ngoài hít thở ngụm không khí trong lành, cảm thấy lục phủ ngũ tạng thoải mái hẳn ra. 

Thi Lạc đến phòng bếp đun nước nóng, chuyển bồn tắm vào phòng mình. Nguyên chủ thật biết hưởng thụ, mua loại bồn tắm khá tốt, nàng đổ đầy nước liền tiến vào trong bồn.

Cảm nhận khí nóng bay lên, Thi Lạc thở một hơi thoải mái...

Vệ Tông Hi ngủ vừa ngủ một giấc an tâm thoải mái nhất trong ba năm, sáng sớm, con gà trống vừa kêu hắn liền tỉnh giấc.

Vệ Tông Hi nhìn bộ y phục bên giường, do dự một chút liền mặc bộ y phục xanh thẫm đó lên người.

Vệ Tông Hi cười khổ, nếu là ngày trước, chắc chắn hắn sẽ không mặc y phục chất liệu thô như vậy. 

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh xì xoạp, Vệ Tông Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thi Lạc đang vất vả lấy nước đổ vào bồn tắm.

Nàng đang....

Đột nhiên Vệ Tông Hi nở nụ cười xấu xa.

Đợt một lát, ước chừng Thi Lạc bắt đầu tắm rồi. Vệ Tông Hi mới đến bên cửa sổ nói: "Thi Tam tiểu thư, có cần ta kì lưng cho không?" 

Thi Lạc đang ngủ thoải mái trong bồn, đột nhiên nghe thấy câu này mới giật mình quay đầu lại phía cửa sổ, tức giận đáp: "Vệ Tông Hi, ngươi có phải nam nhân hay không? Thật là nhỏ mọn."

Dậy sớm như vậy chỉ để tính kế nàng. 

"Để ta cho ngươi xem ta có phải nam nhân hay không nhé?"- Vệ Tông Hi lại hỏi.

-"Cút!"- Thi Lạc sắp tức chết mất rồi, vội vã tắm xong, mặc xong y phục mới quay ra lườm hắn một cái. 

Mặt trời vừa mọc, chiếu ánh vàng lên cả đất trời.

Vệ Tông Hi ngồi trong sân, mặc chiếc áo dài màu xanh thẫm bằng vải thô mà nàng mua hôm qua, trong vẻ anh tuấn lại toát lên vẻ mạnh mẽ.

Thi Lạc vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô, nàng vừa bước ra giống như mỹ nhân trong tranh vậy, Vệ Tông Hi vừa nhìn cũng sững lại.

Hai người nhìn nhau trong giây lát, rồi cùng quay đi hừ một tiếng.

Vì dậy sớm nên Thi Lạc sẽ nấu mì.

Vệ Tông Hi nói: "Ngươi thật biết nấu mì."

Thi Lạc hừ lạnh: "Không hẳn vậy, ta còn biết nhiều thứ hơn nữa."

Vệ Tông Hi nhếch mày: "Thật sao?"

Thi Lạc nhìn hắn một cái, cảm thấy người này hôm nay là đang cố ý gây hấn.

-"Ngươi cứ đợi đó."

Ăn xong bữa sáng, Thi Lạc đi đến chợ. Bây giờ nàng có tiền, muốn bản thân ăn ngon mặc ấm hơn. Dù sao nguyên chủ lúc trước cũng rất phung phí, nàng tiêu nhiều tiền cũng không bị người khác để ý. Đổi lại nếu nàng sống quá tiết kiệm mới thu hút sự nghi ngờ của mọi người.

-"Hôm nay ta sẽ đi chợ, nước để ở trên bàn."- Thi Lạc nói. 

Vệ Tông Hi ừ một tiếng. 

Thi Lạc chẹp miệng, không thể nói nhiều hơn một câu sao.

...

Để thuận tiện hơ, Thi Lạc đeo trên lưng một chiếc giỏ. Khi đến chợ vẫn chưa có nhiều người, nhưng cũng không ít các quán nhỏ, đều là những người ở thôn xung quanh đến bán đặc sản.

Thi Lạc mua chút quả hạnh, sau đó đi về phía trước, trong một góc cuối cùng nàng tìm được Thái Đại nương, Thái Đại nương nhìn thấy nàng liền vui vẻ vẫy tay. 

Hôm nay Thái Đại nương và Lưu Đại Trụ đều đã đến, Lưu Đại Trụ vẫn như vậy, ngay cả khi không nói gì nhưng nhìn cũng rất hung dữ.

Thi Lạc suy nghĩ một chút, Thái Đại nương không bán được đồ, là do ở đây có Lưu Đại Trụ.

-"Đại nương, hai người đến lúc nào vậy?"

Thái Đại nương nói: "Bọn ta cũng vừa mới đến."

Bà đẩy những đồ phía trước lên: "Đây đều là đồ của nhà ta, con xem có cần thứ gì không?"

Thi Lạc quan sát, thấy có chút rau chân vịt, rau hẹ, hành, và vài quả trứng gà, Thi Lạc đều lấy hết.

Tây Bắc mùa này chỉ có từng này thứ thôi. 

Thái Đại nương rất vui vẻ.

Thi Lạc trả ngân lượng rồi nói: "Đại nương, chuyện thợ mộc Lý lần trước sao rồi?"

Thái Đại nương cười nói: "Ta hỏi rồi, đúng lúc hắn đang có thời gian rảnh, hôm nay cũng đến đây đi chợ, lát nữa sẽ đến đây."


Thi Lạc gật đầu, ba người đợi một lát, thấy một người thanh niên cao cao, nước da ngăm ngăm đi đến, nhìn thấy Thi Lạc thì sững lại, ngay lập tức liền nhìn sang Thái Đại nương.

Thái Đại nương giới thiệu: "Người này là thợ mộc Lý."

Thi Lạc không ngờ hắn lại trẻ như vậy, nhìn hắn mỉm cười: "Nghe nói tay nghề của ngươi khá tốt, ta muốn làm một chiếc ghế."

Thợ mộc Lý từ từ gật đầu: "Kiểu dạng như thế nào?" 

Thi Lạc nói: "Phía trước có quán bánh bao, chúng ta qua đó vừa ăn vừa nói."

Thái Đại nương vẫy tay: "Con và thợ mộc Lý đi là được rồi, ta và Đại Trụ quay về mới ăn."

Thi Lạc cười, trong lòng nghĩ Thái Đại nương cũng thật chất phác.

-"Không sao đâu Đại nương, cùng đi đi, không tốn bao nhiêu, nói ra thì vẫn là nhờ Đại nương trợ giúp. Vả lại, lát nữa con vẫn còn vài thứ muốn Đại nương giúp."

Thái Đại nương do dự một chút, nghĩ chỉ có Thi Lạc và thợ mộc Lý đi thì quả thực không phù hợp cho lắm, sau đó bà liền đồng ý đi cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top