Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Ngươi Có Một Trăm Lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì quán đông như trẩy hội nên từ sáng tới giờ, chủ quán Diêu vô cùng bận rộn. Thực ra lúc đầu cũng không nhiều khách như vậy, nhưng con người thường thích làm theo người khác, Tụ Tiên Lâu công bố mấy món ăn ngày hôm qua cũng chỉ có vài người đến thử, nhưng do giá cả rẻ, đồ lại ngon, mùi vị mới lạ, những món này đã từng khiến Thiên Hương Lâu phải phá bảng hiệu nên sau đó có nhất nhiều khách tới.

Chủ quán Diêu vui mừng đến mức không khép miệng lại, không ngờ rằng Tụ Tiên Lâu bị chèn ép bấy lâu nay lại có thể chèn ép Thiên Hương Lâu một ngày.

Ông vừa nghĩ đến đây, bên kia lại có người truyền thư đến.

Đọc xong thư, chủ quán Diêu nghiêm mặt lại.

Vị khách lớn trong kinh thành kia sắp đến...

Chủ quán Diêu hiểu rõ, những món ăn này rất bình thường, thích hợp với những khách thuộc tầng lớp thấp, hơn nữa cách làm cũng rất dễ, e là rất nhanh sẽ bị người khác học được cách làm. Đến lúc đó Tụ Tiên Lâu sẽ lại bị Thiên Hương Lâu đánh bại.

Huống hồ mấy món này không thể lật đổ được Thiên Hương Lâu, muốn đánh bại thì phải có chiêu thức lớn hơn.

Chủ quán Diêu nghĩ đến Thi Lạc, nhưng thân phận của nàng đặc biệt, không làm tốt sợ là sẽ liên lụy tới Tụ Tiên Lâu của ông...

Chủ quán Diêu có chút khó xử.

...

Thi Lạc không biết sự tình của hai tửu lâu.

Nàng mua vải, yên tâm làm đồ ngủ. Khả năng may vá của Thi Lạc không tốt lắm nhưng luyện nhiều thì vẫn có thể làm được, nhưng so với nữ nhân thời đại này nàng còn kém xa.

Khi nàng may đồ, Vệ Tông Hi ngồi bên cạnh uống trà, ngắm cảnh vật, thỉnh thoảng lại làm cái khung để Thi Lạc ướm thử đồ.

Ba ngày sau, đồ ngủ của Thi Lạc cũng làm xong rồi, đồ ngủ của nàng là một chiếc áo dài giống như đồ ngủ ở hiện đại, vừa đơn giản lại dễ mặc vào cởi ra.

Vệ Tông Hi ở bên cạnh nhăn mắt.

Thi Lạc không chú ý đến biểu cảm của hắn, ướm thử lên người thấy khá ổn, sau đó ném chiếc áo của Vệ Tông Hi cho hắn: "Tiểu Vương gia, thử không?"

Vệ Tông Hi biểu hiện không có hứng thú, ngược lại nhìn nàng : "Đồ ngủ của ngươi  như vậy là để thuận tiện cho ai?"

Thi Lạc sững lại, ngay lập tức liền đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn hắn: "Cần ngươi quản sao."

Vệ Tông Hi nheo mắt: "Đừng quên ngươi là người của ai."

-"Tiểu Vương gia, ngươi đừng có khiến ta mất hứng."

Vệ Tông Hi uống một ngụm trà: "Ta đang nói sự thật, trừ khi ngươi muốn mặc cho ta ngắm."

Thi Lạc cầm áo của hắn ném về phía mặt hắn: "Ta dám mặc, ngươi có dám ngắm nhìn không?"

Vệ Tông Hi đang định nói gì đó thì một người ở ngoài cửa tiến vào.

Thi Lạc nhìn theo hướng nhìn của hắn thì trông thấy Chung Tú Linh.

Chung Tú Linh bước đi chậm rãi từng bước nhỏ, tà áo váy cũng chuyển động theo thân hình, eo nhỏ nhắn uyển chuyển lay động, nụ cười đẹp như hoa tiến vào, trong tay còn mang theo một chiếc giỏ.

Thi Lạc thật hiếm khi nhìn thấy một nữ nhân trang điểm như vậy, nàng chuyên chú nhìn Chung Tú Linh.

Vệ Tông Hi nhìn Chung Tú Linh, trong lòng suy nghĩ không biết nếu Thi Lạc mặc y phục màu hồng như vậy trông sẽ như thế nào.

Chung Tú Linh thấy hai người chăm chú nhìn nàng như vậy, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Mấy hôm trước nàng cũng đã đến đây, nhưng Thi Lạc lại đi ra ngoài mua đồ, khóa cửa nên nàng ta không vào được.

Thật hiếm có cơ hội như hôm nay nên nàng ta đã sửa soạn kĩ càng mới đến.

-"Thi Lạc muội muội."- Chung Tú Linh cất giọng nói, thanh âm mê động lòng người.

-"Chung tỷ tỷ."

Lúc này Thi Lạc mới định thần lại, đứng dậy mỉm cười với Chung Tú Linh, thuận tay tiếp lấy cái giỏ của Chung Tú Linh: "Hôm nay Chung tỷ tỷ lại mang đến đồ ăn gì cho ta vậy?"

Đáy mắt Chung Tú Linh xoẹt qua tia chán ghét, trong lòng nghĩ mấy hôm nay bản thân đã lo thừa rồi, cứ nghĩ rằng đứa ngu ngốc này trở lên thông minh rồi, nhưng vốn dĩ vẫn ngu ngốc như vậy.

-"Một người họ hàng của ta mang tặng sơn hạnh, lúc đó ta đã nghĩ đến muội và Vệ Đại ca, sau đó liền mang đến đây."- Sau đó ánh mắt ả rơi vào y phục đặt trên bàn, đồ của Thi Lạc đặt trên ghế, còn của Vệ Tông Hi đặt trên bàn.

Chung Tú Linh cầm y phục lên ngắm nghía: "Đây là Thi Lạc muội muội làm?"

Thi Lạc nhíu mày, trong lòng nghĩ Chung Tú Linh này thật sự coi nàng ta là người trong nhà sao, đồ ngủ của nam nhân khác mà nàng ta có thể cầm lên ngắm nghía như vậy.

Thi Lạc lấy lại bộ đồ từ tay ả: "Đúng là muội làm."

Chung Tú Linh hơi nhếch miệng lên: "Muội muội, khả năng khâu vá của muội thật không ra sao nhỉ."

Thi Lạc cũng cười, trong lòng nghĩ lão nương may vá không ra sao nhưng có thể khâu lại cái miệng thối của ngươi là đủ rồi.

-"Phải rồi Chung tỷ tỷ, thanh gươm và ngọc bội đâu rồi?"- Thi Lạc gập đồ lại vứt cho Vệ Tông Hi.

Chung Tú Linh mỉm cười, ả là vì chuyện này mà đến đây.

-"Ta đã hỏi biểu ca rồi, ca nói là đã bán đi, nếu muốn mua lại thì ít nhất phải là một trăm lượng bạc."- Chung Tú Linh chắc chắn Thi Lạc không có nhiều tiền như vậy.

Một trăm lượng bạc là thu nhập hàng mấy năm của một gia đình bình thường, gia cảnh của Thi Lạc nàng còn không rõ sao? Đồ gì có thể bán đều đã bán hết rồi, trừ khi bán thân đi, nhưng với Thi Lạc thì chắc chắn bán cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Thi Lạc nhíu mày, không vội nói: "Ta nhớ ban đầu bán cho Chung tỷ tỷ là bốn lượng bạc."

-"Đúng vậy, là do biểu ca ta bán đi rồi, ta cũng không có cách nào khác."

Chung Tú Linh tỏ vẻ vô cùng áy náy, nhưng ánh mắt lại có ý cười, trào phúng nhìn Thi Lạc.

Thi Lạc không nói gì, nhưng đáy mắt lại có lãnh ý, một trăm lượng, hiện tại nàng cũng không có nhiều như vậy, số tiền mà bán công thức hôm trước đã tiêu đi một ít, hơn nữa còn cần cho nàng và Vệ Tông Hi dùng những ngày tiếp theo.

-"Không còn cách nào khác sao?"- Thi Lạc hỏi.

Chung Tú Linh cười cười: "Thi Lạc muội muội, buôn bán là như vậy đó, muội không biết cũng không sao cả, coi như đây là một bài học đi."

-"Ta mua."- Đột nhiên Thi Lạc nói.

-"Gọi biểu ca ngươi đến đây, mang theo cả đồ đến."

Chung Tú Linh ngạc nhiên: "Muội muội, không thể trêu đùa được đâu, là một trăm lượng bạc đó."

Thi Lạc ngẩng cao đầu: "Ta nói là ta mua, Chung tỷ tỷ chỉ cần nói với biểu ca, mang đồ đến đây là được rồi."

Chung Tú Linh nhìn nàng cứng rắn như vậy, trong lòng không khỏi hoài nghi, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười như cũ: "Được, nếu muội muội có tiền thì đương nhiên muốn mua gì thì sẽ mua cái đó rồi."

Thi Lạc không thèm đáp lời, Chung Tú Linh lại nói thêm vài câu châm biếm nhưng thấy Thi Lạc không tiếp lời, ả cũng có chút xấu hổ, hơn nữa từ lúc đến đến bây giờ ả chưa nói với Vệ Tông Hi câu nào.

Vệ Tông Hi vẫn ngồi yên trên ghế, không nói gì. Không biết là khát đến mức nào mà uống từng chén từng chén trà một.

-"Phải rồi Chung tỷ tỷ, khi nào có thể cho ta câu trả lời?"- Thi Lạc hỏi.

Chung Tú Linh đáp: "Biểu ca hiện đang ở nhà ta, bây giờ muội muội cùng ta đến đó nhé."

Thi Lạc gật đầu, nhét quả sơn hạnh trên tay vào miệng: "Đi thôi."

Đáy mắt Chung Tú Linh lóe qua một ý cười.

Đúng lúc đó Vệ Tông Hi nhìn thấy, hắn ho khan một tiếng: "Thi Lạc, ta muốn đi nhà xí."

Chân Thi Lạc đã bước ra cửa rồi, đột nhiên nghe thấy câu nói này, nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Vệ Tông Hi.

Vệ Tông Hi cũng nhìn nàng, không giải thích gì thêm.

Thi Lạc nghĩ, hắn uống nhiều nước như vậy muốn đi vệ sinh cũng rất bình thường, nhưng nàng đã đến đây mấy ngày rồi, Vệ Tông Hi luôn tự giải quyết vấn đề này, từ khi nào lại nhờ đến nàng vậy?

-"Ngươi không tự đi được sao?"- Thi Lạc hỏi.

Vệ Tông Hi lắc đầu: "Không thể."

Dù sao Chung Tú Linh cũng chưa xuất giá, một người nam nhân muốn đi nhà xí, nàng cũng không thể ở đây thêm nữa.

-"Thi Lạc muội muội à, tỷ về trước nhé, biểu ca vẫn ở nhà tỷ, để tỷ hỏi xem, có thể đến đây nói chuyện."- Chung Tú Linh nói.

-"...Được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top