Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38: Không Thích Màu Xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Ngươi đến đây làm gì?". Đột nhiên một thanh âm truyền tới.

Thi Lạc ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân đang đứng trước mặt.

Châu Tư Ý!

Thi Lạc cảm thấy bây giờ gặp hắn thật là xui xẻo. Nàng không muốn nhìn thấy hắn, chỉ muốn nhanh về nhà một chút.

Châu Tư Ý thấy này đi đứng xiêu vẹo, ánh mắt hắn tối sầm lại. Ả Thi Lạc này thật không biết nhục nhã, nửa đêm ăn mặc như vậy ra ngoài chắc chắn là không có chuyện tốt gì.

-"Không biết xấu hổ." Châu Tư Ý hừ lạnh.

Thi Lạc đang rất khó chịu, trong lòng cũng đang gấp gáp, căn bản không muốn đấu miệng với Châu Tư Ý. Đối với nàng, Châu Tư Ý cũng không tốt đẹp hơn bọn Lưu Trung là bao, nàng liếc hắn một cái: "Cản trở đến việc của ngươi sao? Ngu ngốc."

Sau khi trừng mắt nhìn hắn một cái, Thi Lạc quay người rời đi.

Châu Tư Ý sau khi bị Thi Lạc không đếm xỉa đến, hắn cảm thấy ả này thật đáng ghét. Trong lòng vui mừng vì ban đầu lường trước được sự việc nên đã từ hôn nàng.

Cùng là nữ nhi của Thi gia, Uyển Uyển dịu dàng thông minh, nhưng Thi Lạc lại có thể không có liêm sỉ như vậy. Đúng là thứ quái thai, không thể trèo lên cành cao được.

Sau khi bóng của nàng biến mất, Châu Tư Ý đang định trở về Thiên Hương Lâu thì lại bị cuộc trò chuyện của hai người khác thu hút.

-"Đúng là ở hướng đó rồi."

-"Tiểu cô nương đi cũng khá nhanh đấy, nhưng có nhanh nữa thì cũng không thoát được đâu, được Vương viên ngoại nhìn trúng chính là phúc khí của cô."

Hai người bật cười dung tục.

Châu Tư Ý nhìn theo phương hướng mà hai người vừa đi, nhếch mày.

-"Công tử, sao người lại không đi tiếp?" Người hầu bên cạnh hỏi hắn.

Châu Tư Ý suy nghĩ, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền phủ nhận. Loại nữ nhân như Thi Lạc gặp phải sự việc này cũng đáng đời, nói không chừng ả còn mong muốn được như vậy.

-"Đi thôi." Châu Tư Ý tiến vào Thiên Hương Lâu.

Đầu óc Thi Lạc càng lúc càng mơ hồ, nàng ôm chiếc hộp dựa vào kí ức lảo đảo bước đi.

Tiếng bước chân đằng sau càng lúc càng gần, Thi Lạc quan sát xung quanh, cả một ngõ vắng vẻ, không có một người nào. Nàng do dự một chút, lách mình trốn vào trong đống cỏ khô bên cạnh.

Nàng vừa trốn vào, hai người đằng sau lập tức xuất hiện.

-"Đi đâu rồi? Vừa rồi chẳng phải ở đây sao?" Một người hỏi.

-"Tiểu cô nương này khá lắm, uống Mãn Đường Xuân rồi mà vẫn chạy được nhanh như vậy."

-"Mau chạy lên phía trước, làm hỏng việc tốt của viên ngoại chúng ta chắc chắn sẽ không chịu được trách nhiệm đâu."

Hai người nói xong liền đi về phía trước.

Thi Lạc ôm chặt chiếc hộp không dám thở mạnh, chờ đến khi thanh âm của hai người kia đi xa rồi nàng mới từ trong đống cỏ chui ra, vừa bước ra liền nhìn thấy hai đôi giày màu đen...

-"Hê hê đại ca, ngươi nói xem, tiểu cô nương cũng khá giảo hoạt đấy chứ."

Một người trong đó nhón cằm của nàng lên, Thi Lạc bị bóp quá đau, nàng định đưa tay lấy ra con dao kia, nhưng hiện tại nàng đã bị trúng thuốc, lực khí yếu, động tác chậm, tay vừa động đậy đã bị người đàn ông còn lại giữ lấy.

-"Yô yô yô, cái tính kiên cường này, lát nữa sẽ không còn ương ngạnh nữa đâu. Những nữ  nhân được viên ngoại chơi đùa qua ai mà chẳng ngoan ngoãn chứ."

Hai người cười phá lên, Thi Lạc cảm thấy âm thanh của bọn họ rất ồn, dường như còn có tiếng vọng. Hai người này cũng biến thành ba người, bốn người...

-"Thuốc phát tác dụng rồi."

-"Đừng nhiều lời, mau mang đi, nói không chừng viên ngoại chơi chán rồi sẽ thưởng cho chúng ta."

Hai người nói xong liền đến kéo Thi Lạc.

Đột nhiên âm thanh của hai người im bặt.

Thi Lạc cảm thấy không còn lực giữ lấy nàng nữa, đầu nàng nghiêng đi, ngã xuống đất.

Hai bóng người xuất hiện.

-"Lão Tứ, xử lí sạch sẽ một chút."

Lão Tứ gật đầu, u ám nhìn hai người trên đất: "Chủ tử, người đi trước."

Thi Lạc cảm thấy có người bế mình lên, sau đó nàng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Thi Lạc cảm thấy rất thơm, nàng ôm chặt lấy thân hình hắn, thoải mái dụi dụi mặt lên, một tay đưa sâu vào trong y phục hắn mò mẫm lung tung.

Trong màn đêm, tốc độ của nam nhân này rất nhanh. Đột nhiên bị nàng động đậy như vậy, cơ thể hắn sững lại, sắc mặt càng thêm u ám...

Thi Lạc mơ một giấc mơ, đầu tiên nàng đang ở trong biển lửa, nóng tới mức nàng há miệng ra kêu mà không phát ra tiếng. Sau đó nàng biến thành một con cừu đang bị nướng trên một thanh sắt. Cuối cùng nàng mơ thấy mình là một con cá sắp chết khát, rõ ràng nhìn thấy nước ở phía trước nhưng vẫn không đủ.

Vệ Tông Hi ném mạnh nàng lên giường. Nhìn khuôn mặt nàng hồng rực, đôi mắt mơ màng, chiếc môi đỏ thẫm, Thi Lạc lúc này giống như một phụ nữ thành thục, tỏa ra sức quyến rũ mê người.

Vệ Tông Hi nhíu mày, cảm thấy miệng lưỡi khô khan, dường như hắn còn khát hơn cả nàng.

-"Ngu ngốc." Vệ Tông Hi thầm mắng một câu.

Lão Tứ không biết xuất hiện từ lúc nào, chỉ là ánh mắt vừa lướt qua Thi Lạc ở trên giường liền bị Vệ Tông Hi trừng mắt nhìn.

Lão Tứ vội vàng thu hồi ánh mắt, trong lòng nghĩ không phải chủ tử không thích nữ nhân này sao, sao bây giờ lại lo lắng cho nàng.

-"Chủ tử, tất cả đã xử lí xong rồi."

-"Nhanh như vậy?"

Trên khuôn mặt bình thản của lão Tứ cuối cùng cũng lộ ra ý cười: "Chủ tử yên tâm, chắc chắn người sẽ hài lòng."

-"Thuốc giải đâu?" Vệ Tông Hi hỏi.

Lão Tứ lấy trong áo ra một lọ sứ màu trắng, sau đó vờ nói bâng quơ một câu: "Chủ tử, thực ra có thể giải thuốc bằng một cách khác."

Nói xong liền biến mất không còn bóng dáng.

Vệ Tông Hi nắm chặt chiếc bình, nhìn Thi Lạc đang nằm trên giường, ánh mắt lướt từ khuôn mặt nàng di chuyển xuống dưới...

Vệ Tông Hi kiềm chế lại bản thân, hắn rót ly nước, bỏ viên thuốc vào cho tan ra, chuẩn bị đút cho Thi Lạc.

Vừa động vào nàng, hắn đã bị nàng ôm chặt.

-"Vệ Tông Hi."

Nàng thấp giọng gọi, âm thanh này giống như nghiền nát một ngọn cỏ khô cuối cùng của con lạc đà.

Vệ Tông Hi lật người lên trên, Thi Lạc ôm lấy hắn, vụng về hôn lên môi hắn.

Vệ Tông Hi cười lạnh, hắn cũng đáp trả, hôn lên cổ nàng, vung tay xé rách y phục của nàng...

Đột nhiên một chiếc hộp lăn ra, Vệ Tông Hi ngưng lại, cầm chiếc hộp lên. Đang định mở ra thì eo bị Thi Lạc quấn lấy, hắn lăn xuống giường, chiếc hộp cũng rơi xuống theo, một viên ngọc bội lăn ra.

Nhìn mảnh ngọc bội, lý trí của Vệ Tông Hi cũng trở lại bình thường, hắn nhớ đến bản thân vẫn mang trên mình mối huyết hải thâm cừu.

Cúi đầu nhìn Thi Lạc, Vệ Tông Hi thở dài.

Vì mảnh ngọc bội này nàng đã dấn thân vào nguy hiểm. Một người yêu tiền như vậy lại có thể bỏ ra một trăm lượng...

Trong đầu Vệ Tông Hi lướt qua tất cả kí ức của hắn và Thi Lạc, ba năm này thật không có kí ức đẹp nào, chỉ sau khi Thi Lạc rơi xuống nước mới trở lên khác thường.

Lúc này Thi Lạc lại lật người ôm lấy Vệ Tông Hi, hôn lên mặt hắn.

Vệ Tông Hi đẩy nàng ra, ngậm ngụm thuốc giải để trên bàn rồi mớm cho nàng.

Lăn lộn gần hết một đêm, cuối cùng Thi Lạc cũng bình thường trở lại, nàng ôm lấy chăn ngủ ngon lành.

Vệ Tông Hi ở bên cạnh nghịch ngợm miếng ngọc bội trong tay, đột nhiên nở nụ cười.

-"Mượn xác hoàn hồn."

Nếu không hắn không thể nào lí giải được tại sao Thi Lạc lại biến thành một người khác như vậy.

Vệ Tông Hi ra khỏi phòng Thi Lạc, trở về phòng mình tắm một hồi nước lạnh.

Lão Tứ đứng ở ngoài cửa đột nhiên mở miệng: "Chủ tử, tại sao người phải khổ như vậy?"

Không giao cho hắn mà phải tự thân giải quyết.

Vệ Tông Hi không nói gì, một lát sau mới mở miệng: "Người theo dõi ta thì sao?"

Lão Tứ nói: "Bị ta dụ đi chỗ khác rồi, nhưng chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ, chủ tử phải chuẩn bị cho tốt."

Vệ Tông Hi mặt đồ xong mới nói "Vào đi."

Lão Tứ bước vào phòng, thấy một căn phòng đơn sơ thì nhíu mày. Tiểu Vương gia sống trong vàng ngọc của hắn lại có thể ở một nơi thế này sao.

Lão Tứ thu hồi lại ý cười đùa vừa rồi, tâm trạng hắn trở lên nặng nề, càng thêm kiên định.

-"Đưa thuốc cho ta." Vệ Tông Hi nói.

Lão Tứ lấy ra một lọ thuốc mới nói: "Vương gia, vì nữ nhân này mà phải mạo hiểm lớn như vậy thật không đáng."

Vệ Tông Hi nhìn hắn một cái rồi nói: "Dù sao nàng cũng là nữ nhân của ta trên danh nghĩa, lẽ nào ta lại có thể trơ mắt nhìn bản thân bị cắm sừng?"

Lão Tứ gật đầu, tạm thời tin lý do này.

-"Sau khi thuốc ngấm, bảy ngày sau sẽ không động đậy được. Qua lần này tên ảnh vệ của Hoàng đế chắc chắn sẽ nghi ngờ, thuộc hạ tạm thời sẽ dời đi, Vương gia nếu có việc có thể bảo Thi Lạc đến Diêu Ký tìm ta, chỉ cần nói muốn mua bánh đậu xanh, thuộc hạ sẽ có mặt ngay lập tức." Lão Tứ nói.

-"Bánh đậu xanh!" Đột nhiên Vệ Tông Hi nói.

Lão Tứ nghi hoặc một chút cũng hiểu ra, thì ra tiểu Vương gia không thích màu xanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top