Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44: Nhận Được Một Cái Tát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc bật cười ha ha, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Nàng thay đồ, sau đó đặt những món ăn đã mua ở tửu lâu lên bàn: "Hôm nay ta lười nấu cơm, ngươi ăn cái này đi."

Vệ Tông Hi nhìn qua, có hai món thịt, một món rau, một bình rượu và một đĩa thịt bò ngâm tương.

Thi Lạc thấy hắn không động đậy liền đặt đôi đũa vào trong tay hắn: "Ăn nhanh nào, chậm chút nữa là hết đó."

Nói xong nàng không thèm để ý đến hình tượng mà gắp luôn một miếng thịt cho vào miệng.

Vệ Tông Hi vốn đã rất đói rồi, nhìn nàng ăn như vậy hắn cũng không nhịn được nữa, lập tức cầm đũa lên ăn.

Có lẽ do món ăn quá ngon nên hai người không nói câu nào, rất nhanh một bàn đầy thức ăn đã bị quét hết sạch.

Thi Lạc xoa xoa bụng thoải mái hít thở, sau đó rót cho mình và Vệ Tông Hi mỗi người một ly rượu: "Nào, cạn ly, chúc mừng chúng ta hôm nay đã có thịt ăn."

Vệ Tông Hi nhận lấy ly rượu, uống một ngụm: "Hôm nay ngươi đã làm gì rồi?"

Thi Lạc chớp chớp mắt: "Ta chỉ đi dạo thôi."

Vệ Tông Hi thấy nụ cười của nàng không mang ý hay ho gì, hắn tự nhiên lại có hứng thú: "Ở đâu?"

-"Ngoài đường chính." Thi Lạc nói rồi nhìn Vệ Tông Hi một cái, Vệ Tông Hi đang cầm ly nước, không rõ là đang nghĩ gì.

Thi Lạc nói: "Ngươi đã từng đi qua đó chưa?"

Vệ Tông Hi lắc đầu: "Chưa."

Trong lòng Thi Lạc không nói ra được lời nào, như vậy thì khác gì ngồi tù chứ.

...

Thi Lạc lấy giấy bút ra, chống tay nghĩ vài chữ để viết, Vệ Tông Hi nhìn thấy chữ của nàng thì vô cùng ngạc nhiên: "Đây là chữ sao?"

Thi Lạc gật đầu, nàng không biết dùng bút lông viết chữ, viết được như vậy đã là rất tốt rồi.

Vệ Tông Hi nhìn nàng vài cái, hắn càng chắc chắn đây không phải Thi Lạc. Thi Lạc của ngày trước tuy danh tiếng, tính cách không tốt, nhưng nàng có một ưu điểm, đó là viết chữ rất đẹp. Tất cả là nhờ Tể tướng Thi Thiên Ý, năm xưa khi còn là Hoa thám, nhờ có tài viết chữ đẹp nên ông mới được Hoàng đế xem trọng, ông luôn tự hào về điều đó. Bởi vậy mà ngay từ khi các con còn nhỏ ông đã mời các vị tiên sinh có chuyên môn để dạy các con của ông viết chữ. Các vị Công tử, Tiểu thư trong Thi phủ đều viết chữ rất đẹp, nhưng vị trước mắt này thì...

Vệ Tông Hi nheo mắt, trong đầu hắn tò mò không biết rốt cuộc nàng chui từ đâu ra, tật xấu thì có một đống, chữ lại xấu như vậy nữa.

Thi Lạc vừa nghe thấy hắn hỏi thì lại nhớ ra điều gì đó, nàng hơi rụt cổ lại, Vệ Tông Hi nhìn bộ dạng của nàng liền biết nàng đang nghĩ lý do, hắn nói: "Có phải do rơi xuống nước nên não ngươi không dùng được nữa không?"

Thi Lạc gật đầu: "Phải, gần đây ta hay bị đau đầu, trí nhớ cũng không tốt lắm..."

Nàng nói xong thì ngẩng đầu, thấy Vệ Tông Hi tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Thi Lạc cười gượng: "Vậy...ta tiếp tục viết chữ đây."

Thi Lạc thực sự có chút hối hận, sớm biết thế này thì đã về phòng viết rồi. Tuy chủ quán Diêu biết nàng là ai nhưng không hiểu rõ về nàng, cho dù chữ nàng có xấu thì cũng không nghi ngờ gì. Còn Vệ Tông Hi và nguyên chủ sống cùng nhau ba năm, sao hắn có thể không biết chữ của nguyên chủ thế nào chứ?

Thi Lạc nhất thời không biết nói gì, nàng cúi đầu cầm bút, tay run run khiến cho mực bị rơi xuống giấy, vết mực loang ra thành một điểm màu đen. Thi Lạc nhìn điểm đen kia thế nào cũng cảm thấy chướng mắt, không viết ra được một chữ nào.

-"Ta dạy ngươi."

Vệ Tông Hi không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay nàng, tay của hắn rất to, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến Thi Lạc. Lực của hắn hơi mạnh, khiến tay nàng không động đậy được. Hai người rất gần nhau, chỉ một hơi thở cũng ngửi thấy mùi hương của đối phương.

-"Tay cầm bút như vậy, khi hạ bút không được dùng lực quá lớn, giống như thế này."

Vệ Tông Hi tỏ vẻ chính nhân quân tử, nhưng Thi Lạc không nói ra được điều gì, cả người cảm thấy không thoải mái, nàng cựa mình.

Vệ Tông Hi nhìn nàng một cái, vành tai nàng đỏ ửng, khuôn mặt cũng hơi đỏ, hắn lại cảm thấy Thi Lạc như vậy rất dễ thương.

Không sai, là hắn đang cố ý. Cuộc sống quá nhàm chán, hắn muốn tạo chút niềm vui không được sao?

Hơi thở nóng rực của Vệ Tông Hi phả vào cổ nàng, hắn thấp giọng nói: "Thi Lạc, đừng cựa quậy nữa."

Thi Lạc sững người, nàng đương nhiên nghe ra ngữ khí bất thường trong giọng nói của hắn, khuôn mặt nàng càng đỏ hơn. Nàng quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đẩy nhanh hắn ra: "Tránh xa ta ra một chút."

Vệ Tông Hi bị đẩy liền bật cười. Lúc bình thường tính tình Vệ Tông Hi lạnh lùng kì quái, hiện tại nhìn hắn cười như vậy Thi Lạc vừa ngại vừa giận: "Ngươi cười cái gì?"

-"Mặt của ngươi đỏ như vậy là nghĩ đến cái gì rồi? Viên phòng cùng ta sao?" Vệ Tông Hi nói.

Thi Lạc nhíu mày, trái tim đập loạn nhịp vài cái.

-"Ngươi nói vớ vẩn gì vậy? Ta không thèm nghĩ linh tinh." Thi Lạc vội vàng, mấy ngày nay nàng đối xử với hắn quá tốt nên khiến hắn hiểu lầm gì rồi chăng?

-"Không sai, nhàm chán nên ta nói đùa một câu, ngươi đừng tưởng là thật."

Vệ Tông Hi đặt chiếc bút trong tay xuống lười biếng nói.

Thi Lạc: "..."

Thi Lạc cảm thấy trước đây nàng đã quá coi nhẹ hắn rồi, tưởng rằng hắn không đam mê nhục dục, nhưng càng quen biết lâu thì càng phát hiện, Vệ Tông Hi con người này vô cùng xấu xa,có lúc còn mang theo vài phần lưu manh.

Thi Lạc nghĩ có lẽ vốn dĩ hắn là như vậy, chỉ là do trong ba năm này kìm nén nhiều, khiến tính cách hắn thay đổi lạnh lùng như vậy.

Thi Lạc giận không nói lên lời, nàng chỉ trừng mắt nhìn Vệ Tông Hi.

Vệ Tông Hi nhìn bộ dạng này, cảm thấy khi nàng tức giận càng thú vị hơn lúc bình thường.

Thi Lạc thấy bộ dạng hắn giống như một con sói đang ngắm nhìn con mồi vậy. Nàng nhíu mày, cầm giấy bút rồi vào phòng mình.

Đằng sau truyền tới giọng của Vệ Tông Hi: "Thi Lạc, ta khát nước."

-"Cho ngươi chết khát đi." Thi Lạc đóng cửa, vỗ nhẹ nên trái tim đang đập loạn xạ.

Vệ Tông Hi đáng chết.

Nàng đặt giấy bút lên bàn, nhìn thấy chấm mực to to kia liền không còn tâm trạng vừa rồi nữa.

Vệ Tông Hi đang lười biếng nằm trên ghế ở bên ngoài, một tay xoa xoa cằm, một tay cầm chén nước nhìn vào cửa phòng của Thi Lạc.

...

Lúc này Chung Tú Linh mới đến nhà Lưu Trung, nhà Lưu Trung cách đường lớn không xa, đằng trước là cửa hàng, đằng sau là viện tử, đây là một quán tạp hóa, đồ gì cũng bán. Nhưng những người quen biết Lưu Trung đều biết rằng cửa hàng này không phải là của Lưu Trung, mà là của vợ hắn - Vương Hạnh Hoa. Nhà của Vương Hạnh Hoa chỉ có ba nữ nhi, Vương Hạnh Hoa là nhỏ nhất, sau khi hai tỷ tỷ xuất giá, cha nàng liền tuyển một chàng rể, chính là Lưu Trung. Nhà Lưu Trung thì lại có vài người anh em, hoàn cảnh nghèo khó nên đã "gả" Lưu Trung đi.

Con người Lưu Trung rất biết cách làm việc, cũng rất giảo hoạt nên luôn khiến cho ông bà Vương và cả Vương Hạnh Hoa vui vẻ. Vì vậy hắn sống ở Vương gia rất tốt, trừ thân phận ở rể ra thì cái gì hắn cũng có.

Khi Chung Tú Linh đến, trong quán chỉ có một người làm. Người làm này quen nàng, nên cười hỏi: "Chung cô nương, đến tìm ông chủ phải không? Ông ấy không có ở nhà."

Chung Tú Linh ngạc nhiên: "Biểu ca ta vẫn chưa về sao?"

Người làm gật đầu: "Cả đêm qua đều không về, bà chủ đang tức điên lên rồi."

Chung Tú Linh nhướn mày. Trong lòng nghĩ, biểu ca ở cùng với Vương viên ngoại, cộng với ánh mắt hắn nhìn Thi Lạc hôm qua...

Chung Tú Linh cảm thấy chắc chắn hắn đang ở nhà Vương viên ngoại, nàng thầm cười lạnh, xem ra Thi Lạc lần này thật sự...

Nụ cười của Chung Tú Linh vừa lộ ra trên mặt, vẫn chưa thả lỏng ra thì khuôn mặt đã nhận được một cái tát rất mạnh. Lực đánh rất lớn khiến Chung Tú Linh lảo đảo ngã vào cái hũ dưới đất. Mảnh sứ đâm vào tay nàng, máu tươi chảy ra.

Nàng bị đánh đến mức mơ hồ, ôm mặt kêu lên một tiếng liền bị người đạp một cái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top